Chương 21: Thịt Tươi Thân Ái Đừng Hắc Hóa 21

Editor: Bao Tô Bà

Một tiếng rầm truyền đến, cảnh sát cũng phá được cửa xông vào, Tô Noãn được Trình Ngộ ôm vào trong ngực, cô trở tay ôm lấy Trình Ngộ, vùi đầu vào ngực cậu, như mất hết sức lực trong phút chốc.

Cảnh sát vòng qua gã đàn ông một mắt đi lên tầng, đầy cảnh giác giơ súng bước từng bước. Lúc này, ở cửa tầng hai, bọn họ nhìn thấy một cậu thiếu niên người đầy máu tươi đang ôm chặt một cô gái sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.

Gã đàn ông kia đã chết.

Khi Tô Noãn bước ra từ bệnh viện, Hàn Liệt đang đứng trước cửa chờ cô… còn Trình Ngộ vẫn bị bắt giam.

Cô không về nhà mà đi thăm Trình Ngộ.

Cách một hàng rào sắt, gương mặt của thiếu niên tựa như gầy gò hẳn đi chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn, nhưng cho dù tiều tụy chật vật, lúc nhìn thấy cô đáy mắt cậu vẫn chan chứa dịu dàng.

Giá trị hảo cảm của Trình Ngộ: 95

Lòng Tô Noãn như chợt đông cứng, cô không hề cảm thấy vui sướng.

“Nếu, nếu mình bị phán ngồi tù, cậu có thể đừng ghét mình…” Trình Ngộ nhìn cô, nhẹ nhàng mở miệng: “Cũng đừng sợ hãi mình, được không?”

Mắt Tô Noãn sưng to lên men, ánh mắt kiên định nhìn thiếu niên: “Cậu sẽ không phải ngồi tù đâu, đây là phòng vệ chính đáng, cậu sẽ không sao đâu.”

Nhìn thiếu niên không để ý cười khẽ, Tô Noãn nóng nảy: “Cậu đã nhận lời mình không được từ bỏ rồi, cậu đã nói cậu sẽ không từ bỏ mà, chỉ còn hơn một tháng nữa là thi đại học, nếu bây giờ cậu từ bỏ, mình sẽ không tha thứ cho cậu đâu!”

Trình Ngộ bị biểu tình hung dữ của thiếu nữ đang hai mắt đỏ ửng làm cho sửng sốt, cậu ngẩn ngơ, hốc mắt cũng đỏ lên, sau đó cười khẽ đáp.

“Được, mình sẽ không từ bỏ!”

Khi Tô Noãn đi ra ngoài, Hàn Liệt đang chờ cô. Nhìn thấy cô, Hàn Liệt mím môi tiến lên, duỗi tay định ôm cô vào trong ngực nhưng lại bị cô tránh đi.

Đáy mắt hiện lên mất mát, Hàn Liệt thấp giọng nói: “Mình sẽ tìm luật sư tốt nhất, cũng sẽ giúp lo liệu cho người nhà của người chết, cả chuyện đền bù nữa… Cậu ta sẽ không sao đâu.”

Tô Noãn dần nguôi nỗi lo lắng, cô biết, cô cần phải lên tinh thần để xử lý những chuyện này, chỉ khi xử lý tốt, Trình Ngộ mới thật sự không xảy ra chuyện gì.

“Cảm ơn cậu.” Nàng ngẩng đầu mỏi mệt nhìn Hàn Liệt.

Hàn Liệt hơi mất tự nhiên dời tầm mắt, môi mỏng khẽ mím chặt, một lúc lâu sau như đã hạ được quyết tâm.

