Editor: Bao Tô Bà
Tại Bất Vong phong, núi Lăng tiêu, Chu Tuyết Kiến nghe nói sư tôn nhà mình xuống núi bắt Kim Nghê Thú nên đứng ngoài động phủ chờ, Lăng Việt đứng bên cạnh nàng ta câu được câu không thảo luận về chuyện tu hành. Một số đệ tử thuộc Ngự Kiếm phong cũng đi theo đại sư huynh nhà mình đến xem náo nhiệt.
Bất Vong phong chỉ có một mình Chu Tuyết Kiến là đệ tử. Còn phong chủ của Bất Vong phong là Bạch Ấn sư tôn nổi danh lạnh lùng, bí ẩn của núi Lăng Tiêu, vì rất nhiều đệ tử tò mò về chàng, nhưng ngày thường không có cơ hội gặp mặt, nay đương nhiên phải nhân dịp tới quan sát một phen.
Nghe nói Bạch Ấn đi bắt Kim Nghê Thú nên bọn họ hưng phấn chờ ở đây muốn xem xem Kim Nghê Thú có hình dáng như thế nào.
Đúng lúc này, hai mắt Chu Tuyết Kiến sáng lên rồi vội vàng đứng dậy chạy lên đón, nhưng ngay sau đó Bạch Ấn giống như không nhìn thấy bất cứ ai trước mắt.
"Sư tôn, con..."
Chưa nói hết câu đã thấy sư tôn đến nhìn cũng không nhìn nàng ta, chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng sau đó vội vã lao đến động băng phía sau núi. Chu Tuyết kiến ngạc nhiên vô cùng.
Một lát sau, các đệ tử đánh nhau với Kim Nghê Thú cùng với Bạch Ấn cũng trở về, bọn họ lập tức bị các đệ tử của Ngự Kiếm phong vây quanh.
"Kim Nghê Thú đâu? Sao lại không thấy Kim Nghê Thú?"
"Chết rồi."
Chu Tuyết Kiến rất ngạc nhiên, sau đó mày hơi nhíu lại.
Nàng ta biết Kim Nghê Thú là thú nuôi của đảo chủ đảo Bồng Lai. Tuy có đả thương người nhưng nhìn vào mặt mũi của đảo chủ, nếu cứ thẳng tay giết chết, hẳn là không thích hợp cho lắm, với lại... sư tôn vội vã như vậy không biết là đã xảy ra chuyện gì?
Bên này, Bạch Ấn mang theo tiểu bạch hồ hơi thở thoi thóp do bị hỏa độc tra tấn vào động băng. Chàng đi đến bên bờ linh tuyền, khom người, đặt tiểu hồ ly vào trong nước.
Tuy Tô Noãn hơi đau nhưng vì có hệ thống giúp nàng che chắn một ít cảm giác đau đớn nên vẫn không đến mức mất đi toàn bộ ý thức. Khi được đặt vào trong nước, vì hồ ly có thiên tính sợ nước nên nàng theo bản năng lập tức giãy giụa.
Bạch Ấn nhăn mày, rồi như chợt nhớ tới hồ ly sợ nước, thế là chàng trực tiếp đi vào linh tuyền, duỗi tay ôm tiểu hồ ly lên, trấn an nói: "Đừng sợ, linh tuyền này có thể giải trừ hỏa độc trong cơ thể ngươi."
Chưa dứt lời, một màu trắng lóa mắt bỗng nhiên xuất hiện.
Ngay giây tiếp theo, Bạch Ấn phát hiện bộ lông bị thấm ướt dưới tay biến thành một thứ có xúc cảm trơn trượt.
Thiếu nữ toàn thân trần trụi, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, tóc màu bạc buông xõa rơi xuống nước, đong đưa theo từng gợn sóng linh tuyền. Thiếu nữ đứng trước mặt rúc vào trong ngực chàng, mà tay chàng... thì đặt trên tấm lưng trần trụi của nàng.
Tô Noãn âm thầm phỏng đoán, nếu mỹ nhân kế này hữu dụng thì không biết giá trị hảo cảm sẽ tăng lên bao nhiêu đây. Nhưng nào ngờ, hảo cảm của chàng vẫn dừng lại vỏn vẹn ở con số 5 đáng thương.
