Chương 6:
Sau khi rời khỏi kinh thành, Lâm Đạm và Tề thị tạm thời ở lại trong một trấn nhỏ phụ cận, trong thời gian đó, lão Hầu gia cũng liên tục phái ra vài nhóm người đến tìm nhưng tất cả đều bị cô khéo léo từ chối.
Hôm nay cô lại tiễn một nhóm người khác, Tề thị rốt cuộc không nhịn được nữa mà nói lắp bắp nói:
-Đạm nhi, thật ra chúng ta trở về sống trong Hầu phụ cũng được mà, cô nhi quả phụ chúng ta dù gì cũng cần phải có người chiếu cố. Tòa nhà và tửu lâu của cha con cũng không thể vứt đi được, có lão Hầu gia làm chỗ dựa thì chúng ta có thể lên quan kiện, bắt Nhị thúc và Tam thúc của con trả đồ lại cho chúng ta!
Lâm Đạm vung tay, nói bằng giọng nghiêm túc:
-Nương, người nghĩ quá đơn giản rồi! Hiện tại, trừ một trăm hai mươi lượng thì chúng ta có gì nữa đây? Khế đất, khế nhà chúng ta cũng không có thì lấy gì đi kiện lên quan? Lão Hầu gia thiện tân nên kêu chúng ta làm khách ở Hầu phủ nhưng thân phận chúng ta là gì, ngài chưa rõ sao! Chúng ta bây giờ chỉ tốt hơn so với nô tài đã ký giấy bán thân một chút thôi! Bây giờ, đại tiểu thư đang ở trong thời khắc quan trọng, sắp được phong phi, phụ Vĩnh Định Hầu quản thúc từ trên xuống dưới nghiêm khắc cỡ nào, không phải là người không biết, cữu (cậu) lão gia đang còn ngồi chờ trong lao vì phóng ngựa làm người ta bị thương, lão Hầu gia cũng mặc kệ phu nhân khóc lóc kể lể cỡ nào cũng không giả quyết, như thế thì sao có thể giúp đơn kiện chắc chắn thua này của chúng ta đây? Lão Hầu gia nguyện ý gọi chúng ta về vì ông ấy tốt bụng, nể tình cảm xưa, chúng ta không thể được voi đòi tiên được, lòng tham không đáy, tiêu xài hết chút tình cảm này!
Lâm Đạm thở dài một hơi rồi nói tiếp:
-Với lại, chỉ cần chúng ta còn ở chung với Nghiêm gia trên cùng một mảnh đất thì họ nhất định sẽ tìm thêm cách bôi nhọ danh dự của phụ thân để mình có được danh chính ngôn thuận. Nhị thúc, Tam thúc sẽ âm thầm ra tay dể ngăn chặn việc chúng ta giành lại tài sản. Ngoại trừ vài thỏi bạc thì chúng ta còn gì đây ạ? Hầu gia có thể bảo vệ chúng ta nhất thời nhưng chẳng lẽ còn có thể bảo vệ chúng ta một đời sao? Ở lại kinh thành này thì đồng nghĩa chúng ta sẽ đối mặt vối vô vàn rắc rối, nếu vậy không bằng cứ đi thẳng một mạch rồi bắt đầu lại tất cả từ đầu. Nương, người cảm thấy có lý hay không?
Trong lòng Tề thị không có cam lòng nhưng đều tan theo lời nói của nữ nhi, bà cũng chỉ có thể rưng rưng nước mắt gật đầu.
Lâm Đạm thuê một viện nhỏ làm nơi ở tạm thời, rảnh rỗi thì cô đi ta ngoài dạo phố một chút, gương mặt non nớt luôn hiện ra vẻ nặng nề. Hôm nay, cô đi khá xa, vô thức lại đi lên quan đạo (đường do triều đình làm dành cho dân hoặc cho xe của quan lại đi), tới một trạm dịch (nơi nghỉ chân). Trong trạm dịch truyền tới tiếng người huyên náo, còn có tiếng ngựa hí vang, không khí vô cùng náo nhiệt; ngoài trạm dịch có một gian lều cỏ, một bà lão đang bề bộn, bận bịu rửa chén bên trong.
