Chương 43: Sư Tôn Của Hồ Ly Quá Hung Hãn 18

Editor: Bao Tô Bà

Tô Noãn đã không còn gì để dạy Bạch Ấn, lúc này nàng giật mình phát hiện cách Bạch Ấn tu tiên hiện tại giống hệt cách mà 500 năm sau chàng tu hành. Đó là đả tọa nhập định.

Linh khí khô kiệt trên người chàng nhanh chóng khôi phục như ban đầu, sau đó dần dần tăng lên, ngày càng dày đặc, rồi lại bị chàng che giấu.

Thái độ của người phái Thanh Vân đối với chàng hệt như trời long đất lở. Y phục của chàng đều là loại tốt nhất. Cứ cách mấy ngày trưởng lão Văn Tùng sẽ bị chưởng môn sai tới chỗ Bạch Ấn, kêu Bạch Ấn ra tay giải quyết một số chuyện khó khăn của phái Thanh Vân. Ví dụ như có yêu quái quấy phá phái Thanh Vân nhưng khó đối phó chẳng hạn.

Trước đây, trưởng lão Văn Tùng đối xử với Bạch Ấn không tồi, Bạch Ấn cũng rất tôn kính ông, điều này khiến trưởng lão Văn Tùng ở phái Thanh Vân rất nở mày nở mặt.

Không tới nửa tháng, Bạch Ấn đã ra cửa ba lần, mỗi lần trở về trên người chàng đều có vết máu, rõ ràng là ra ngoài giao thủ. Vào lúc này, chàng đã ba ngày chưa về, Tô Noãn nhàm chán đứng chờ trong sân, sau đó nàng quyết định đi ra ngoài sơn môn chờ chàng.

Thật ra nàng cảm thấy khá kỳ lạ, theo lý thuyết, quỹ đạo ức hiếp, nhục nhã Bạch Ấn đã thay đổi, chàng hẳn cũng không còn tâm ma nữa mới phải, nhưng tại sao chàng vẫn chưa thức tỉnh khỏi thế giới ký ức.

Đang suy nghĩ, nàng bỗng nhìn thấy Bạch Ấn mặc một bộ bạch y chậm rãi bước từ ngoài sơn môn vào, vẫn là dáng vẻ an tĩnh như trước, nhưng thái độ của mọi người xung quanh đối xử với chàng lại như trời với đất so với trước kia.

Những đệ tử từng bắt nạt chàng hiện giờ đến tư cách gần gũi nghênh đón chàng cũng chẳng có, bọn họ kinh hồn táng đảm một hồi lâu vẫn không thấy Bạch Ấn tới báo thù, cuối cùng mới trở nên yên lòng. Bọn họ trốn trong đám người âm thầm quan sát chàng.

Nhìn chàng thiếu niên mặc một bộ bạch y chầm chậm bước đến, trên người có một vài vết máu, biểu tình xuất trần tựa tiên nhân, những đệ tử đó lòng đầy cảm khái.

Trước đây còn có thể đánh người ta, bây giờ chỉ có thể đưa tới cửa cho người ta đánh, chỉ sợ người ta còn khinh thường đánh bọn họ.

Bạch Ấn nhìn thấy tiểu hồ ly trốn trong đám đông, nơi sâu trong đáy mắt bỗng trào ra vẻ dịu dàng vô ngần. Không để ý tới mọi người xung quanh, chàng bước tới khẽ gọi một tiếng "Tiểu Bạch", sau đó khom lưng, vô cùng nhung nhớ ôm tiểu hồ ly vào trong ngực mình.

Ba ngày nay chàng đại chiến với xà yêu cực kỳ mệt mỏi, nhưng điều tra tấn chàng lớn nhất là không thể nhìn thấy nàng. Bây giờ vết thương của nàng đã tốt lên kha khá, lần sau ra cửa chàng nhất định phải mang nàng theo.

Bóng hình Bạch Ấn ôm tiểu hồ ly biến mất, chúng đệ tử phái Thanh Vân đứng phía sau khuôn mặt cực kỳ hâm mộ.

Đó chính là linh hồ mà Bạch Ấn triệu hồi ra lần trước, khó trách người ta có thể gọi tới một con linh sủng như vậy, hóa ra bản thân cũng là thâm tàng bất lộ.

Trưởng lão Văn Tùng nhìn bóng dáng Bạch Ấn, trong mắt đều là an ủi đồng thời tâm lý cũng cảm thấy hơi quái dị.

Vài lần ông và Bạch Ấn cùng đi ra ngoài, trong lúc bị linh khí thuần tịnh trên người Bạch Ấn làm kinh ngạc, đồng thời ông cũng phát giác ra có một chút gì đó không đúng.

Cụ thể là không đúng ở chỗ nào ông cũng không rõ, chỉ là trong lòng cảm thấy thằng bé này tính tình lạnh nhạt, đôi lúc lại lộ ra một ít biểu tình dịu dàng ấm áp đúng là khá là lạ.

