Chương 7:
Lâm Đạm là một người trầm mặc, ít nói, làm việc lại vô cùng tập trung, dù cho con dâu của bà lão giao cho cô bao nhiêu việc bẩn, mệt nhưng cô đều yên lặng làm xong, không hề cố ý giảm bớt vật liệu nấu ăn bao giờ. Dần dần, người con dâu kia cũng yên lòng, không còn lúc nào cũng nhìn chằm chằm cô nữa, bà lão thừa dịp con dâu lười biếng ra ngoài thì lợi dụng khoảng cách dạy cô cách làm đậu hũ trơn mềm, ăn ngon miệng nhất, dạy cô cả cách là ra thịt viên đậu hũ có hương vị thơm ngon nhất.
Sau ba tháng, Lâm Đạm đã học xong món này, cô lưu luyến cáo biệt bà lão rồi dẫn Tề thị rời khỏi trấn nhỏ. Từ nay về sau, cô trằn trọc đi khắp nơi bái sư học nghệ, người ta không chịu dạy thì cô xin làm việc ngay trong tiệm hoặc trong nhà, dùng chân thành của mình lay động đối phương. Nếu như đối phương vẫn không đồng ý thì cô cũng không phàn nàn gì mà yên lặng rời khỏi đó.
Cô ăn mọi món ngon trên khắp Đại Sở, cũng thấy đủ loại người. Cô có thêm trải nghiệm khác biệt về cuộc sống, một lần đi như thế chính là mười năm.
Mười năm sau, trong thời tiết đầu xuân, một hàng xe đang chạy trên con đường núi nhỏ, trước sau gì cũng có hộ vệ, tiêu sư cường tráng đi chung, dáng vẻ giống như một gia đình lớn đang đi lại vậy. Khi đội xe đi tới chỗ ngã ba thì dừng lại, một người đàn ông trung niên bụng phệ bước xuống từ trong chiếc xe xa hoa nhất, chạy bước nhỏ tới trước chiếc xe ngựa cuối cùng, nhỏ giọng hỏi:
-Lâm chưởng quầy, bệnh của ngài đã đỡ chưa?
-Khụ khụ…
Trong xe truyền ra một giọng nói khàn khàn:
-Đỡ hơn nhiều rồi ạ! Đa tạ Thẩm lão bản (ông chủ) đã chiếu cố chúng tôi trên đường, mong ngày sau sẽ có cơ hội gặp lại!
-Thuận tiện thôi mà! Ở chỗ ta còn một chút thuốc bổ, mong Lâm chưởng quầy nhận cho!
Thẩm lão bản sai gã sai vặt lấy hai hộp đã chuẩn bị trước dâng lên, cuối cùng còn nghiêm mặt nói:
-Sẽ gặp, khẳng định sẽ gặp lại! Nếu Lâm chưởng quầy mở tiệm ở kinh thành thì dù có xa cả vạn dặm thì ta cũng sẽ tới xem. Từ khi ngài bệnh thì ta ăn cái gì cũng không ngon!
Nghe giọng nói thì có thể xác nhận vị Lâm chưởng quầy trong xe là một người phụ nữ, mà câu cuối cùng của Thẩm lão bản lại có cảm giác như đùa giỡn gái nhà lành, dù vậy mà hai người trong và ngoài xe cố tình vẫn không ý thức được điều này, đã thế còn bật cười nữa chứ!
Thấy một màn này, một tráng hán (người đàn ông vạm vỡ) canh chừng trong đội xe lộ ra biểu tình trào phúng, sau đó còn dùng khuỷu tay đụng đúng eo đồng bạn, dùng khẩu hình nói ra: Nhìn đi! Xe giữa đường cũng câu kéo được, phụ nữ thì không nên ra ngoài xuất đầu lộ diện!
Đồng bạn của hắn ta yên lặng gật đầu, mặt có vẻ chế nhạo rồi lại nhìn thủ lĩnh của mình, người này phát hiện thủ lĩnh của y vẫn ngồi yên trên ngựa, mắt phượng hẹp dài đang nhìn chăm chú vào chỗ ngã ba với vẻ cảnh giác cao độ, không hề thả lỏng một giây nào. Trong lòng hai người kia ru lên một chút rồi mới chịu yên tĩnh lại.
Lâm chưởng quầy dường như đang lo lắng mình sẽ lây bệnh cho người bên ngoài nên chỉ xốc màn xe lên một góc nhỏ, duỗi tay ra nhận hộp qua, cuối cùng còn căn dặn:
-Tiểu Trúc, lấy lễ vật ta đã chuẩn bị xong đưa cho Thẩm lão bản! May mà những ngày qua có Thẩm lảo bãn chiếu cố, nếu không chúng tôi cũng không thể tới kinh thành nổi!
