Chương 10:
Mặc dù Lâm Đạm đã làm cơm tối nhiều hơn một chút nhưng mọi người vẫn ăn không no, chủ yếu là ba tráng hán kia có khẩu vị quá lớn, tốc độ ăn bánh cuốn quá nhanh, người ta vừa ăn xong một cái thì bọn họ đã xong ba cái rồi, làm cho người khác nhìn mà tức giận vô cùng!
Lâm Đạm vẫn ăn khá ít, vừa vào đêm, cô sẽ không ngừng ho khan, uống thuốc xong thì sẽ vào trong xe ngựa ngủ. Mọi người đều tự giác nhẹ tay nhẹ chân, sợ làm phiền cô.
Ba tráng hán tìm một chỗ có tầm nhìn thoáng đãng ngồi xuống, gác đêm thay cho đoàn xe. Bọn họ dường như đã quen với cảnh màn trời chiếu đất thế này nên khi người trong đoán xe đều ngủ say, bọn họ vẫn còn rất tỉnh táo.
-Trách sao Thẩm lão đầu kia rời đi lại lưu luyến Lâm chưởng quầy như thế, còn nói là Lâm chưởng quầy bị bệnh thì ông ta chả ăn ra mùi vị gì, thì ra là do nguyên nhân này!
La Thiết Đầu nằm luôn xuống đất, vỗ bụng vài cái:
-Bánh cuốn tam tiên vừa rồi ngon quá đi! Tiếc là hơi ít, ta ăn không no!
-Có phải ngươi lại đói bụng hay không?
Triệu Lục dùng một nhánh cây gẩy đống lửa.
-Đói chứ!
La Thiết Đầu trở mình, vừa chép miệng vừa thì thầm:
-Không biết ngày mai ăn gì nhỉ? Ta vẫn còn thèm bánh cuốn đây!
Nhớ lại hương vị của bánh cuốn, Triệu Lục lén nuốt nước miếng. Hắn ta cũng muốn ăn bánh cuốn, bánh cuốn tươi như như vậy thì hắn ta ăn liên tục ba tháng cũng chả sao.
-Đừng nói chuyện nữa! Các ngươi cũng đi ngủ đi, tối nay ta gác đêm!
Nam tử tuấn vĩ trầm giọng nói.
Trước giờ thủ lĩnh nói một là không hai, Triệu Lục và La Thiết Đầu cũng không từ chối, nhanh chóng ngủ thiếp đi. Chỉ chốc lát, trong đêm tối đã vang lên tiếng bụng kêu, may mà tất cả đều đã ngủ nên không ai nghe thấy được.
Hôm sau, bệnh của Lâm Đạm đã khá hơn hôm qua rất nhiều, trời còn chưa sáng, cô đã thức dậy làm điểm tâm cho mọi người. Chưởng quầy dậy rồi nên đám tiểu nhị cũng không thể lười biếng, lục tục, ngo ngoe đứng dậy múc nước, nhóm lửa.
-Ngươi đã canh gác một đêm à?
Thấy nam tử tuấn vĩ, Lâm Đạm có hơi bất ngờ.
Nam tử gật đầu, miệng hơi hé nhưng lại không nói gì.
Lâm Đạm nhìn ra hắn muốn nói nhưng lại thôi, nên chủ động hỏi thăm:
-Ngươi có việc gì à?
-Không có!
Nam tử chần chờ một lát, cuối cùng lại nhịn không được mà hỏi:
-Sáng nay chúng ta ăn cái gì?
Lâm Đạm hơi mỉm cười:
-Sáng nay ta nấu một nồi cháo trắng, nấu chút mì sợi, lại làm thêm chút đồ ăn! Các ngươi muốn húp cháo hay ăn mì đều được!
Nam tử gật đầu nhưng không nói gì thêm. Hai tên tráng hán nằm cạnh hắn đã tỉnh lại, lầu bầu nói:
-Lâm chưởng quầy, vì sao không ăn bánh cuốn nữa? Cháo hoa hay mì sợi đâu có ngon như bánh cuốn!
Lâm Đạm cười lắc đầu:
-Cho dù đồ ăn ngon cỡ nào cũng không thể ăn mỗi ngày được, mỗi bữa ăn đều phải thay đổi khẩu vị!
Thược Dược bước tới, cười hì hì:
-Sư phụ, bột xong rồi ạ, cháo cũng sôi rồi, người xào rau đi ạ!