Ông an ủi mình, có lẽ đây là chỗ khác nhau giữa thiên tài và người thường. Thiếu niên tựa ngọc, kỳ tài ngút trời, lại thông thấu như vậy, sao có thể bị bất cứ điều thế tục nào lay động.

"Tiểu Bạch, hay là nàng biến thành hình người trước đi..." Chàng còn chưa nói xong, trong ngực chợt lóe lên ánh sáng trắng, tiểu hồ ly bỗng biến thành một tiểu cô nương xinh xắn ngồi trên đùi chàng.

Hai tai xù lông của thiếu nữ cọ chàng làm nũng: "Sư tôn, lần này người đi lâu thật đấy, con ở đây một mình chán quá đi..."

Biểu tình của nàng tràn đầy không muốn xa rời, nhưng lúc này hai chân nàng đang khóa lấy eo chàng khiến Bạch Ấn như sắp nổi cơn giông bão.

Do dự một giây, ngay sau đó chàng vẫn không nhịn được ôm chặt nàng, không ngừng thử nghiệm nơi thơm ngọt của nàng. Mới đầu chàng còn có thể khống chế lực đạo, chỉ hơi lướt qua rồi ngừng lại, nhưng một khi nếm được hương vị ấy chàng đã không tự chủ được muốn càng nhiều hơn.

Thân thể của chàng nghiêng về phía trước, đưa tay đặt tiểu cô nương lên trên bàn sách, không để nàng nhận ra phản ứng đáng xấu hổ trên thân thể. Tiếp đó, chàng đưa tay ra ôm lấy eo nàng, một tay khác thì đỡ đầu nàng, không cho nàng né tránh.

Một lúc lâu sau, đối diện với tiểu cô nương mặt đỏ tai hồng, hết sạch dưỡng khí, chàng mới đành buông nàng ra; nhưng vẫn chưa rời xa, môi chàng dán bên tai nàng, trầm thấp nỉ non: "Ta hối hận rồi."

Editor: Bao Tô Bà

"Gì ạ?" Tiểu cô nương ngơ ngác, ngẩng đầu khó hiểu.

Một tay Bạch Ấn chống lên bàn, một tay khác thì vòng ra sau vuốt mái tóc mềm mại của nàng, tới gần nàng, khẽ nói: "Ta nói sẽ cho nàng thời gian suy nghĩ, ta hối hận rồi."

Chỉ mới ba ngày không gặp, chàng đã nhớ nàng đến vậy. Chàng muốn gặp nàng, muốn ôm nàng, muốn hôn môi nàng, nếm thử ngọt ngào của nàng, bao phủ nàng trong hơi thở của mình, không bao giờ cho nàng cơ hội rời xa.

Tiểu hồ ly mở to mắt mê ly nhìn chàng, gương mặt không che giấu được sự vấn vương, không muốn xa rời. Dáng vẻ ấy của nàng khiến Bạch Ấn cực kỳ an lòng, môi chàng cong lên, trong tay vốn trống rỗng nay biến ra một chiếc trâm cài bạch ngọc.

Chàng nâng tay cài lên mái tóc của tiểu cô nương, tóc bạc ngọc trâm càng thêm rực rỡ, trông thật đẹp mắt.

Tiểu cô nương tò mò đưa tay sờ, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười. Nàng hôn chụt một cái lên khóe môi chàng.

"Cảm ơn sư tôn, đồ nhi rất thích người..."

Bạch Ấn lập tức nhướng mày: "Nàng nghĩ kỹ rồi?"

Tiểu hồ ly chớp mắt: "Nghĩ gì ạ?"

"Thích ta!" Bạch Ấn âm thầm buồn bực, đáy mắt xuất hiện sự thấp thỏm, ngay sau đó chàng nhìn thấy tiểu hồ ly trong ngực nở nụ cười, mi mắt cong cong, không để chàng phân trần đã ôm lấy cổ chàng, bỗng chốc từ tư thế ngồi trên bàn nhào vào trong ngực chàng, đầu ghé sát ngực chàng nhõng nhẽo nói.

"Đồ nhi thích sư tôn, rất thích, rất thích người..."

Bạch Ấn cực kỳ vui vẻ, nhưng ngay sau đó chàng lại buồn bã đưa tay ôm nhẹ lấy nàng, mở miệng nhưng phát hiện âm thanh đã trở nên trầm thấp: "Tiểu Bạch..."

"Sư tôn gọi tên đồ nhi được không?" Tiểu hồ ly hơi tức giận.

Bạch Ấn bật cười cúi đầu, lần thứ hai bắt lấy cánh môi nàng, khe khẽ đáp: "Được chứ, Noãn Noãn của ta..."

Lần thứ hai chàng bị lạc trong ngọt lành và mềm mại của nàng, nhưng ngay lập tức chàng cảm giác tiểu cô nương trong ngực không an phận động đậy, đột nhiên không kịp phòng ngừa, chàng hít sâu một hơi.

