Chương 9:
Mọi người ăn uống no đủ xong lại ngủ trưa một lát, buổi chiều lên đường với tinh thần khá tốt. Ba tên tráng hán vốn dĩ định vượt qua năm chiếc xe ngựa phía trước để hồi kinh nhưng cuối cùng là “Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm”, nghĩ thầm bọn họ ăn của người ta một bữa cơm thì bảo vệ cho người ta một đoạn đường cũng không sao, đợi đến giao lộ chia ra mỗi người một ngả là được, vì thế ba người cứ tiếp tục đi phía sau.
Hình như Lâm chưởng quầy còn bị bệnh nên thỉnh thoảng lại ho khan hai tiếng, khiến cho nam tử tuấn vĩ kia cứ liên tục nhìn xe ngựa nhưng bởi vì cách một tấm màn trúc nên không thể nhìn thấy gì. Đi được khoảng một canh giờ, tên thuộc hạ được gọi là La Thiết Đầu vừa ợ hơi vừa đi tới canh nam tử, đè thấp giọng nói:
-Thủ lĩnh, khi nào chúng ta ngừng lại dựng trại nghỉ ngơi vậy ạ? Thuộc hạ đói rồi!
Nam tử lạnh nhạt liếc hắn ta một cái, không thèm trả lời, thuộc hạ tên Triệu Lục kế bên lại chế nhạo hắn ta:
-Mới ăn trưa xong không lâu mà sao ngươi đói nhanh thế?
-Ta ợ lên, mùi thơm quá, ngửi thấy lại đói nên muốn ăn!
La Thiết Đầu lại ợ một cái, trong miệng đầy mùi thịt khô. Ông bà thường nói đồ ăn khi vào bụng thì một khắc đồng hồ sau sẽ bốc mùi cho nên ợ lên sẽ có mùi hôi, nhưng món ăn này của Lâm chưởng quầy lại khác hẳn. Qua hai canh giờ rồi mà mùi thơm kia vẫn còn trong miệng, trong bụng, thậm chí trên tóc, quần áo cũng còn vương mùi đồ ăn nồng đậm, khiến cho người ngửi thấy không chịu đựng được.
Thật ra thì Triệu Lục cũng đói bụng, y không khỏi nhìn về phía nam tử tuấn vị.
-Tiếp tục lên đường đi! Đừng nói nhảm nữa!
Nam tử nói mà trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Hai người kia liếc nhau, thấy mặt trời sắp xuống núi thì mới chạy tới trước đoàn xe, lớn tiếng đề nghị:
-Nơi này không có khe núi để dừng chân, không bằng chúng ta nghỉ chân tại đây đi! Nếu đi tới phía trước thì chính là rừng rậm, trong rừng có nhiều dã thú, sẽ có nguy hiểm!”
-Vậy chúng ta ở chỗ này nghỉ một đêm đi!
Gã sai vặt được gọi là Tiểu Trúc cũng không phải là người không biết tốt xấu nên vội vàng kêu xa phu dừng xe.
-Đêm nay ăn cái gì?
Chưa đợi xe dừng hẳn, La Thiết Đầu đã vội vàng hỏi thăm.
-Chúng ta ăn cái gì có liên quan tới ngươi sao?
Tiểu Trúc phồng má.
-Đâu được!
Triệu Lục đi lên từ phía sau, cười nói:
-Chúng ta vốn có thể đánh ngựa chạy trước nhưng bây giơ lại bảo vệ các ngươi một đường, ăn buổi tối chung với các ngươi chắc cũng không quá phận chứ?
Tiểu Trúc chuẩn bị mỉa mai lại họ để báo thù lúc trước thì trong xe ngựa truyền ra một giọng nói khàn khàn nhưng rất nhẹ nhàng:
-Đa tạ các vị đại ca đã bảo vệ chúng ta trên đường! Mời các vị ăn cơm là đương nhiên, chuyện đó có gì đâu mà quá phận ạ?
Vừa dứt lời, Lâm chưởng quầy nhảy xuống xe, tỉ mỉ cuốn tóc, bọc kĩ khăn trùm đầu, không để tóc bị bay loạn.
-Vậy đa tạ Lâm chưởng quầy!
Triệu Lục và La Thiết Đầu lập tức cười sang sảng. Vị Lâm chưởng quầy này đối nhân xử thế vô cùng tinh tế, làm người khác rất dễ chịu.
Nam tử tuấn vị chắp tay, chân thành nói:
-Đa tạ Lâm chưởng quầy!
