Chương 22: Thịt Tươi Thân Ái Đừng Hắc Hóa 22

Editor: Bao Tô Bà

Tô Noãn nhìn Trình Ngộ đến gần, trong lòng thở dài một tiếng. Hàn Liệt vẫn đứng cạnh cô, không hề có dáng vẻ kiêng dè.

Trình Ngộ đến gần, cậu không hề nhìn Hàn Liệt mà bình tĩnh nhìn thẳng vào Tô Noãn.

“Chúng ta đi thôi.” Trình Ngộ kéo tay cô định đi.

Cậu không hề hỏi bất cứ điều gì hoặc là nói, không dám hỏi… trong lòng cậu có sợ hãi nhưng lại an ủi chính mình, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tô Noãn thở dài, chậm rãi mở miệng: “Trình Ngộ.”

“Không phải nói thi xong sẽ cùng đến công viên giải trí hay sao, cậu nói thích ngôi nhà kem đó.” Trình Ngộ mỉm cười: “Bây giờ chúng ta đi ăn được không?”

“Trình Ngộ, chúng ta chia tay đi.” Tô Noãn thấp giọng nói

“Mình đã tích góp rất nhiều tiền, đã đủ cho sinh hoạt phí 1 năm đại học của cậu rồi. Chờ khi vào đại học, chúng ta học cùng một thành phố, mình sẽ thường xuyên đến thăm cậu.” Trình Ngộ nở nụ cười, lời nói ra lại vô cùng nghiêm túc.

Tô Noãn cảm thấy ngực đau xót, nhưng vẫn kiên trì nói: “Xin lỗi, Trình Ngộ, mình suy nghĩ kỹ rồi, mình thấy chúng ta không hợp…”

Trình Ngộ nhìn cô, lần thứ hai mở miệng: “Cậu muốn học chuyên ngành gì? Chọn một chuyên ngành nhẹ nhàng là được rồi, về sau có mình ở đây, cậu không cần quan tâm thứ gì cả, chỉ cần thích là được!!”

Tô Noãn rốt cuộc không nhịn được nữa, đẩy cánh tay đã nổi khớp xương trắng bệch của thiếu niên ra: “Trình Ngộ, câu đủ rồi! Nghe không hiểu lời tôi nói hay sao? Tôi nói là chia tay đi, cậu đã nghe rõ chưa?”

Thiếu niên im bặt trong nháy mắt, biểu tình không hề thay đổi. Nếu không phải sắc mặt cậu bỗng chốc trở nên trắng bệch, có lẽ người ta sẽ cho rằng cậu chẳng hề có cảm giác.

Chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tô Noãn, Trình Ngộ mim môi, nghiêm túc mở miệng: “Mình biết bây giờ mình không có gì, mình biết chứ, nhưng mình bảo đảm mình sẽ thay đổi trở nên tốt hơn, thật đấy.”

“Cậu đủ rồi.” Hàn Liệt tiến lên kéo Tô Noãn vào trong ngực, lạnh lùng nhìn Trình Ngộ: “Chẳng lẽ cậu còn định ăn vạ cô ấy, đến chia tay cũng không chia nổi?”

Trong mắt Hàn Liệt đầy khinh thường, nhưng Trình Ngộ giống như không thấy được, cậu chỉ nhìn Tô Noãn, một lát sau, rốt cuộc cũng lấy hết can đảm hỏi cô: “Tại sao?”

Tại sao mới một ngày trước đó vẫn bình thường, hôm nay lại bỗng nhiên… thay đổi!

Rõ ràng bọn họ đã lên tất cả kế hoạch cho tương lai, bọn họ đã vượt qua bao khó khăn, sau này sẽ có thể sống hạnh phúc cùng nhau, tại sao…

“Cậu đã nhận lời mình, cậu nói cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi mình, cậu đã nói vậy mà!” Dường như tìm được nơi chống đỡ, thiếu niên nhìn chằm chằm vào cô gái trước mắt, từng lời nói như rít ra từ kẽ răng: “Cậu không thể nói mà không giữ lời!”

Môi Tô Noãn giật giật, chưa kịp mở miệng đã nghe Hàn Liệt cười lạnh một tiếng.

“Noãn Noãn chỉ đồng tình với cậu thôi, cô ấy không muốn cậu tự hủy diệt bản thân. Bây giờ cậu đã thi đại học xong rồi chẳng lẽ vẫn nghĩ cô ấy sẽ ở bên cạnh cậu sao?” Hàn Liệt chậm rãi nói: “Người, phải biết tự mình hiểu lấy, cậu ngoại trừ khiến cô ấy phải ra mặt vì mình, năm lần bảy lượt khiến cô ấy bị thương vì cậu, cậu có thể mang lại cho cô ấy cái gì?”

Thân thể Trình Ngộ bỗng nhiên cứng ngắc, cậu có cảm giác bản thân không sao đứng thẳng được nữa.

Đúng vậy, cô năm lần bảy lượt vì bảo vệ cậu mà bị thương, luôn an ủi cổ vũ cậu, hướng cậu ra khỏi vực sâu tuyệt vọng, mà từ đầu đến cuối… cậu đâu làm được gì cho cô.