Không biết trong mâm có chứ gì nhưng từ xa, Lâm Đạm đã ngửi thấy mùi thơm nồng đậm. Lâm Đạm bị mùi thơm này thu hút nên nhanh chóng bước qua, thương khách (những vị khách đi làm ăn, buôn bán) cũng rối rít tới xem.
-Đại nương (cách gọi phụ nữ lớn tuổi), món thịt viên đậu hũ này thơm quá! Bao nhiêu tiền một chén thế?
Một khách thương lớn tiếng hỏi thăm.
-Hai đồng một chén!
Bà lão cười híp mắt trả lời.
-Vậy à, bà bán cho ta một chén đi!
Vị khách thương kia lập tức ngồi vào trong lều cỏ, mắt thì nhìn chằm chằm chảo dầu.
Lúc Lâm Đạm bước lên thì thịt viên đậu hũ đã chiên xong, chúng được bà lão vớt ra bỏ vào giấy thấm dầu ở bên cạnh, đợi dầu nhỏ giọt hết thì lại đổ vào một cái nồi khác, múc một bầu canh xương lớn đổ vào rồi nấu tiếp. Nước canh thơm ngon làm mất đi mùi dầu chiên, trong khi sôi thì cho hành đã thái nhỏ vào, món ăn đã hoàn thành. Thịt viên đậu hủ giòn và vàng óng ánh lăn lộn bên trong nước canh nồng đậm màu trắng sữa, thỉnh thoàng còn có thêm vài miếng hành lá xanh biếc, trông vô cùng đep mắt. Mùi đậu, mùi xương, mùi hành và có thêm chút xíu mùi tiêu trộn lẫn với nhau tạo thành một mùi vị vô cùng kỳ diệu.
Lâm Đạm bước nhanh vào lều cỏ thì thấy một khách thương đã không kịp chờ đợi mà gắp một miếng thịt viên đậu hũ đang nóng bỏ vào miệng, vừa hít hà vừa nhai nuốt, cuồi cùng người này còn giơ ngón tay cái lên khen:
-Đại nương, tay nghề của bà giỏi quá! Ta vào Nam ra Bắc mà chưa từng nếm được món thịt viên đậu hũ nào ngon hơn món này đâu!
Lâm Đạm cũng lập tức kêu một chén, thổi nguội xong thì nếm thử một miếng nhỏ, ngay sau đó trên mặt cô lập tức hiện lên vẻ khiếp sợ và thán phục. Sau khi cắn phá phần da giòn bên ngoài, bên trong có thịt băm trộn với khoai từ đang nghiền, vừa vào miệng liền tan, vô cùng mỹ vị. Điều tuyệt hơn chính là bên trong thịt viên còn có một khoảng trống, chỗ đó được rót đầy nước canh, dường như canh xương đã theo khe hở mà rót đầy chỗ trống kia, cũng giống như là nước của bọt thịt và khoai từ sau khi đun sôi rồi tiết ra, cuốn vào đầu lưỡi rồi tinh tế nhấm nháp mới biết được nước canh kia có cốt tủy tươi, có vị mặn của bọt thịt và có độ ngọt của khoai từ, các mùi vị hoàn mỹ hòa quyện với nhau khiến người ăn muốn ngừng cũng không được.
Lâm Đạm ăn vô cùng thận trọng, cuối cùng, cô húp hết nước canh thì mới thỏa mãn thở dài một hơi. Cứ vậy mà vị khách thương đã ăn ba chén lớn liên tục, bây giờ đang gọi chén thứ tư. Đồng bạn (ở đây là người đi chung) cũng bị mùi thơm này lôi kéo, ngồi đầy cả lều nhỏ.
Lâm Đạm ăn xong thịt viên đậu hũ thì vô cùng thỏa mãn, thấy khách đến ăn ngày càng nhiều thì cô chủ động giúp bà lão thêm củi, múc nước, bưng bát và rửa chén. Bà lão từ chối không được nên cũng chỉ còn tùy cô thôi, đợi tới khi buổi tối kết thúc công việc thì bà lão đưa hai mươi đồng tiền, nói là tiền công của cô.
-Đại nương, con không cần tiền công đâu ạ!
Lâm Đạm đẩy tiền lại, chân thành nói:
-Con sẽ đến giúp bà mỗi ngày, chỉ mong bà dạy con cách làm thịt viên đậu hũ này!