“Ở bên mình đi… ở bên mình, mình bảo đảm cậu ta sẽ không có xảy ra bất cứ chuyện gì. Cậu ta sẽ như nguyện được tham gia thi đại học, sẽ vào đại học, sẽ thoát khỏi quá khứ của chính mình. Noãn Noãn, ở bên mình đi, chỉ có mình mới có thể bảo vệ được cậu…”

Một tuần sau, toà án đưa ra phán quyết. Từ trong nhà của gã ta lục soát ra được rất nhiều thi thể động vật bị hành hạ đến chết, còn có những tấm ảnh dâm uế… Đương nhiên, trong đó không có Trình Ngộ lúc mười tuổi.

Khi còn bé, Trình Ngộ từng bị gã một mắt đó tổn thương, hơn nữa nhìn vào hiện trường và lời làm chứng của Tô Noãn, thẩm phán quyết định phán gã ta thuộc về cố ý trả thù, Trình Ngộ được phán là phòng vệ chính đáng… Lúc Trình Ngộ được phóng thích, Tô Noãn đến đón cậu.

Trở về ngôi nhà hai người vẫn luôn ở, Tô Noãn làm một bàn đồ ăn. Bởi vì vết thương trên người Trình Ngộ vẫn chưa khỏi nên cô không rót rượu chúc mừng, nhưng Trình Ngộ muốn uống rượu, cậu nói cậu muốn tạm biệt những chuyện trước kia.

Cô không thay đổi được ý định của cậu. Cơm nước xong, hai người xách hai chai bia lên tầng cao nhất, ngồi trên sân thượng. Nhìn thành thị ánh đèn rực rỡ lộng lẫy soi rõ bầu trời đêm vốn nên được che giấu, nam nữ thiếu niên vai kề vai dựa vào nhau, uống đến say vất vưởng.

Tô Noãn mượn rượu nói những lời như sắp chia xa Trình Ngộ: “Trình Ngộ này, cậu nhất định không được từ bỏ, cậu biết không, không đến một tháng nữa là thi đại học rồi, sau hôm nay cậu không được uống rượu bia nữa đấy nhé… chờ thi đại học xong thì mới được uống, ha ha…”

Sắc mặt Trình Ngộ đỏ lên, ánh mắt vẫn giữ thanh minh. Cậu từ từ quay đầu nhìn thiếu nữ dựa vào vai mình cười ha ha, một lúc lâu sau cậu bỗng cười thành tiếng.

Giọng nói cậu thoáng chút nghẹn ngào, nói từng chữ một: “Cậu đã đoán được, đúng không?”

Toàn thân Tô Noãn chấn động, sau đó cô nghe thấy tiếng động thiếu niên bên cạnh phát ra… Như là khóc, lại tựa tiếng cười, thậm chí có thể nghe được giọng nói cứng đờ của cậu khanh khách vang lên.

“Lần đầu tiên… khi viện trưởng chạm vào mình là năm mình bảy tuổi, mình không biết chuyện đó có ý nghĩa gì, chỉ cảm thấy rất sợ hãi, vừa sợ hãi vừa xấu hổ…”

Tô Noãn cứng đờ, trong đầu cô như cố giành ra một con đường trống, ra sức muốn tránh thoát, nhưng rồi lại không chịu khống chế nghĩ đến những hình ảnh đó.

Tên đàn ông mang theo nụ cười tà ác như ma quỷ và một bé trai non nớt…

Editor: Bao Tô Bà

“Rất nhiều lần có người muốn nhận nuôi mình, lúc đó ông ta sẽ nói với họ thần kinh của mình có vấn đề…”

Giọng nói của Trình Ngộ rét lạnh như băng xương: “Năm mười tuổi cuối cùng cũng có người đồng ý nhận nuôi mình, mình cho rằng… rốt cuộc, rốt cuộc mình cũng được cứu rồi…”

Mắt Trình Ngộ tràn đầy âm u đen nhánh: “Nhưng cậu biết không, người đó, gã ta là bạn tốt của viện trưởng, ở trong cô nhi viện thì viện trưởng còn phải thu liễm, cho nên… ông ta bảo bạn tốt của mình ra mặt, nhận nuôi mình. Hai kẻ đó giống hệt nhau, đều là cầm thú! Noãn Noãn, cậu sẽ vĩnh viễn không biết… một đứa trẻ mười tuổi, để bảo vệ bản thân ngoại trừ cầm lấy vũ khí cạnh người, đánh cược tính mạng thì không biết phải làm sao cả…”

Sự ấm áp do hương rượu kích thích nhanh chóng lắng xuống, trái tim Tô Noãn dâng trào từng đợt lạnh lẽo che trời lấp đất.