Cho nên, cô ghét bỏ cậu ư?

Cậu bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, bước lên trước một bước, cúi đầu nhìn thiếu nữ thấp hơn cậu một cái đầu, từng câu từng chữ nghiêm túc bảo đảm.

“Sau này sẽ không, mình cam đoan, sau này mình sẽ không khiến cậu phải lo lắng cho mình nữa, chịu khổ thay mình nữa. Mình sẽ chăm sóc, bảo vệ cậu, mình sẽ đối xử tốt với cậu gấp bội, mình thề đấy, cậu tin mình có được không, hãy tin mình đi mà!”

Cậu lo lắng kéo tay thiếu nữ, dường như cảm thấy chỉ cần tay cô vẫn nằm trong tay cậu thì có thể ngăn cô rời đi.

Tô Noãn không có cách nào tránh thoát, chậm rãi ngẩng đầu: “Trình Ngộ, cho tới nay, tôi… chỉ xem cậu là bạn tốt, cảm giác của tôi đối với cậu và Hàn Liệt là khác nhau.”

Rõ ràng cô nhìn thấy huyết sắc trên mặt thiếu niên dần dần rút đi, cậu hoảng loạn lắc đầu: “Đừng nói nữa, hôm nay chúng ta không nói được không, đừng…”

Tô Noãn vẫn kiên trì như cũ, nói: “Tôi và Hàn Liệt từ bé đã quen biết nhau, trước đây chỉ xảy ra chút hiểu lầm, hiện tại hiểu lầm đã được phá giải. Hết kỳ nghỉ hè, chúng tôi sẽ cùng đi du học, Trình Ngộ, từ nay về sau cậu nên một mình bắt đầu cuộc sống, cậu chỉ có một mình cũng có thể sống được, không phải sao!”

Trong ánh mắt từ từ khôi phục lạnh băng của thiếu niên, Tô Noãn thấp giọng lên tiếng: “Cho nên… chúng ta chia tay đi.”

Cô nhìn thấy thiếu niên lẳng lặng cúi đầu đứng nơi đó, cô bất chợt cảm thấy hoảng hốt, phảng phất như đã quay về thời điểm ban đầu khi mới quen biết cậu.

Cậu cũng như vậy trầm mặc, an tĩnh, mặc kệ tất cả mọi chuyện bên ngoài.

Trình Ngộ ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói bình tĩnh: “Câu quyết định rồi?”

Tô Noãn gật đầu.

Nhìn cô không chút do dự gật đầu, hô hấp Trình Ngộ như ngừng lại, trên mặt đột nhiên nở nụ cười: “Được thôi, vậy thì… hẹn gặp lại.”

Cậu xoay người rời đi, mỗi bước đều cực kỳ vững vàng, đi được vài bước cậu bỗng nhiên quay đầu, vẫn là nụ cười ấy, chỉ là nó cực kì lạnh lẽo, thậm chí mang theo sự ác độc căm ghét.

“Chúng ta chưa bao giờ ở bên nhau nên không cần nói chia tay, đồ đạc ở nhà cậu làm phiền cậu xử lý hết đi, tôi không cần nữa!”

Dứt lời, không cho Tô Noãn cơ hội mở miệng, cậu xoay người rời đi… Sống lưng đĩnh bạt thẳng tắp, đi qua những thí sinh và phụ huynh, trên gương mặt tái nhợt mang theo một nụ cười.

Editor: Bao Tô Bà

Đã sớm biết rồi không phải sao, đã sớm biết nào có ân huệ ông trời ban cho. Vận mệnh vẫn luôn khắt khe với cậu như vậy, cho dù là khoan dung nhất thời cũng chỉ là sự đồng tình của người khác mà thôi.

Bất luận cậu giãy giụa thế nào thì vẫn sẽ mãi là kẻ hãm sâu trong vũng lầy, vĩnh viễn không thoát khỏi lồng giam u ám.

Cậu đã sớm quen rồi, nhưng... tại sao, tại sao luôn muốn cậu sinh ra hi vọng, muốn cậu sinh ra hi vọng về ánh sáng mà mình không thuộc về... Để rồi tàn nhẫn đẩy cậu trở lại vực sâu.

Cậu đã nói với cô, đã nói, cậu chỉ có một mình, nay cậu giao mình cho cô, nếu một ngày nào đó cô từ bỏ cậu, vậy cậu sẽ không còn là Trình Ngộ nữa.

Cô biết, cô cũng từng bảo đảm, từng nhận lời, nhưng tại sao... lại dễ nuốt lời như vậy, chỉ muốn dùng mấy câu nói để tống cổ con vi khuẩn như cậu.

Tại sao!

Thật ra cô vẫn luôn ghét bỏ cậu, không thể tiếp thu quá khứ của cậu, nhất định là vậy...

Nhưng tại sao lại phải gạt cậu, tại sao lại để cậu nhìn thấy ánh sáng rồi lần nữa đẩy cậu vào trong u tối... Tại sao cô có thể đối xử với cậu... tùy ý như vậy!