-Không có gì!
Lâm Đạm mỉm cười:
-Bữa tối không nên ăn quá nhiều khẩu vị cũng không thể quá nặng, nếu không sẽ khiến dạ dày khó chịu! Chúng ta ăn một chút bánh cuốn được không ạ?
-Đương nhiên là được, làm phiền Lâm chưởng quầy!
Nam tử tuấn vĩ không có ý kiến, hai tên thuộc hạ có chút thất vọng. Nhiều ngày liên tục phải ăn bánh bao không nhân nên họ ngán tới tận cổ rồi, bánh cuốn và bánh bao đều là bột, hương vị chắc cũng chẳng khác nhau, còn không ngon bằng tiếp tục ăn thịt khô nữa! Dạ dày bọn họ rất tốt, sẽ không bị khó chịu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thấy thủ lĩnh đã đồng ý nên hai người không dám ý kiến gì.
Lâm Đạm gât đầu với ba người rồi dẫn hai tiểu nha đầu vào rừng hái rau dại. Hôm trước vừa có một cơn mưa xuân, bùn đất vẫn còn ẩm ướt, các loại rau dại xanh mơn mởn bắt đầu nảy mầm khắp đồi núi. Ba tên người hầu ở lại xách nước, đốn củi, xây lò, nhóm lửa. Hai tên tráng hán vốn dĩ định nằm xuống nghỉ một chút, để đám người Lâm chưởng quầy nhưng lại bị thủ lĩnh trừng mắt, họ không thể không đứng lên hỗ trợ.
Mấy khắc sau, Lâm Đạm và hai tiểu nha đầu vác ba cái rổ trở lại, trong giỏ chất đầy rau dại, măng nhọn (chắc là măng sặt), rau cải, nấm, hương thung,…
Ba tên người hầu xây hai lò, tách ra nấu hai nồi lớn, nước trong nổi đã nóng, đang sôi ùn ục bốc lên bọt khí. Lâm Đạm để tiểu nha đầu đi rửa rau, còn mình thì lấy một cái hộp màu nâu trong xe ngựa ra.
-Đây là cái gì thế?
La Thiết Đầu tiến tới nhìn thử, vẻ mặt tò mò.
-Đây là đậu phụ khô, đặc sản Ba Thục ( Tứ Xuyên hiện nay), dùng phương pháp hun thịt khô hun thành, vị mặn xông thẳng vào mũi.
Lâm Đạm chậm rãi giải thích.
La Thiết Đầu cầm một miếng hình vuông lên mũi, ngửi ngửi, đúng là đồ sấy, còn có mùi đậu, hương vị vô cùng đặc biệt.
-Chưởng quầy từng đi tới Ba Thục rồi à?
Nam tử tuấn vị im lặng nãy giờ lại chủ động mở miệng:
-Đường xá ở đó rất khó đi.
-Đường đi Thục, khó như lên trời!
Lâm Đạm khẽ cười:
-Nhưng sau khi đi qua, ngươi sẽ phát hiện Ba Thục là một nơi tuyệt vời: núi đẹp, nước đẹp, người đẹp, đồ ăn càng “đẹp” hơn!
Đối với nàng, nơi có món ăn ngon chính là Kho của nhà Trời, nên Ba Thục chính là Kho của Trời, danh xứng với thực.
Nam tử tuấn vị gật đầu, trong đôi mắt thanh lãnh hiện lên ý cười:
-Đồ ăn Ba Thục đúng là rất mỹ vị!
-Xem ra ngài cũng rất thích ăn nhỉ!
Lâm Đạm vén tay áo xử lý nguyên liệu nấu ăn, nấu măng nhọn ra nước, trụng rau cải lấy nước, cắt nấm, đậu phụ khô và tất cả thành hạt lựu rồi để sang một bên. Hai tiểu nha đầu phụ trách nhào bột, thỉnh thoảng thăm chừng xem nước dùng đã ngọt chưa.
-Thêm chút nữa đi, bột nhão quá, bánh bột ngô cắt ra không đủ mỏng, không đủ tỉ mỉ sẽ ảnh hưởng tới khẩu vị.
Lâm Đạm chỉ huy hai tiểu nha đầu nhào bột, sau đó lấy mỡ heo được cất kỹ ra để xào những thứ đã cắt thành hạt lựu. Mỡ heo tan ra trong nồi, phát ra tiếng xèo xèo, một mùi hương nồng nàn xông vào mũi, khiến mọi người liên tục nuốt nước miếng.