Dù đã sớm đoán được, nhưng giờ phút này khi thật sự nghe cậu nói ra, cô vẫn không dám tưởng tượng, một đứa trẻ mười tuổi phải tuyệt vọng thế nào mới có thể cầm lấy vũ khí. Càng không dám tưởng tượng, kết quả mà cậu dùng tính mạng đánh cược bảo vệ chính mình đổi lấy là lại lần nữa trở về địa ngục… Hơn nữa từ đây, chẳng thể thoát khỏi nó.

“Noãn Noãn…” Ngồi trên sân thượng, Trình Ngộ rũ mắt: “Dáng vẻ hiện tại của mình đã khiến cậu thất vọng lắm phải không… mình vẫn luôn lừa cậu, không dám nói cho cậu biết bản thân mình thật sự là kẻ như vậy… xin lỗi, mình không nên gạt cậu.”

Cậu chỉ muốn nắm lấy sự ấm áp duy nhất này cho nên mới liều mạng che giấu quá khứ, không dám để cô nhìn thấy con người chân chính của mình, không dám để cô biết trước kia cậu đã phải trải qua những chuyện kinh tởm thế nào.

“Xin lỗi, Noãn Noãn, thật sự xin lỗi….Nếu bây giờ cậu không cần mình, mình có thể hiểu được, thật sự, mình không trách cậu, mình vẫn sẽ vô cùng cảm kích cậu…”

Không có bất cứ ai giống như cô đối xử tốt với cậu, cũng bởi cô quá tốt, nên cậu không bao giờ muốn có bất cứ sự giấu giếm hay lừa gạt!

Trình Ngộ chưa nói dứt lời đã bị Tô Noãn kéo sang đối diện với tầm mắt cô.

“Trình Ngộ… quên mọi chuyện đi, được không, quên những chuyện đã qua đi… không phải do cậu sai, mình sẽ bồi thường cho cậu, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, được không?”

Tô Noãn bình tĩnh nhìn khuôn mặt cậu thiếu niên trong bóng đêm càng thêm tinh xảo, mang theo mùi rượu, cô cong miệng cười khẽ: “Cậu không trả lời cũng không sao, dù sao cậu chạy không thoát được đâu, trở thành người của mình thì cậu phải chuẩn bị tinh thần làm trâu làm ngựa cả đời đi, đừng hòng nghĩ trốn… cậu đừng quên, bọn mình đã nói rồi, không ai được phép từ bỏ.”

Thân thể Trình Ngộ chấn động, bình tĩnh nhìn cô, hé môi… Trong mắt nhanh chóng xuất hiện ướt át, sau đó lại biến thành ánh sáng sáng ngời.

Cậu nghiêm túc gật đầu, mở miệng định nói nhưng thanh âm đã nghẹn ngào.

“Được… không từ bỏ, bọn mình… sẽ luôn bên nhau…”

Tương lai đúng là rất tốt đẹp, hiện tại cậu đã tin rồi, có cô ở đây, sao có thể không tốt đẹp chứ.

Hết thảy mọi chuyện đã qua, chờ đến sau này, nó sẽ chỉ là ác mộng mà thôi, tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cậu còn có ngày mai tốt đẹp cùng với cô.

Như vậy, sao cậu có thể từ bỏ được chứ.

“Cuộc sống thật sự, rất tốt đẹp…” Tô Noãn mượn rượu nói lời thấm thía, bỗng nhiên, không trung phía phương xa xuất hiện pháo hoa nổ tung sáng rực một vùng trời. Cô giật mình, vội vàng quay đầu lại, kéo luôn cả thiếu niên bên cạnh cùng xem.