-Con muốn theo bà học làm đồ ăn à? Cái này thì…
Bà lão còn chưa nói xong thì một người phụ nữ trẻ bước vào lều cỏ, nói với giọng chanh chua:
-Dã nha đầu (mắng những người không biết từ đâu tới) ở đâu ra mà muốn chiếm lấy lợi ích của nhà ta thế hả? Dạy cho ngươi thì nương ta còn bán được à? Nhanh chóng cút xéo đi! Không thì ta lấy cái chổi đánh ngươi đó!
Người phụ nữ vừa nói vừa kéo ngăn tủ ra, lấy mấy đồng tiền bà lão vất vả kiếm được nhét hết vào túi tiền của mình, trong mắt đầy vẻ tham lam.
-Không phải là con cũng muốn học làm món ăn với nương sao? Không phải là nương cũng dạy con à?
Bà lão nhíu mày nói.
-Ta là thê tử của con trai bà, là người trong nhà, còn con nha đầu này thì là thứ gì chứ?
Người phụ nữ kia chống nạnh, tức giận chỉ vào Lâm Đạm.
Lâm Đạm vội vàng giải thích:
-Thẩm thẩm (thím) đừng giận, con sẽ đến đây mỗi ngày để phụ việc cho các vị, không cần tiền công, học xong món này thì con sẽ đi xa rồi, không mở tiệm ở đây đâu ạ! Nhà con chỉ còn hai mẹ con thôi, thế đơn lực bạc, nếu như các vị thấy một ngày nào đó mà nhà con mở tiệm ở gần đây thì muốn đánh muốn đập cũng tùy các vị!
Người phụ nữ kia cũng đã nghe ra được khẩu âm cảu Lâm Đạm là từ nơi khác tới, nghĩ tới việc cô không cần tiền mà lại tới đây lao động, rồi nghĩ tới một nhà đông đúc của mình, rễ sâu nhưng lá tốt, cũng không cần sợ sẽ bị một tiểu cô nương đến từ nơi khác lừa gạt nên cũng đồng ý, nhưng sắc mặt vẫn chẳng tốt hơn mà giống như là đang bố thí của cho Lâm Đạm.
Bà lão kéo Lâm Đạm lại, đưa cô ra khỏi lều cỏ rồi mới kín đáo đưa cho cô một túi tiền, nhỏ giọng nói:
-Bé ngoan, đây là tiền công hôm nay của con, con lén giấu đi, đừng để lộ ra!
Lâm Đạm muốn nhét trả túi tiền lại cho bà lão thì bà đã vội vàng đi vào lều cỏ, bên trong nhanh chóng truyền ra tiếng mắng chửi của người phụ nữ, có vẻ như là trách bà lão sao lại kiếm được ít hơn hôm qua, thế này thì sao nói là người phụ nữ kia tới học nấu ăn chứ, tới làm tổ tông thì có.
Lâm Đạm lắc đầu, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
--------------------
Đêm đó, Lâm Đạm vẫn trốn ở sau viện lén luyện tập đao công (cách dùng đao), vết thương chồng chất ở ngón tay sẽ đau nhói khi tiếp xúc với nguyên liệu nấu ăn hoặc thân đao, nó khiến cô nhíu mày liên tục. Cắt một trái dưa leo xong, cô cầm lên xem lại thì thấy độ dày không giống nhau, nhìn kĩ từng miếng khác nhau một chút rồi lại bất đắc dĩ thở dài.
-Đạm nhi!
Tề thị trốn ở góc khuất quan sát chậm rãi đi tới, bà dịu dàng nói:
-Nấu nướng là một chuyện vui vẻ, đừng biến nó thành gánh nặng! Chúng ta không cắt mấy thứ này nữa, con nghỉ một chút đi! Thua Nghiêm Lãng Tình không phải là lỗi của con, ai mà không có thời điểm giảm phong độ chứ!
Lâm Đạm sững sờ một chút rồi lập tức hiểu ra là Tề thị đã hiểu lầm, bà nghĩ cô thua Nghiêm Lãng Tình nên bị áp lực, sợ từ đây sẽ không còn xài dao được nữa. Nhưng Lâm Đạm biết rõ mình không phải như vậy, cô còn luyện tập thêm được nữa, có điều chỉ cần thời gian mà thôi.
-Nương, con không sao ạ! Người đừng lo lắng quá!
