Chương 27: Sư Tôn Của Hồ Ly Quá Hung Hãn 2

Editor: Bao Tô Bà

Thấy tiểu hồ ly không đáng ngại, Bạch Ấn nhắm mắt lại tiếp tục đả tọa. Có thể nói, ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài chỉ đạo đồ đệ Chu Tuyết Kiến tu hành, đa số thời gian Bạch Ấn đều ở trong động tu hành.

Thừa dịp chàng nhắm mắt, Tô Noãn rốt cuộc cũng có cơ hội nhìn kỹ nhân vật phản diện lần này.

Bạch y thanh thoát, mặt mày như họa, môi mỏng thanh nhã, toàn thân giống như thế ngoại tiên nhân, lạnh băng xuất trần, hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì với vai ác.

Thoáng nhìn qua thì không giống như nhân vật phản diện, mà giống như nam phụ dịu dàng thâm tình trong các câu chuyện xưa.

Tô Noãn yên lặng suy tư, đối với một người hoàn toàn không có cảm xúc như người thường thế này thì nên công lược thế nào đây. Với tình hình trước mắt, biện pháp hàng đầu vẫn là ở lại bên cạnh chàng, cho dù có phải lấy hình thái của một con hồ ly.

Chờ khi Bạch Ấn mở mắt ra lần nữa thì nhìn thấy trên giường ngay bên cạnh mình có một con hồ ly đang nằm cuộn tròn, nó duỗi tung cái đuôi to trên người, ngủ say.

“Ngươi đến từ nơi nào?” Bạch Ấn chậm rãi mở miệng.

Trước đó, chàng chẳng qua mới cho nó chút ít linh khí, nó đã có thể mượn lực hóa hình, linh hồ này tuyệt đối có năng lực phi thường.

Tiểu bạch hồ nghe thấy giọng nói của chàng thì ngây ngốc ngẩng đầu. Một đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm vào chàng, nó thấy khó hiểu nên hơi nghiêng đầu, phát ra tiếng kêu chít chít như không hiểu ý chàng.

Thôi vậy.

Bạch Ấn không có ý định quá để ý đến nó, chàng đứng dậy đi ra ngoài.

Hôm nay là ngày chàng dự định sẽ đi chỉ điểm cho đồ đệ nên xuất động phủ.

Ai ngờ, chàng mới vừa đứng dậy, tiểu bạch hồ bên cạnh cũng vội vàng bò dậy đuổi theo, nhưng mới vừa chạy hai bước nó đã phát ra tiếng kêu chít chít. Bạch Ấn quay đầu lại, nhìn thấy một chân sau của nó không có sức lực.

Mày nhăn lại, Bạch Ấn thấy hơi lạ bèn hỏi: “Là vết thương lúc nãy sao?”

Theo lý thuyết hẳn là đã được chàng chữa khỏi rồi mới phải.

Chàng vừa dứt lời, tiểu hồ ly vội vàng gật đầu, mắt trông mong nhìn chàng, dáng vẻ rất giống như đang ăn vạ.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của Chu Tuyết Kiến.

“Sư tôn, người có ở đây không ạ?”

Bạch Ấn nhàn nhạt đáp: “Vào đi.”

Chu Tuyết Kiến mới vừa bước vào đã trông thấy linh hồ nằm co do trên mặt đất, nhướng mày: “Hoá ra ngươi ở đây à?”

“Con biết nó?” Bạch Ấn dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng không đợi chàng dặn dò đồ đệ đưa con vật ngoại lai này đi đã nghe Chu Tuyết Kiến lạnh nhạt nói.

“Đây là con vật Lăng Việt sư huynh định đưa cho đồ đệ làm sủng vật, chỉ là nó dã tính khó thuần, linh trí chưa khai, đồ nhi không muốn lãng phí thời gian tu hành bên ngoài nên để nó tự rời đi.”

Chu Tuyết Kiến có huyết hải thâm thù của phụ mẫu ruột thịt, ngày nào cũng chỉ muốn tu hành, hy vọng một ngày có thể diệt trừ hết những ma tu đó, báo thù cho người nhà. Cho nên nàng ta chẳng có hứng thú tiêu phí tâm tư đi nuôi một con linh sủng.

Hiểu rõ tâm tính của đồ đệ, Bạch Ấn không đưa ra quyết định bảo nàng ta mang hồ ly đi nữa. Chàng mặc cho tiểu hồ ly nho nhỏ run rẩy đi theo sau mình.

Sau khi chỉ đạo Chu Tuyết Kiến một vài vấn đề trên phương diện tu hành xong, Bạch Ấn lần thứ hai quay trở về động phủ đả tọa tu hành.

Tô Noãn trông thấy biểu tình của chàng, bắt đầu thấy hơi đau đầu.