Cuối cùng, Thược Dược còn nhìn về phía Triệu Lục và La Thiết Đầu rồi trên chọc:
-Hai vị đại ca ở trong phúc mà không biết hưởng, sư phụ ta có thể liên tục làm món ăn cả mấy trăm ngày mà không trùng một món nào, chúng ta còn chưa được ăn hết mà các người đã ghét bỏ!
-Không chê, không chê! Lâm chưởng quầy làm gì thì chúng tôi cũng ăn hết!
Bị thủ lĩnh trừng một cái, hai tráng hán kia không dám tiếp tục phát biểu ý kiến nữa mà trong lòng lại nhớ tới hương vị bánh cuốn tối qua. Cháo hoa với mì làm sao có thể ăn ngươi như Xuân tam tiên kia được?
Nhưng rất nhanh, Lâm chưởng quầy đã dùng hành động thực tế để nói cho họ biết là chỉ cần có tài nấu nướng thì dù là cháo hoa đơn giản cũng có thể trở thành mỹ vị hàng nhất. Cô lấy tép mỡ được cất kỹ ra băm rồi bỏ vào trong nồi xào vài cái, lấy cây hương thung đã luộc cắt thành hạt lựu, bỏ vào trong tép mỡ xào. Hương thung luộc nhanh chóng thấm mỡ do tép mỡ chảy ra, cho thêm nước luộc hương thung, nhanh chóng biến thành một nồi canh thơm nồng, mỗi khi có bọt khí nổ vang thì tuôn ra một mùi hương lạ. Đợi tép mỡ mềm, dẻo, mùi thơm của hương thung cũng tỏa ra, Lâm Đạm nhanh chóng cho thêm sinh trừu, muối, hồ tiêu cùng vài gia vị khác, xào mấy lần rồi đổ ra khỏi nồi.
-Thơm quá, thơm quá đi!
Thược Dược và Đỗ Quyên giả bộ tới gần khiêng bồn gốm thịt thái mang đi, vừa đi vừa hít mũi.
Vốn dĩ còn không muốn ăn, Triệu Lục và La Thiết Đầu nhanh chóng che lại cái miệng đầy nước miếng.
Lâm Đạm cảm thấy còn chưa đủ nên xào xong thịt thái lại chưng thêm một chén cá ướp muối lớn, làm thêm một món rau trộn Hài Nhi Cúc, còn lấy thêm một chút rau muối từ trong bình ra, bày lên bàn rồi mới lấy mì đã cán ra. Luộc mì đã cán, cháo hoa cũng đã chín, tất cả mọi người vội vàng lấy bát đũa của mình, chờ đợi ăn sáng.
-Được rồi! Ăn nhanh đi! Ăn xong chúng ta nhanh chóng lên đường!
Lâm Đạm rửa sạch hai tay, nhẹ nhàng bỏ tay áo xuống.
Ba tráng hán kia không hổ là người luyện võ, trong tích tắc đã vớt ba bát mì sợi nóng hổi, trộn đều với thịt thái, sột sột ăn vào miệng. Hương thung và tép mỡ đều là món có mùi thơm nồng, hai thứ hòa vào với nhau càng thêm thơm lạ thường, mà cây hương thung tươi non cùng với tép mỡ mềm dẻo, hương vị đúng là tuyệt vời. Mì sợi cũng làm cực kỳ dai mềm, mỗi sợi đều đầy nước thịt thái, nhai một miếng, vừa mềm vừa dai còn có thêm vị mặn, cảm giác này nhanh chóng chinh phục vị giác của ba người.
Ăn ngon, ngon quá! Mắt của ba người sáng lên, tốc độ ăn mì tăng nhanh. Bọn hắn nhanh thì người bên ngoài cũng không dám chậm, nơi nghỉ chân chỉ còn lại tiếng nhai nuốt.
Lâm Đạm còn bệnh nên khẩu vị không tốt, uống một chén cháo hoa xong thì cô đã ngừng ăn.
Nam tử tuấn vĩ ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói mang theo sự quan tâm:
-Lâm chưởng quầy, thân thể còn khó chịu à?
-Thân thể ta đã khỏe rồi! Có điều còn hơi mệt nên muốn vào xe ngựa nằm một chút! Các ngươi cứ ăn đi! Không cần để ý tới ta!