Một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi lập tức nhảy xuống từ chiếc xe phía trước, trong ngực thiếu niên còn ôm một vò rượu. Thấy vò rượu, gương mặt đỏ thắm của Thẩm lão bản tỏa sáng, mặc dù trong miệng liên tục nói lời khiêm tốn nhưng hai tay không thể chờ mà đưa tới, hai mắt nhỏ nhanh chóng cười tới mức không thấy đâu:
-Ai nha, Lâm chưởng quầy đúng là khách sao! Ta cũng chỉ là tiện tay mà thôi!
Vừa nói, ông ta vừa dùng sức hít hà hương thơm, trên mặt lộ ra vẻ say mê.
-Với ngài là tiện tay còn với chúng tôi là đại ân đại đức! Không còn sớm nữa, Thẩm lão bản mau xuất phát đi, chúng tôi xin bái biệt tại đây! Nếu có duyên thì ngày sau sẽ gặp lại, khi đó ta sẽ mời ngài ăn cơm!
Lâm chưởng quầy chân thành nói.
Thẩm lão bản lại càng cười tới mức chỉ thấy răng mà không thấy mắt, cứ nhắc đi nhắc lại:
-Lâm chưởng quầy, đề phòng ngài là quý nhân hay quên, bữa cơm này ta sẽ ghi vào sổ sách trước, ngày sau sẽ tới kinh thành thu nợ!
-Không quên được đâu! Tạm biệt!
Lâm chưởng quầy cười khẽ.
Sau khi hai người từ biệt, đoàn xe dài bị chia làm hai, mười chiếc xe đi trước thuận lối rẽ vào đường tới Giao Châu. Năm chiếc xe phía sau đi thẳng về phía kinh thành. Bảo vệ xe và tiêu sư cũng chia làm hai đường, một đường là đi theo Thẩm lão bản, còn ba tráng hán rơi lại phía sau đoàn xe của Lâm chưởng quầy.
Lâm chưởng quầy dường như có thể nhìn thấy ba người xuyên qua màn xe nên kêu một gã sai vặt tới chào hỏi.
Trên mặt gả sai vặt có chút sợ sệt nhưng vẫn cố lấy dũng khí đi tới hỏi:
-Xin hỏi ba vị đại ca cũng đi tới kinh thành đúng không ạ?
Một người trong đó cười như không cười hỏi lại:
-Đúng thì sao?
-Nếu đúng thì chưởng quầy chúng tôi muốn thuê các vị áp tiêu. Chỉ cần đưa chúng tôi bình an tới kinh thành thì chưởng quỹ sẽ trả cho các vị mỗi người mười lượng bạc, trên đường còn bao cơm rượu, như thế được không ạ?
-Không được!
Tráng hán kia cười ha hả, lời nói khiến người ta nghẹn chết. Đồng bạn của hắn hừ nhẹ một tiếng, dường như là chướng mắt với mười lượng bạc này.
Gã sai vặt tức giận tới mặt đỏ rần nhưng vẫn nhẫn nhịn mà nhấn mạnh:
-Ba vị đại ca hãy suy nghĩ một chút đi! Chúng tôi bao cơm bao rượu! Cơm và rượu của chúng tôi không tệ đâu, chắc chắn là sẽ không khiến các vị thiệt thòi!
-Mười lượng bạc còn chướng mắt lão tử (ông đây), chúng ta còn có thể xem trọng cơm nước của các ngươi chắc? Mau mau cút đi, đừng làm phí thời gian lên đường của chúng ta!
Tráng hán mất kiên nhẫn làm hành động giống như là muốn rút roi bên hông.
Người đàn ông dẫn đầu có dáng người cao nhất, khí cũng làm cho người ta sợ hãi nhất. Làn da hắn ngăm đen, dung mạo anh tuấn, có một vết sẹo kéo dài từ mặt qua thái dương khiến khí tức hắn có thêm vài phần lệ khí. Có lẽ là ngại thuộc hạ phô trương quá mức, hắn lạnh lùng liếc họ một cái, hai người tráng hán lập tức nghiêm mặt, giải thích:
-Chúng ta đang có việc gấp cần phải đi đường tắt hồi kinh nên không có cách nào đồng hành cùng các người!