Tiểu hồ ly làm như bị dọa sợ bởi phản ứng của chàng, mắt trông mong giải thích: "Sư tôn, ngọc bội trên người của người chọc vào người con..."

Thoắt cái, màu đỏ lan từ tai đến tận cổ Bạch Ấn, chàng duỗi tay giữ chặt không cho nàng lộn xộn.

Trên người chàng nào có chiếc ngọc bội nào, mà là...

Tiểu hồ ly vô tâm vô phổi, buổi tối vẫn ngủ bên gối chàng. Bạch Ấn nhắm mắt nhưng lại không ngủ nổi, chờ tới hơn nửa đêm không thấy nàng trong lúc ngủ mơ hóa thành hình người đành phải mất mát từ bỏ.

Sáng ngày hôm sau thức dậy, chàng cảm thấy hạ thân nhớp nháp, lúc hiểu rõ đó là gì Bạch Ấn bùm một cái đỏ bừng mặt. Chàng như trốn chạy nhảy xuống khỏi giường, rồi lại nhìn tiểu hồ ly đang say giấc mộng phía sau lưng mình.

Cả một ngày Bạch Ấn đều cảm thấy không được tự nhiên, chàng sợ bỗng dưng bị tiểu hồ ly luôn bên cạnh người nhìn ra gì đó, may mà chàng xử lý sớm nếu không bị người ta biết, vậy...

Chàng bắt đầu suy xét buổi tối không thể tiếp tục ngủ chung một giường nữa, nếu không nam tử thiếu niên mới nếm thử tư vị tình dục như chàng căn bản có sức chống cự với nàng.

Nhưng chờ tới tối rồi, chàng chưa kịp đưa ra yêu cầu chia giường ngủ đã phát hiện tiểu hồ ly trên giường có gì đó không đúng.

Nàng co mình lại, thoáng run rẩy, thanh âm nhỏ bé nức nở dường như rất đau đớn, thống khổ.

"Tiểu Bạch..." Chàng vẫn có thói quen gọi nàng là Tiểu Bạch. Khi chàng duỗi tay chạm vào nàng, nàng lập tức hoá thành hình người, chàng bỗng ngơ ngẩn.

"Sư tôn..." Toàn thân tiểu hồ ly nóng bỏng, nhìn thấy chàng như nhìn thấy vị cứu tinh, dán tới ôm lấy chàng nhỏ giọng tố khổ: "Đồ nhi khó chịu quá..."

Bạch Ấn luống cuống tay chân muốn kiểm tra cho nàng, nhưng lại không đành lòng đẩy ra, thế là cứ để nàng cọ sát như vậy một lúc lâu, rồi chàng mới ngỡ ngàng nhận ra, tiểu hồ ly của chàng đang động dục.

Linh hồ cũng thuộc loài thú, thú đều có kỳ động dục, nhưng nàng...

Tiểu hồ ly dường như cũng đã nhận ra, nàng cố gắng giữ vững vài phần lý trí đẩy chàng ra, định rời đi: "Sư tôn, để con về trong núi trước."

Tuy bị giả thiết hệ thống làm suy yếu ý chí và tình cảm cá nhân để hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, nhưng nàng vẫn không thể tiếp thu bản thân sẽ biến thành một con hồ ly động dục trước mặt chàng.

Hồ tính bổn dâm, không biết loài thú khi động dục sẽ có tình trạng thế nào, nếu làm ra trò hề gì doạ vị trích tiên tương lai trước mắt này chạy mất thì nàng phải khóc thét mất thôi.

Nhưng không đợi nàng bước ra nửa bước, một lực mạnh mẽ đã áp nàng xuống giường.

"Đang tới kỳ động dục mà nàng còn muốn đi đâu?" Bạch Ấn cắn răng nói.

Tiểu hồ ly vốn đã cực kỳ xinh đẹp, dáng vẻ hiện giờ càng như vì câu hồn đoạt phách con người mà sinh ra. Linh hồ càng gần thần tiên thì càng dụ hoặc. Nếu bây giờ để nàng ra ngoài, biết đâu gặp phải kẻ ác...

Bạch Ấn phát hiện chỉ nghĩ tới khả năng này thôi chàng đã không thể chấp nhận được, mặc kệ dáng vẻ khó chịu của nàng, chàng duỗi tay buông rèm giường.

Chờ chàng khôi phục tinh thần, phát hiện bản thân đã kéo đai lưng của tiểu cô nương dưới thân ra, bạch y lỏng lẻo lộ ra da thịt trắng ngần. Chỉ một chớp mắt, Bạch Ấn cảm thấy suy nghĩ của mình đã không còn chịu khống chế nữa.

Chàng thấy tiểu cô nương khó chịu dưới thân, bèn cố gắng ổn định tinh thần, vừa dán sát nàng, vừa khẽ an ủi bên tai.

"Tiểu Bạch ngoan nào, đừng sợ, ta sẽ giúp nàng..."

Dứt lời, bàn tay run rẩy men theo vạt áo của nàng lần xuống phía dưới...