Nam tử quan sát cô một chút cũng thấy sắc mặt cô hồng nhuận, đôi mắt sáng trong, đúng là không hề bị bệnh nặng hơn thì mới yên tâm hơn một chút! Triệu Lục và La Thiết Đầu ngồi kế bên ccũng thả chậm tốc độ ăn mì, mặc dù đã nó bảy phần nhưng vẫn múc thêm một chén cháo hoa để dằn bụng.
Cháo hoa thì đúng là cháo hoa, không có hương vị gì đặc biệt, ăn vào miệng cực kỳ nhạt nhẽo. hai người thuận tay gắp miếng rau muối, bỏ vào trong nước cháo, húp một cái rồi kinh ngạc như gặp phải thần tiên. Rau muối này là dùng rau cần nước cắt nát làm nguyên liệu, bên trong có trộn thêm rượu đắng, hạt vừng và đại hồi tạo cảm giác giòn, chua, mặn, có vẻ đậm đà hơn nhưng nếu ăn với cháo hoa nhạt, ngọt. Hương vị lập tức cân bằng, hương thơm lại bay vào mũi. Uống một hơi là lỗ chân lông cũng cảm thấy thông thuận, dạ dày cũng thoải mái hơn.
Còn có món cá muối chưng chao, không biết Lâm chưởng quầy đã dùng bí pháp gì để xào nấu mà cá muối vốn dĩ khô cứng lại được cô làm cho mềm, dẻo vô cùng, nước trong thịt chảy ra nhiều và mùi chao hòa quyện với nhau làm cho người ta thèm thuồng. Thịt cá mềm dẻo, ngay cả xương cá cũng mềm, gắp lên có thể trực tiếp vô miệng để nhai, càng nhai càng có hương vị.
Cá muối có vị nồng, cháo hoa vị nhạt, cắn một miếng cá muối rồi húp miếng cháo hoa, đồ ăn trong miệng đã có thêm gạo thơm, ngọt, cộng với vị mặn cá muối, hai thứ này đúng là xứng đôi vừa lứa.
Triệu Lục và La Thiết Đầu ăn một miếng rồi không dừng được, uống hai chén cháo hoa lớn rồi mới hài lòng lau miệng. Thấy bọn họ giành ăn điên cuòng như vậy, nam tử tuấn vĩ cũng không muốn bỏ lỡ mỹ thực, động tác múc cháo nhìn như ưu nhã như lại cực kỳ nhanh,các loại rau muối bị gắp hơn nửa, còn ăn hết tất cả cá muối còn dư, ăn xong cảm thấy còn chưa no nên lấy nước cha muối chưng chao đổ hết vào bên trong mì sợi, trộn đều rồi ăn không còn một miếng.
Tiểu Trúc nhìn ngây ngẩn, thật sự không ngờ ba người này lại ăn khỏe như vậy, người này ăn hơn người kia nữa, may mà ba người không có đồng ý đi chung áp tiêu, nếu không chắc đoàn xe của họ sẽ bị ăn sạch.
-Má ơi, đây đúng là thời gian thoải mái nhất từ trước tới giờ!
Ăn sáng xong, Triệu Lục va La Thiết Đầu nằm ngửa bụng trên một tảng đá lớn, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn.
-Nghỉ một chút rồi chúng ta lên đường! Tranh thủ ngày mai tới kinh thành!
Nam tử tuấn vĩ vẫn đứng nghiêm như cũ, phần eo gầy nhưng rắn chắc vẫn thẳng tắp như chưa từng ăn gì.
-Tuân lệnh!
Hai tráng hán miệng thì đáp ứng, thấy người hầu Lâm chưởng quầy cầm hai con thỏ rừng và một con trĩ rừng (tên góc: Bonasa bonasia, ở đông bắc Trung Quốc) từ trong rừng ra, người cầm gà vui vẻ nói:
-Chưởng quầy, tối hôm qua chúng ta đặt bẫy và lưới bắt được mấy con thú rừng! Giờ chúng ta có cơm trưa rồi!’
-Bắt được gì thế?
Lâm Đạm vén rèm lên nhìn, sau đó cười khẽ:
-Tốt! Trưa nay chúng ta ăn thỏ kho tàu và gã trĩ xào lăng. Thịt trĩ rừng trơn nhẵn, còn có tên là “thịt Phi Long”, dù nấu kiểu nào cũng vô cùng mỹ vị. Cho thịt trĩ rừng, gừng non, tiêu ngâm đã băm nhuyễn, bỏ vào chảo xào lăng, cho thêm nửa chén nước vào đun nhừ một lát là ăn được. Dùng phương pháp này xào chế trĩ rừng, sẽ có cảm giác tươi non, tủy trong xương sẽ chảy ra ngoài, hòa với nước dùng chau cay, không cần thêm thêm bộ canh vào thì cũng vô cùng ngon miệng, trộn thêm cơm trắng là có thể ăn một bữa no nê!