5 điểm giá trị hảo cảm này là do nàng giả ngu giả ngơ xông về phía Kim Nghê Thú để bảo vệ chàng mới có được.
Nàng không khỏi khóc không ra nước mắt... ôm hồ ly hay ôm một nữ tử, hơn nữa còn là một nữ tử trần truồng đối với chàng mà nói thế mà chẳng có gì khác biệt!
Mẹ kiếp, thế này thì biết công lược thế nào!
Tuy tâm lặng như nước nhưng nam nữ có khác, Bạch Ấn nhẹ nhàng đẩy thiếu nữ trong ngực ra, nhìn vào mắt nàng, dịu giọng hỏi: "Còn đau không?"
"... Đau." Tiểu hồ ly biến thành một cô nương, giọng nói cũng mềm mại theo, lời nói ra như không có chút sức lực.
Bạch Ấn hơi bất đắc dĩ: "Kim Nghê Thú không phải là thứ ngươi có thể ngăn cản đâu."
Tiểu hồ ly ngơ ngác lắc đầu, mắt trông mong nhìn chàng: "Nó muốn làm tổn thương người."
Con vật nhỏ bé nói không đầu không đuôi nhưng Bạch Ấn hiểu được ý nàng, nàng cho rằng Kim Nghê Thú sẽ đả thương chàng nên mới xuất hiện suy nghĩ phải bảo vệ chàng.
Chỉ là một con Kim Nghê Thú mà thôi, huống hồ, sao chàng lại cần một con linh thú yếu đuối tới bảo vệ chứ.
"Sau này không được lỗ mãng như vậy nữa biết chưa..." Bạch Ấn còn chưa dứt lời, cô nương bị chàng kéo giãn khoảng cách lần thứ hai nhào vào ngực chàng.
Trước mắt là phong cảnh mỹ lệ đến mức tận cùng, nhưng tầm mắt của Bạch Ẩn không chút sai lệch, chỉ dừng trên đôi mắt của nàng, nhàn nhạt lắc đầu: "Đừng đến gần ta, nam nữ có khác."
Tiểu hồ li ly ngơ ngác nhìn chàng, trong mắt tràn đầy khó hiểu: "... Muốn ôm một cái."
Bách Ấn không biết nên giải thích với nàng sự khác biệt giữa ôm một con hồ ly và một nữ tử là như thế nào, hơn nữa, trời sinh tính tình lạnh nhạt nên chàng cứ thế không mở miệng. Chàng bước ra khỏi linh tuyền, một thân y phục bỗng chốc được làm khô, lần thứ hai chuyển động ngón tay, cô nương vốn đang đứng trong nước linh tuyền đã có một bộ y phục sạch sẽ trên người và đứng trước mặt chàng.
Trên người nàng là y phục của đệ tử núi Lăng Tiêu.
Editor: Bao Tô Bà
"Ngươi có thể lựa chọn rời đi, cũng có thể lựa chọn ở đây học tập." Chàng hời hợt mở miệng, đối với linh hồ ngốc nghếch nguyện ý xả thân cứu chàng sinh ra vài phần thương hại.
Yêu thú hoành hành khắp thế gian, linh thú yếu ớt như nàng không chừng một ngày nào đó sẽ biến thành mỹ vị trong bụng của con yêu thú khác.
Tô Noãn khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, trên mặt lại là dáng vẻ mắt trông mong nhìn chàng, như muốn tới gần nhưng nhớ tới lời chàng nói nam nữ có khác cuối cùng đành phải cúi đầu, trề môi, uất ức nói: "Không đi."
Bách Ấn gật đầu, chàng dẫn đầu đi ra ngoài: "Vậy ta đưa con đi gặp sư tỷ của con, đúng rồi con có tên không?"
Tô Noãn vội vàng gật đầu: "Tô Noãn."
"Tô Noãn." Bạch Ấn hơi hiếu kỳ về cái tên thuộc về nhân loại này, nhưng cũng không quá để ý, chàng đưa theo Tô Noãn rời khỏi động băng linh.