Đi tắt lên núi, đường xá gồ ghề nhấp nhô, chật hẹp, chỉ có ngựa mới có thể đi qua, xe ngựa thì không thể qua được. Gã sai vặt nghe thế thì vội vàng chắp tay cáo từ, trước khi đi thì nhìn thoáng qua người đàn ông dẫn đầu kia, trái tim đập mạnh một cái. Người đàn ông cưỡi bên trên ngựa cao to, một đôi mắt phượng lạnh lẽo mà sắc bén, dáng người mạnh mẽ được bao bọc bởi quần áo đen như mực, nhìn là biết đây là người luyện võ.
Lệ khí của người này nặng như vậy, chẳng lẽ hắn ta là thổ phỉ? Nghĩ như thế, bước chân của gã sai vặt chạy nhanh hơn!
Xe ngựa của Lâm chưởng rất gần với ba người nên tất nhiên cũng nghe thấy lời nói kia nên cô cũng không hỏi thêm nữa. Cả đoàn người lặng yên di chuyển, mắt thấy sắp tới buổi trưa thì dừng lại một chỗ trống trải để nghỉ ngơi. Hai tiểu nha đầu cầm bình gốm đi ra bờ sông múc nước, ba tên người hầu làm một cái bếp bằng đá chồng lên, chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm tại đó.
Hai bên đường núi nở đầy tường vi, từng đợt hương hoa được mưa phùn tắm gội càng thêm thanh thuần tạo nên cảm giác cực kỳ thoải mái. Lâm chưởng quầy vén rèm xe lên thưởng thức cảnh đẹp, sau khi uống một chén nước gừng trần bì (vỏ quýt để lâu năm), cô chậm rãi xuống xe:
-Ở trong xe lâu quá làm xương cốt ta rã rời hết rồi! Để ta xuống xe hoạt động một chút! Cơm trưa hôm nay để ta làm cho, các ngươi mang dụng cụ làm bếp của ta ra đây!
-A… Hoan hô! Hôm nay được ăn cơm Lâm tỷ tỷ nấu rồi!
Hai tiểu nha đầu vui vẻ hô to, mấy tên người hầu cũng lộ ra vẻ mặt vui sướng.
Ba người tráng hán đi theo đoàn xe suốt một đường, thấy vị Lâm hưởng quầy này bị bệnh suốt một đường, hôm nay mới coi như là gặp nên không nhịn được mà vươn cổ ra nhìn. Đối phương khoảng hai mươi, chải búi tóc phụ nhân (phụ nữ có chồng), thân cao, gầy, dung mạo tú lệ, làn da cũng không quá trắng nõn mà có màu lúa mì nhàn nhạt, có thể nói là hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ đương thời. Nhưng giữa hai lông mày của nàng ấy lại có một cỗ khí khái hào hùng khiến người nhìn cảm thấy khá dễ chịu.
Thì ra đây là Lâm chưởng quầy mà vị Thẩm lão bản kia xum xoe cả ngày, so với vưu vật, giai nhân khuynh thành trong truyền thuyết thì đúng là khác nhau một trời một vực. Hai tráng hán kia có chút thất vọng, thủ lĩnh của bọn họ lại nhìn chằm chằm đối phương khá lâu.
Lâm chưởng quầy cũng chính là Lâm Đạm, nhanh chóng nhận ra ánh mắt khác thường của nam nhân kia, cô quay đầu nhìn lại. Khi ánh mắt hai người chạm nhau thì một người giật mình, còn một người thì nghi hoặc.
-Xin hỏi vị đại ca này, trước kia chúng ta từng gặp nhau chưa ạ?
Lâm Đạm chắp tay hỏi, dáng vẻ tự nhiên, hào phóng.
Nam nhân kia hơi chần chờ rồi mối trầm giọng trả lời:
-Chưa từng!
Lâm Đạm cẩn thận quan sát hắn, xác định cô thật sự chưa từng gặp thì không quan tâm nữa. Tướng mạo đối phương cao lớn, đẹp trai như thê, khí thế dọa người như vậy, nếu như cô từng gặp một lần thì hiển nhiên sẽ không quên.
Chờ Lâm Đạm đi xa, một tráng hán thấp giọng nói:
-Lão đại, ngài quen biết vị Lâm chưởng quầy này à?
Nam nhân kia không trả lời, hắn chỉ yên lặng lấy lương khô và túi nước ra, gặm nuốt nó với vẻ khó khăn. Tên tráng hán còn lại xe một miếng bánh bao không nhân cứng ngắc nhét vào miệng người hỏi:
-Ăn đồ của ngươi đi, đừng hỏi đông hỏi tây nữa!