Nghe giọng Lâm Đạm nói, đám người vừa ăn no không lâu lại bắt đầu nuốt nước miếng, hận không thể ăn trưa sớm một chút.
-Nhốt trĩ rừng và thỏ rừng lại đi! Chúng ta lên đường!
Lâm Đạm nhìn về phía ba người kia, nhẹ giọng nói:
-Chúng ta xin bái biệt ba vị đại ca tại đây, cảm tạ các vị đa chiếu cố đoàn xe suốt đoạn đường này!
-Lâm chưởng quầy khách khí!
Triệu Lục vội vàng nuốt nước miếng rồi ngượng ngùng nói.
-Cáo từ!
Nam tử tuấn vĩ lên ngựa, chắp tay với Lâm Đạm.
La Thiết Đầu cởi giày ra nhìn, thấy bên trong hình như có đá vụn, khóe mắt lại gian xảo liếc thỏ và trĩ rừng, không biết đang âm mưu gì.
Lâm Đạm uốn gối rồi mới chậm rãi rời đi.
La Thiết Đầu chậm chạp mang giày vào, lên ngựa, nói với giọng sầu lo:
-Thủ lĩnh, hay là chúng ta hộ tống bọn họ một đoạn nữa đi! Phía trước là rừng rậm, địa hình hiểm trở, không chừng sẽ có thổ phỉ đấy! Người trong đoàn xe đều là người phương nam, vóc người thấp bé, làm sao có thể bảo vệ hàng hóa được!
-Thiết Đầu nói đúng đấy ạ! Lâm chưởng quầy là người tốt, còn là nữ tử yếu đuối, chúng ta dù gì cũng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, đưa nàng ấy một đoạn cũng được mà!
Triệu Lục vội vàng hùa theo.
Nam tử tuấn vĩ quay đầu nhìn đoàn xe (vì chia hai đường mà ba người đi trước) rồi mới quyết định:
-Vậy đuổi theo họ đi!
Ba người giơ roi đánh ngựa, nhanh chóng đuổi kịp, cách màn xe nói rõ suy nghĩ của họ với Lâm chưởng quầy. Lâm chưởng quầy tất nhiên là vô cùng cảm kích, Tiểu Trúc lại trừng mắt đến mức muốn rớt ra ngoài. Ba cái thùng cơm này chẳng lẽ lại để ý tới thỏ rừng và trĩ rừng của họ, muốn tới ăn chực tiếp à?
tiêu ngâm: Một hạt tiêu muối là một loại ớt Capsicum được bảo quản bằng cách ngâm, thường bao gồm ngâm trong nước muối giấm và nước muối với các loại thảo mộc và gia vị, bao gồm hạt tiêu, rau mùi, thì là, và lá nguyệt quế.
tép mỡ: thịt heo mở sau khi thắng mỡ còn dư, người ta bỏ thêm hoa tiêu, đại hồi; hi ăn cho thêm dầu mè, xì dầu, thơm mà không ngán.
sinh trừu: Xì dầu nhạt màu/tươi ("Sinh trừu"; 生抽): Là loại xì dầu màu nâu sẫm trong mờ, loãng (không nhớt). Nó là loại xì dầu chủ yếu dùng để ướp thực phẩm, do nó mặn hơn, chủ yếu để bổ sung hương vị nhưng cũng bổ sung thêm một chút màu sắc cho món ăn cho dù nó nhạt màu và ít ảnh hưởng tới màu sắc của món ăn. Loại xì dầu nhạt màu làm từ nước ép đầu tiên của đậu tương lên men gọi là đầu trừu (头抽 hay 頭抽), nghĩa văn chương là xì dầu nước đầu hay xì dầu nhạt màu thượng hạng. Đầu trừu thông thường được bán đắt hơn, do có mùi vị tốt hơn (tương tự như dầu ôliu thượng hạng). Ngoài ra, phân loại Song Hoàng (雙璜) còn nhắc đến quá trình lên men kép để bổ sung và tăng thêm mùi vị.
*