“Trình Ngộ, mau nhìn kìa…” Cô chưa dứt lời, pháo hoa đã biến mất, đôi mắt cô được lòng bàn tay mềm mại hơi lạnh của cậu bao trùm.

Chưa kịp hiểu là chuyện gì, cánh môi truyền đến một cảm giác mềm mại lạnh lẽo phiếm mùi rượu.

Không tiến thêm một bước công thành đoạt đất, chỉ có sự đụng chạm nhẹ nhàng thành kính mà quý trọng, trong bóng đêm xúc cảm hết sức rõ ràng.

Về đến nhà, hai người đều đã nửa tỉnh nửa say, sóng vai nằm trên giường trong phòng Tô Noãn.

Lúc này đã hơi say, Tô Noãn mở miệng nói không rõ ràng: “Trình Ngộ, lúc ấy… cậu cố ý giết ông ta, đúng không?”

Chỉ có sau khi uống rượu, cô mới dám hỏi ra lời trong lòng.

Cô nhớ kỹ lúc ấy Trình Ngộ rất bình tĩnh, cậu bình tĩnh để kẻ kia đâm trúng vị trí không nguy hiểm đến tính mạng trên người mình, rồi bình tĩnh rút dao ra, sau đó bình tĩnh, chính xác đâm vào trái tim kẻ kia.

Trên người Trình Ngộ có rất nhiều thương, cực kỳ chật vật đáng thương, mà trên người kẻ kia chỉ có một vết thương do thiếu niên gây ra trong lúc hoảng loạn… một dao trí mạng.

Đây cũng là căn cứ quan trọng để thẩm phán đưa ra phán quyết.

Trình Ngộ đang thầm rũ mắt, dần dần đã chuyển hướng sang nhìn cô, nhìn góc nghiêng xinh đẹp trong đêm của cô gái. Mãi lâu sau, cậu mới mở miệng.

“Cậu có sợ mình không?” Cậu lên tiếng cam chịu.

Editor: Bao Tô Bà

Tô Noãn mỉm cười lắc đầu: “Không đâu, cậu sẽ không tổn thương mình Hơn nữa, loại người đó chết vẫn chưa hết tội, mình nói thật đấy.”

Thiếu nữ tín nhiệm khiến cho phòng bị nhỏ nhoi trong lòng cũng hóa thành tro bụi, một lát sau, cậu hé môi thấp giọng nói: “Gã ta chạm vào mình...”

Sau này cậu sẽ không bao giờ dối gạt cô, cậu không muốn cô sợ hãi mình.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Tô Noãn mới nhớ ra lúc ấy cô vọt vào, quần Trình Ngộ đã bị kéo xuống.

Lúc ấy, tên biến thái kia vẫn quần áo chỉnh tề, nên cô mới xác nhận hẳn là Trình Ngộ không sao, nhưng hoá ra... Cô quay đầu nhìn thiếu niên, hơi khó chịu: “Cậu phải chịu khổ rồi, Trình Ngộ, gã ta đáng chết!”

Trình Ngộ nháy mắt đã ý thức được thiếu nữ bổ não điều gì, lập tức thấy hơi hối hận.

“Gã chỉ chạm... không phải...” Cậu không biết nên nói ra sao, mặc dù chỉ bị chạm một chút, nhưng cậu vẫn không có cách nào chấp nhận, cho nên, cậu muốn kẻ đó phải chết, muốn gã chết!

Tô Noãn lòng đầy thương tiếc.

Trình Ngộ đang do dự có nên giải thích thật ra bản thân cũng không chịu sự xâm phạm thực sự, bởi vì mỗi lần cậu đều sống chết phản kháng, cho nên mới chọc mù một con mắt của gã. Sau này trở lại cô nhi viện cũng vẫn thường xuyên mang một thân thương tích...