Tráng hán kia cà lơ phất phơ phun miếng bánh bao không nhân cứng ngắc ra, xì một tiếng đầy khinh miệt rồi phàn nàn:
-Mẹ nó, cái bánh bao không nhân này để mấy ngày rồi? Sao nó còn cứng hơn cà tảng đá vậy! Ngày nào cũng ăn thứ này thì miệng của lão tử lạt tới mức thành miệng chim luôn rồi!
-Ráng nhịn một chút đi, đến giao lộ thì chúng ta quẹo đường nhỏ về kinh thành rồi! Đến khi đó thì có thể ăn uống linh đình một bữa xong lại về nhà ngủ đã một giấc!
Đồng bạn của tráng hán cũng lộ ra vẻ mặt mơ ước.
-Cách giao lộ còn xa không?
-Không xa! Khoảng sáng mai là tới rồi!
-Mẹ ngươi! Sáng mai mới tới mà kêu không xa? Lão tử hận không thể mọc cánh bay về luôn đó!
Hai người vừa gặm bánh ừa nói chuyện, nam nhân dẫn đầu kia thì vẫn không nói gì, hắn thỉnh thoảng ngước mắt nhìn Lâm Đạm một chút như là đang để ý cô.
Lâm Đạm đang bận chuẩn bị cơm trưa nên không hề nhận ra sự chú ý của nam nhân kia. Cô lấy ra mấy miếng thịt khô mập ốm khác nhau đặt lên lửa nướng, đợi sau khi thịt chảy hết mỡ thì lông heo chưa cạo sạch cũng bị lửa cháy hết, sau đó bỏ nó vào nước sôi cọ rửa, rồi dùng lưỡi đao cạo hết vết đen, bẩn đi.
Hai tiểu nha đầu được cô dặn dò đã chạy vào rừng đào mấy củ hành dại và mấy cây măng tươi để nấu, còn mấy người hầu khác thì thổi lửa nấu cơm.
Lâm Đạm cắt thịt khô thành mảnh, bỏ vào trong nồi xào, lật qua lật lại, đợi sau khi xào ra nhiều dầu mỡ thì bốc mấy nắm nguyên liệu nấu ăn màu đỏ nhạt không rõ là gì bỏ vào, dùng xẻng nấu ăn nhẹ nhàng khuấy nát. Một mùi hương hỗn hợp vị chua và mùi thịt khô khó diễn tả thành lời bắt đầu lan tỏa nồng đậm trong không khí, khiến cho ba vị tráng hán kia liên tục rướn cổ lên nhìn.
-Mẹ nó, đây là hương vị gì thế? Có chút chua còn có chút thối nữa!
Mặc dù tráng hán cà lơ phất phơ ghét bỏ ngoài miệng nhưng nước bọt đã chảy xa ba thước.
-Ta cũng không biết! Chưa từng ngửi qua!
Đồng bạn của tráng hán kia nhón chân lên, nhìn chằm chằm nồi lớn mà Lâm Đạm không ngừng khuấy, lật.
Mấy nắm đỏ nhạt kia đã hoàn toàn bị Lâm Đạm khuấy nát thành từng mảnh bột phấn, trộn lẫn với mấy mảnh thịt khô, món ăn tính ra cũng không quá đẹp mắt nhưng mùi thơm lại cực kỳ nồng đậm, có chút nức mũi. Tuy vậy cũng không biết tại sao nó có thể câu dẫn người ta thèm thuồng chảy nước miếng. Cái gọi là trong thối có hương thơm có lẽ chính là như thế.
Từ đầu tới cuối, nam nhân tuấn vĩ kia cũng không nói một lời, mà bây giờ lại mở miệng:
-Đó là bã đậu ướp, đặc sản vùng An Khánh (thuộc An Huy- Trung Quốc ngày nay, theo GG). Tranh thủ lúc thời tiết sáng sủa thì lấy bã đậu bóp nát, bỏ vào trong vò, thêm chút muối ăn, hoa tiêu rồi đóng lại dự trữ. Nếu hương vị chưa đủ nồng thì còn có thể dùng xương heo lớn nấu thành canh xương đậm đà rồi bỏ thêm bã đậu vào, dùng lá sen đậy kín, chờ nó lên men từ từ. Sau khi nó hoàn toàn lên men, người ta bóp thành viên, phơi khô thành bã đậu ướp thuận tiện mang theo. Hương vị chua, cay, mặn, tê cực kỳ phong phú, bên trong mùi thịt còn có mùi đậu, hương vị vô cùng đặc biệt.