Ngoài động, Chu Tuyết Kiến và Lăng Việt đã chờ hồi lâu vội vàng chạy lên tiếp đón. Khi nhìn thấy thiếu nữ đi theo sau Bạch Ấn, Chu Tuyết Kiến lập tức sửng sốt.
"Sư tôn, đây là..."
Bạch Ấn thong thả đáp: "Đây là tân đồ đệ sư tôn mới vừa nhận, Tô Noãn, mau tới gặp sư tỷ của con."
Tô Noãn hơi sợ hãi nhìn Chu Tuyết Kiến, rụt rè bước lên non nửa bước chân, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Sư tỷ."
Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Chu Tuyết Kiến như chưa kịp hồi phục tinh thần, nhưng mới vừa nghĩ đến nàng ta là đệ tử duy nhất của Bất Vong phong, theo bản năng thấy hơi không thoải mái, cung kính nói với Bách Ấn: "Sư tôn, sư muội là..."
"Linh hồ." Bạch Ấn lạnh nhạt đáp.
Chu Tuyết Kiến giật mình, lập tức nhìn sang Lăng Việt mới vừa hồi thần bên cạnh.
Phong chủ Bạch Ấn của Bất Vong phong trời sinh tính tình lạnh nhạt. Nếu lúc trước không có cơ duyên trùng hợp cứu được Chu Tuyết Kiến, Bất Vong phong này chỉ sợ từ đầu đến cuối chỉ có một mình chàng. Về phần Chu Tuyết Kiến, bởi vì thiên phú dị bẩm, đồng thời cũng là đệ tử duy nhất của Bất Vong phong nên địa vị tại núi Lăng Tiêu cũng có chút bất đồng.
Thế nhưng, hiện tại Bất Vong phong lại có thêm một tiểu đệ tử, hơn nữa còn là linh hồ hắn ta vốn bắt về cho Chu Tuyết Kiến làm sủng vật.
Mới vừa nhìn thấy nàng, hắn đã hiểu rõ trong lòng.
Cô nương này dáng vẻ chẳng qua mới 13, 14 tuổi nhưng mỹ mạo vô cùng, ngũ quan trên mặt không có chỗ nào là không tinh xảo, không giống phàm nhân mà nom giống như biến hóa thành dáng vẻ của người đẹp nhất trong lòng ngươi vậy.
Đứng trước mặt Bạch Ấn, hiển nhiên nàng không dám tùy tiện biến hóa như vậy, điều này nói rõ, đây vốn là dáng vẻ của nàng.
Dáng vẻ này nếu không nói là xứng với mỹ mạo của hồ tộc khi hóa hình thì chẳng còn cách giải thích nào khác.
Lăng Việt hơi hối hận... hắn vốn định đưa con vật nhỏ cho Chu Tuyết Kiến, nếu muội ấy không thích thì hắn cũng không để ý, chẳng qua chỉ là một con linh sủng mà thôi. Nhưng nào ngờ con linh sủng hèn mọn kia nay lại trở thành sư muội của Chu Tuyết Kiến.
Mày Chu Tuyết Kiến nhăn lại, cung kính nói: "Sư tôn, tuy linh hồ này đã được người điểm hóa hóa hình nhưng nó không có bao nhiêu tu vi, dã tính khó thuần, linh trí chưa khai, chỉ sợ..."
Cô nương bị nàng ta nói là dã tình khó thuần hai mắt trông mong, còn chứa vài phần sợ hãi, cứ thế nhìn thẳng vào nàng ta, không hiểu lời nàng ta nói có ý tứ gì.
Trong lòng Chu Tuyết Kiến càng thêm khinh thường.
Chỉ là một con linh sủng được điểm hóa, đến người cũng không phải, vậy mà dám sư thừa(*) cùng một người với nàng ta ư?
(*) Ý là bái sư.
"Không sao." Bạch Ấn không muốn giải thích nhiều lời, rằng linh hồ này không phải chàng cố tình trợ giúp hóa hình, chỉ lạnh nhạt nhìn Chu Tuyết Kiến nói: "Sau này con chỉ điểm sư muội nhiều hơn là được."
Những lời Chu Tuyết Kiến vốn chuẩn bị nói đều bị nghẹn lại, cuối cùng đành cung kính, lãnh đạm nhận lời.