Tuy rằng cô không ghét bỏ quá khứ của cậu, nhưng cậu vẫn muốn cô biết, cậu.. không dơ bẩn, bởi vì cậu đã nỗ lực.

Đột nhiên, thân thể cậu cứng còng, chấn động, quay đầu: “Cậu...”

Một chữ vang lên, ám ách cứng đờ đến đáng sợ.

Cảm giác tê dại khiến đầu óc cậu như trống rỗng, bằng tia lý trí cuối cùng, cậu đè tay cô lại.

“Cậu bóp tay mình đau...” Tô Noãn bĩu môi, đáy mắt chứa men say oán trách.

Trình Ngộ miệng đắng lưỡi khô, rõ ràng cảm giác lý trí đang dần biến mất. Cậu vừa hổ thẹn vừa khẩn trương chờ mong buông cổ tay cô ra, hít hà một hơi, nắm chặt đệm chăn dưới thân.

Không biết đã qua bao lâu... Trong bóng đêm đôi mắt thiếu niên sáng ngời, mang theo dư vị thở dốc, lấy khăn giấy trên tủ đầu giường, tay cậu run nhè nhẹ chuyển động lau sạch sẽ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, sau đó mới bắt đầu lau cho bản thân.

Chờ cậu lau sạch sẽ đã nghe thấy tiếng hô hấp vững vàng của cô gái bên cạnh.

Cậu cực kỳ cẩn thận ôm thiếu nữ vào trong ngực, khẽ hôn lên trán cô, trong bóng đêm ánh mắt thiếu niên vô cùng kiên định.

“Noãn Noãn, sau này tôi sẽ mang lại hạnh phúc cho em... Tôi thề!”

Sự việc đó không được lan truyền quá rộng rãi, tố chất tâm lý của Trình Ngộ cũng mạnh, hơn nữa ngày ấy nhờ Tô Noãn “an ủi” nên cậu hầu như không có bất cứ gánh nặng nào, tiến vào trường thi đại học.

Kết thúc môn thi cuối cùng, cậu đi ra khỏi trường thi, ngẩng đầu ngắm không trung xanh thẳm... Cậu chưa bao giờ có khoảnh khắc nào vui như bây giờ, tất cả đều tốt đẹp.

Thậm chí cậu đã tha thứ cho ông trời khiến cậu phải chịu đựng thống khổ mười mấy năm, vì nếu không có những năm tháng ấy, có lẽ cậu sẽ không thể có được cô.

Cậu đã tính toán xong rồi, nhân dịp nghỉ hè cậu sẽ đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt phí. Học phí tích cóp không đủ thì sẽ mượn khoản vay cho học tập... Mối quan hệ giữa Noãn Noãn và ba cô căng thẳng thì cậu sẽ nuôi cô. Cô nói sẽ báo danh vào đại học, dù không cùng một trường nhưng vẫn cùng một thành phố.

Từ nay về sau, chỉ có hai người bọn họ, còn có tương lai tốt đẹp sau này...

Trình Ngộ vội vàng muốn chạy đến gặp cô, cậu càng đi càng nhanh, chạy về phía cổng. Cậu nhìn thấy Tô Noãn đứng nơi đó, trên mặt cậu lập tức hiện lên ý cười... Nhưng ý cười chưa đến đáy mắt, cậu bỗng nhiên cứng đờ.

Cậu nhìn thấy Tô Noãn đứng đó, Hàn Liệt bước từ sau lưng đến gần, xoa đầu cô, vào lúc cô xoay người, cậu ta tràn đầy yêu chiều ôm cô vào trong ngực, cúi người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô.

Người xung quanh đón thí sinh đều là phụ huynh, nhìn thấy một đôi tình nhân mới ra khỏi trường thi mọi người đều thiện ý cười bao dung.

Đáy mắt Hàn Liệt là kích động và nhu tình, cách xa như thế nhưng Trình Ngộ vẫn nhìn thấy cực kỳ rõ ràng...