Thiếu niên càng đi càng nhanh, ý cười trên mặt phảng phất như đọng lại một nửa, không đạt tới đáy mắt.

Có phụ huynh học sinh nhìn thấy cậu, bèn cười nói với người bên cạnh, nam sinh này đẹp trai thật đấy, đáng tiếc chắc là thi không tốt, khuôn mặt tái nhợt cả rồi thế mà vẫn cười rất bình tĩnh.

Nhanh chóng kết thúc kỳ nghỉ hè, Trình Ngộ như nguyện nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học thủ đô và học bổng toàn phần.

Bước vào đại học không lâu, cậu đã bày ra thiên phú kinh người và tài năng thiên bẩm ở các phương diện khác nhau.

Cậu không còn trầm mặc tối tăm, mà ngược lại như biến thành ánh mặt trời, ở cùng các bạn học rất hài hòa... Nhưng chỉ có người quen biết mới biết, cậu luôn giữ vững một lớp vỏ kiên cố bên ngoài, không ai có thể phá vỡ được.

Nhưng thế thì có sao, mỗi người luôn có một nơi cho riêng mình không muốn ai chạm vào.

Học kỳ 2 năm nhất, Trình Ngộ trở thành nhân vật phong vân toàn trường, thành tích ưu tú, tích cực tham gia hoạt động xã Đoàn và vẻ bề ngoài cực kỳ xuất sắc... Cậu nhanh chóng trở thành giấc mơ của vô vàn nữ sinh.

Nhưng cậu không giống những người khác tiếp tục như cá gặp nước trong trường học. Cuối kỳ 1 năm 2 cậu và mấy bạn học cùng chí hướng quyết định thành lập một công ty nhỏ.

Thành tích ở trường của cậu không vì thế mà đi xuống, công ty nhỏ cũng kinh doanh thuận buồm xuôi gió. Vào năm ba, công ty đã có quy mô rất khả quan.

Bởi vì năng lực xuất chúng và ánh mắt độc đáo, trở thành người phụ trách của công ty. Đến năm 4 đại học, một số người sau khi tốt nghiệp phải trở về thừa kế xí nghiệp gia tộc nên bán hết cổ phần trong tay. Trình Ngộ ra tay thu mua toàn bộ khiến công ty trở thành vật sở hữu của một mình cậu. Vào học kỳ 2 của năm thứ tư, bởi vì nắm chắc được thời thế và chính sách thay đổi kinh tế, công ty vốn không lớn dưới sự điều hành của Trình Ngộ đã nhảy vọt lên, trở thành một con hắc mã xông vào tầm mắt mọi người.

Khi các bạn học vì tìm được một vị trí làm việc hợp lý mà bôn ba khắp nơi, cậu đã có cho mình một tòa nhà văn phòng ở nơi đất địa phồn hoa nhất thủ đô.

Trợ lý vẫn là học muội cùng trường học lúc trước.

Cô gái xinh xắn ưu tú không phải không có cảm giác với người lãnh đạo trực tiếp của mình, nhưng cô ấy biết, từng ấy năm tới nay anh chưa bao giờ xuất hiện tin tức tình ái với bất cứ ai. Hơn nữa mặt ngoài anh trông ôn hòa nhưng từ trong xương cốt lại cực kỳ lạnh nhạt.

Cho nên dù thích, cô ấy vẫn không dám bước ra một bước, chỉ tận lực giúp đỡ anh trong công việc, để anh nhìn thấy một phiên bản tốt của cô ấy.

Có đôi lúc, cô ấy sẽ nhìn thấy tổng giám đốc ngồi trong văn phòng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính cả một buổi trưa... Một lần tình cờ, cô ấy nhìn thấy ảnh chụp trên màn hình.

Thiếu nam, thiếu nữ mặc đồng phục, cô gái lớn lên rất xinh, cười rất tươi đẹp, trêu đùa véo gương thiếu niên... Thiếu niên hơi bất đắc dĩ, nhưng dịu dàng và yêu chiều nơi đáy mắt cách một màn hình vẫn có thể cảm nhận được.

Chỉ là liếc mắt một cái cô ấy cũng không dám nhìn, trái tim trong ngực đập loạn nhịp. Cô ấy đi ra ngoài, thật lâu mới hồi phục tinh thần, sau đó lại thấy hơi mất mát.

Hóa ra bất cứ ai cũng không được, là bởi vì, họ không phải là người trong lòng anh...

Cô ấy thậm chí còn không dám nghĩ, là một cô gái như thế nào mới khiến anh lộ ra được biểu tình dịu dàng từ trong ánh mắt như vậy.

Thích đến thế, tại sao không đi tìm, chẳng lẽ cô gái ấy chết rồi...? Hay là có khoảng cách không thể vượt qua?

Đã không còn là cậu thiếu niên, Trình Ngộ ngồi trước bàn làm việc nhìn ảnh chụp trên màn hình, trên mặt không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào...

Editor: Mình sẽ đổi từ cậu -> anh nhé vì các nhân vật trưởng thành rồi.