Người này không giống người sống chút nào, chàng đã nổi danh là cường giả, đương nhiên có thể tích cốc, không ăn không uống. Chàng cũng chẳng thích giao lưu với người khác, ngoài đôi lúc đi ra khỏi động chỉ đạo Chu Tuyết Kiến ra thì không làm bất cứ chuyện gì khác nữa. Nói cách khác là luôn đả toạ tu hành trong động phủ.

Người như vậy… thì biết công lược thế nào đây!

Lúc này, nàng không khỏi bày vẻ hồ ly sầu muộn!

Bạch Ấn nhắm mắt khoanh chân ngồi một chỗ, toàn thân thanh lãnh tốt đẹp tựa một bức hoạ cuộn tròn. Tô Noãn biết, trong lòng chàng cũng chẳng phải không nhiễm một hạt bụi như vẻ bề ngoài của mình, chàng có thế giới nội tâm của mình, chỉ là bề ngoài của chàng quá cứng rắn, tình cảm lại đạm bạc nên mới biến thành dáng vẻ lãnh tâm lãnh tính, quanh thân quạnh quẽ như hiện tại.

Nghĩ rồi, nàng cũng quên luôn chân cái chân sau đang “bị thương” để tranh thủ đồng tình, cẩn thận đi đến bên giường, nhẹ nhàng nhảy lên chỗ cạnh Bạch Ấn.

Nhìn thấy Bạch Ấn nhắm mắt nhập định, nàng nghĩ một lát rồi cụp tai xuống, cẩn thận vươn một móng vuốt thử chạm vào chàng.

Không có phản ứng.

Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, xác nhận chàng sẽ không đánh nàng, lúc này mới hơi vụng về vươn chân ngắn nhỏ bò lên trên đầu gối Bạch Ấn, cứ thế nằm cuộn tròn trong ngực chàng, dùng cái đuôi che bản thân lại rồi nhắm mắt ngủ.

Nàng thân là linh hồ, bên người Bạch Ấn lại có linh khí nồng đậm khiến nàng cảm thấy rất thoải mái.

Chờ đến lúc Bạch Ấn bị tiếng hét bên ngoài đánh thức, mở mắt ra thì chợt phát hiện có gì đó không đúng.

Linh lực của tiểu hồ ly quá nhỏ, vốn không thể tổn thương đến chàng, cũng không có ác ý, cho nên lúc nó tới gần chàng đã tự động xem nhẹ, chỉ cảm nhận được bàn chân nho nhỏ mềm mại đạp lên đùi chàng, sau đó nằm xuống cuộn tròn lại.

Editor: Bao Tô Bà

Hóa ra là ngủ ngon lành ở trong ngực của chàng.

Bạch Ấn nhướng mày nhìn ra phía ngoài động phủ, nhàn nhạt lên tiếng: “Có chuyện gì vậy?”

“Sư thúc, đệ tử của Ngự Kiếm phong đưa tin tức tới, nói là thôn Lý dưới chân núi xuất hiện yêu thú đả thương người, hình như là Kim Nghê Thú của đảo Bồng Lai. Các sư huynh không phải đối thủ của nó nên đưa tin về xin sự giúp đỡ, thỉnh sư thúc đi một chuyến thu phục Kim Nghê Thú kia.”

Kim Nghê Thú là yêu thú đảo chủ của đảo Bồng Lai nuôi dưỡng. Trời sinh tính tình hung dữ táo bạo, cũng mạnh vô cùng, đệ tử bình thường không phải là đối thủ của nó.

Bạch Ấn khẽ đáp lại một tiếng rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Với chàng mà nói, đây chỉ là một chuyện nhỏ không tốn sức, không mất bao nhiêu thời gian.

Trong ngực chàng, tiểu hồ li đang ngủ ngon lành, móng vuốt nhỏ vô ý bám vào y phục của chàng. Bạch Ấn nghĩ ngợi, rồi dứt khoát nhét nó vào trong áo mang theo cùng.

Chỉ là chuyển động hai bàn tay trái phải một lát mà thôi, không ảnh hưởng gì nhiều, nhân tiện xem xem có thể thả nó về lại chốn hoang dã hay không.

Tô Noãn thức dậy trong một tiếng rống giận rung trời. Nàng đột nhiên tỉnh dậy, bấy giờ mới nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng kéo vạt áo che khuất tầm mắt ra, lúc này mới nhìn rõ tình hình trước mắt.

Nơi đây hẳn là phía ngoài thôn trang dưới chân núi. Ở chỗ thôn trang có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc la và kêu cứu hòa lẫn vào nhau. Còn chỗ này có một nhóm đệ tử bạch y bay bay của núi Lăng Tiêu biểu tình nghiêm trọng đang vây quanh một con Kim Nghê Thú rất lớn.