-Má ơi, mỡ heo này sao lại thơm thế?
La Thiết Đầu hít hít mũi rồi nói.
Lâm Đạm dùng xẻng chậm rãi hào tan mỡ heo, nhẹ giọng nói:
-Luyện chế đúng phương pháp thì mỡ heo sẽ thơm thôi! Lúc ta chế biến mỡ heo có cho thơm nước trong, như thế có thể ngăn chặn việc mỡ heo bị đắng, cũng làm cho mỡ ra trắng, sáng và sệt hơn. Khi bỏ vào hũ chứa,cứ một cân mỡ thì cho thêm một muỗng đường, mấy viên hoa tiêu (chi sẻn) để phòng ngừa nó bị chua, thiu, để ăn bốn, năm tháng cũng không sao!
Trong khi ld đứng rảnh rỗi nói chuyện, dầu đã nóng, là lần lượt cho măng nhọn, đậu phụ khô, nấm, rau cải, các thứ đã cắt thành hạt lựu vào, dùng xẻng đảo đều rồi cho thêm hạt vừng và muối ăn vào.
-Trưa ăn quá nặng nên ban đêm chúng ta ăn thanh đạm một chút!
Lâm Đạm nhẹ giọng nói:
-Tam tiên chia làm tam tiên, nước tam tiên, cây tam tiên. Món ăn chúng ta ăn hôm này là Xuân tam tiên. Măng nhọn, rau cải, nấm đều là những món tươi, chỉ cần dùng mỡ heo phi và muối xào chế một chút là có thể ăn vừa miệng. Ngày xuân ăn gì các ngươi biết không?
Lâm Đạm quay đầu hỏi hai tiểu nha đầu là Thược Dược và Đỗ Quyên.
Thược Dược và Đỗ Quyền vò đầu, cười ngây ngô. Các nàng chảy nước miếng không kịp chứ làm gì còn công sức mà nghĩ gì khác.
Lâm Đạm lật, khuấy mấy thứ đã cắt hạt lựu, dịu dàng nói:
-Ngày xuân ăn chính là chú trọng chữ “Tươi”. Đây chính là mùa vạn vật khôi phục, tất cả cả đều là mới, đều là tươi, các ngươi có ngửi thấy hương hoa tràn ngập không khí không, có phải nó cũng rất tươi mới không?
-Tươi ạ!
Hai tiểu nha đầu cười tươi gật đầu, lập tức hỏi tiếp:
-Vậy mùa hè ăn cái gì ạ?
-Mùa hè ăn chính là chữ “Sảng (thoải mái). Thời tiết càng nóng bức thì càng nên ăn uống nhẹ nhàng, thanh mát, như thế mới tốt cho dạ dày. Buổi sáng ăn một chén cháo đậu xanh ngọt lịm và vài miếng bánh ngọt bạc hà; trưa thì dùng đầu trộn với ớt đỏ và dưa leo cắt thành ti, hành cắt thành sợi trộn thành một món thanh mát; chạng vạng tối thì uống một bình Thanh Tửu (rượu SAKE) và mấy miếng rau trộn, vào đêm lại uống thêm một chén nước ô mai, một ngày thoải mái trôi qua như thế. Sao? Thấy thoải mái không?
Hai tiểu nha đầu liếm môi hỏi tiếp:
-Mùa thu thì ăn gì ạ?
Lâm Đạm xào xong tam tiên đã cắt thành hạt lựu thì bỏ vào bồn gốm, rồi nói tiếp:
-Mùa thu ăn một chữ “Bổ”. Buổi sáng uống một bát cháo bo bo nấu với đậu phộng, bổ máu lợi khí; giữa trưa dùng hạt dẻ phơi khô hầm rục với gà mái, ngọt dẻo của hạt dẻ và măng tươi của thịt gà, răng và gò má lưu hương thật lâu; ban đêm, cắt bí đỏ thành khúc chưng chín với chao, hương vị thơm ngọt đến tận trong mộng. Mùa thu nên ăn ngọt, ăn bổ, bù đắp cho tất cả tinh lực xói mòn vào ngày hè, như thế sẽ thoải mái sống qua mùa đông.
-Đây cũng chính là ý của Thiếp Thu Phiêu (贴秋膘) ạ?
Hai tiểu nha đầu như hiểu ra rồi lại hỏi tiếp:
-Mùa đông ăn gì đây ạ?
-Mùa đông ăn phải chú trọng chữ “Ấm”!
Lâm Đạm đặt năm cái chảo lớn bằng bàn tay lên lửa, dùng thịt heo mỡ xoa đáy nối, từ từ đổ bột vào, cổ tay vừa lật thì chưa tới hai hơi đã có một cái bánh, sau đó lại bỏ lên bồn gốm sạch, bánh tráng rơi xuống, trắng bóc, từng miếng từng miếng xếp chung với nhau.
Cổ tay Lâm Đạm thoăn thoắt, năm cái chảo lần lượt được tráng mỡ, đổ bột, thời gian vừa qua một chút đã làm xong mấy chục miếng bánh có kích cỡ, độ dày gần như chả khác nhau chút nào, đồng thời, cô còn chậm rãi giảng giải:
-Mùa đông gió rét nên thức ăn vào miệng phải ấm nóng, như thế mới thoải mái được! Sau Tết, người một nhà đoàn tụ cùng làm sủi cảo, cười cười nói nói, vô cùng náo nhiệt, nấu xong sủi cảo, vớt ra từ nước sôi, nhân lúc còn nóng mà ăn một miếng, dạ dày ấm, tâm cũng ấm. Thịt viên chiên với mỡ, móng heo kho tàu, cá cháy hấp, hơi nóng bốc lên hầm hập, thật là thơm…
Lâm Đạm nghĩ tới cảnh kia, chính cô cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Hai tiểu nha đầu che miệng chạy đi, sợ nước miếng của mình nhiễu vào trong nồi, chảo.
Ba tráng hán chẳng biết khi nào đã xúm lại gần, vừa nhìn cô nấu cơm vừa nghe cô kể chuyện. Lâm chưởng quầy này không những nấu ăn ngon mà còn biết kể chuyện, vô cùng dễ nghe, mở miệng đều là mỹ thực khiến cho người nghe cũng như đang được hưởng dụng bữa tiệc ngon lành, trong lòng cực kỳ thoải mái, đương nhiên là bụng cũng đói hơn.
Nam tử tuấn vĩ nhìn chằm chằm Lâm Đạm thật lâu, trong mắt lóe lên tia sáng phức tạp. Khi Lâm Đạm nhìn sang, hắn lại làm như không có gì mà cúi đầu xuống.
Chỉ trong giây lát, bánh đã tráng xong, Lâm Đạm rửa sạch hành dại rồi cắt thành khúc, rồi cô lấy tương ớt ngọt do chính mình làm, tương tỏi (sốt tỏi), các loại tương thơm lừng khác, dùng đĩa nhỏ xếp gọn rồi hô:
-Xong rồi, ăn cơm thôi!
Mọi người reo hò rồi chen tới cạnh bồn gốm giành ăn. Bánh tráng trắng nõn lớn bằng bàn tay, bỏ đồ ăn cắt hạt lựu lên rồi gói lại, bỏ vào trong miệng thì vị giác sẽ tràn ngập mùi thơm nồng nàn. Măng cắt hạt lưu thanh mát sướng miệng, đậu phụ khô mềm mang theo vị mặn, nước từ rau cải và nấm hòa quyện trong da bánh, tạo thành mùi vị tươi. Nếu còn chưa vừa miệng thì có thể thêm hành dại và chút tương sốt. Vị mặn, tươi, ngọt, cay… sẽ tan ngay đầu lưỡi như đang ngậm ngày xuân trong miệng.
Ba tráng hán vừa ăn một miếng lập tức sững sờ, sau đó nhanh chóng nhét hết phần bánh cuốn còn lại vào trong miệng mình, rồi lại cuốn thêm một cái, một cái… thìa múc đồ ăn cắt hạt lưu chia từng ngừng nghỉ, y hết như là gió cuốn mấy tan.*
*Tam tiên (ba tươi): chia làm tam tiên, nước tam tiên, cây tam tiên.
•Tam tiên gồm: đậu tằm (đậu răng ngựa), rau dền, dưa leo. Cũng có ngươi nói là rau dền, đậu tằm, tỏi tươi hoặc là lúa mì, rau dền, đậu tằm.
•Nước tam tiên: ốc biển, cá nóc sông, cá cháy. Có người nói là cá cháy, cá chim, cá lú đù vàng hay cá cháy, cá bạc, cá đuôi phụng con.
•Cây tam tiên: anh đào, nhót tây (sơn trà), quả hạnh (mơ hạnh). Có người nói là mơ, hạnh, anh đào hay anh đào, mơ, trái hương thung.
*tương tỏi: gồm ớt, tỏi, đường cát và phụ liệu như dầu hào, xì dầu và nước