Yêu thú đầu rồng thân hổ, đỉnh đầu có một chiếc sừng, trên người nổi lửa, hơi thở tàn bạo không ngừng phát ra tiếng gầm phẫn nộ nhưng vẫn chẳng thể nhúc nhích.

Tô Noãn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Bạch ấn trên đỉnh đầu mình.

Hai ngón tay chàng viết quyết pháp khống chế Kim Nghê Thú. Thoạt nhìn Kim Nghê Thú đang bạo nộ giãy giụa nhưng thực tế nó chẳng thể cựa quậy phản kháng lại ngoài việc không cam lòng gầm rống. Nhưng Bạch Ấn không ngay lập tức giết chết nó, mày chàng nhíu lại, ngón tay không ngừng biến ảo viết chỉ quyết.

Một đệ tử đứng bên cạnh cảnh giác cầm kiếm, trông thấy động tác của Bạch Ấn thì thấy hơi khó hiểu, bèn hỏi sư huynh bên cạnh: "Sư huynh, tại sao Bạch Ấn sư tôn không giết chết súc sinh này đi, người đang làm gì vậy?"

Người được gọi là sư huynh rõ ràng có nhiều kiến thức hơn, hắn nhìn động tác của Bạch Ấn, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc cảm thán không dám tin.

"Không hổ là Bạch Ấn sư tôn... đệ thì biết cái gì, trước đó Kim Nghê Thú nuốt mấy hồn phách của thôn dân trong thôn, nếu cứ thế giết chết súc sinh này thì hồn phách của mấy thôn dân kia cũng sẽ biến mất theo, họ cũng sẽ chết. Bây giờ sư tôn đang rút hồn phách mà súc sinh này đã nuốt ra."

Đệ tử kia nghe vậy thì ngây người.

Hồn phách đã bị nuốt mất rồi còn có thể rút ra ư?

Vị sư huynh kia nhìn hắn với ánh mắt nhìn kẻ nhà quê, không chút lưu tình cười nhạo: "Đệ cho rằng bất cứ ai tuổi trẻ cũng có thể trở thành phong chủ một phong của núi Lăng Tiêu hay sao, hơn nữa còn là phong chủ của Bất Vong phong."

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Bạch Ấn đã rút tất cả hồn phách của thôn dân ra, ngay giây tiếp theo, chàng buông tay thả Kim Nghê Thú đang bị giam cầm ra.

Chúng đệ tử xung quanh đều sửng sốt, trơ mắt nhìn Kim Nghê Thú tránh thoát, sau đó cực kỳ tàn bạo, gầm lên phẫn nộ vọt về phía Bạch Ấn.

Nó khó khăn lắm mới nuốt được mấy sinh hồn để tu luyện, nào ngờ lại bị kẻ đáng giận này rút ra hết, đúng là không thể nhẫn nhịn được nữa!

Toàn thân Kim Nghê Thú mang theo ngọn lửa xông về phía Bạch Ấn, các đệ tử xung quanh đều kinh ngạc nhưng không có bất cứ người nào động đậy.

Bởi trong mắt bọn họ, Bách Ấn sư tôn chỉ cần một ngón tay là có thể chế trụ được súc sinh này, đâu cần đến sự hỗ trợ của bọn họ.

Bạch Ấn đương nhiên cũng không thèm để ý, sở dĩ chàng buông tay là muốn tìm một cái cớ trực tiếp giết chết súc sinh này.

Con súc sinh này dẫu gì cũng là thú nuôi của một tiền bối ở đảo Bồng Lai. Chàng thân là hậu bối nếu thẳng tay giết chết thì có vẻ thất lễ, nhưng nếu súc sinh này tự tìm đường chết, vậy chớ có trách chàng.

Thế nên, khi nhìn thấy Kim Nghê Thú xông tới đây, chàng vẫn không nhúc nhích, ngón tay âm thầm viết quyết... Nhưng chính vào lúc này, trong lồng ngực đột nhiên truyền đến sự chuyển động, tiếng gầm phẫn nộ và tiếng kêu chít chít non nớt xen lẫn.

Tiểu hồ li trong ngực chàng nhảy ra, vụt qua nhanh như chớp xông thẳng về phía Kim Nghê Thú.

Bạch Ấn phản ứng cực kỳ nhanh, trước khi tiểu hồ li bị lửa của Kim Nghê Thú đốt cháy thành tro đã kéo nó trở về, một tay khác thì nhẹ nhàng đánh ra một chiêu.

Kim Nghê Thú "uỳnh" một tiếng bị bay ngược ra ngoài, rơi xuống đất mất mạng. Lúc này, Bạch Ấn cũng nhìn xuống, toàn thân tiểu hồ ly run lẩy bẩy, tròng mắt biến thành một màu đỏ đậm, rõ ràng đã bị hỏa độc nhập thể, đau đớn vô cùng...