Cô cũng không giải thích nhiều mà chỉ nói với giọng kiên định:
-Một ngày nào đó, con sẽ lấy lại những gì chúng ta đã mất! Không làm đồ ăn Nghiêm gia thì có thể làm đồ ăn khác, thiên hạ to lớn như thế thì chắc chắn sẽ có nơi cho chúng ta dung thân!
-Ừ, đúng đúng rồi! Con có thể thông suốt được như vậy là tốt! Đừng thái thịt nữa, mau đí ngủ đi!
Tề thị sờ đầu nữ nhi, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Nữ nhi càng lúc càng trầm mặc, kiệm lời nhưng cũng ngày càng dũng cảm, kiên cường, dường như không còn sợ bão táp mưa sa nữa.
-Dạ, nương cũng nghỉ ngơi đi ạ!
Lâm Đạm đưa Tề thị về phòng, còn cô thì đứng bất động dưới mái hiên một hồi lâu. Trong buổi đêm lạnh lẽo, Lâm Đạm vô thức lâm vào hồi ức nhưng ký ức này không thuộc về cô mà thuộc về “Lâm Đạm” kia.
Đối phương để lại sự tiếc nuối và không cam tâm nồng đậm, nhưng đồng thời cũng có một tình cảm lưu luyến trong tận sâu tâm hồn. “Lâm Đạm” vốn dĩ là một cô nương xinh xắn đáng yêu, thích náo nhiệt, không thích khói lửa. Lâm Bảo Điền đã kêu “nàng” học nấu ăn mấy lần nhưng “nàng” đều khóc lóc không chịu. Đến một ngày, “nàng” vô ý va chạm đại tiểu thư của Hầu phủ, mém chút nữa đã bị đánh nhưng Tiểu Hầu Gia vô tình đi ngang qua đã cứu “nàng”. Nụ cười dịu dàng của Tiểu Hầu Gia đã trở thành chấp niệm của “nàng”.
“Nàng” hỏi Tiểu Hầu Gia thích gì, Tiểu Hầu Gia nói giỡn rằng: “Ta thích ăn!”
Thế là hôm sau, “nàng” bỏ xuống quần áo đẹp đẽ, mặc vào tạp dề đầy bụi bẩn, bước vào phòng bếp, một lần này học suốt bảy năm. Trước giờ “nàng” không thích xuống bếp, “nàng” chỉ là muốn được Tiểu Hầu Gia nhìn thêm một chút mà thôi.
Lâm Đạm không hề đồng ý với cách làm này, ký thác cuộc đời của bản thân lên một người khác là điều đáng buồn nhất! Nếu như người kia rời đi hoặc chán ghét, vứt bỏ “nàng” thì dưới chân “nàng” sẽ chỉ còn lại vực sâu vạn trượng.
Điều bây giờ Lâm Đạm cần làm là bước lên con đường của mình, vấp ngã cũng được, bị thương cũng không sao, dù cho phải lết hay bò thì cũng phải lên tới điểm cuối cùng. Nguyên chủ là một đầu bếp, vậy cô sẽ tiếp tục làm đầu bếp, mỹ vị trong thiên hạ là vô tận, không sợ không có nơi để học, cũng không lo không có thầy để bái (bái sư).
---------------
Từ hôm nay, Lâm Đạm đi theo bà lão học làm thịt viên đậu hũ, bà lão có ba nhi tử, đại nhi tử (con trai cả) mê chơi, lêu lổng; nhị nhi tử (con trai thứ hai) đã bệnh chết từ nhỏ; tam nhi tử (con trai thứ ba) là đứa con có được khi tuổi già, mới được tròn bảy tuổi, còn là cái tuổi đang gào khóc đòi ăn. Vì để nuôi sống hai nhi tử, bà lão phải đi sớm về trễ để bán thịt viên đậu hũ, cuộc sống vô cùng vất vả, cũng may là tay nghề bà tốt nên không cần lo lắng về việc buôn bán.
Con dâu cả của bà nói muốn học nấu ăn nhưng lại có tính lười biếng, thích dùng mánh lới nên những việc bẩn thỉu đều giao cho Lâm Đạm. Sáng sớm phải nấu đậu, lột đậu, làm đậu hũ, tất cả đều do Lâm Đạm làm, vừa đi vừa về còn phải gánh thêm một trăm cân nước, thiếu chút nữa eo cô bị bẻ gãy rồi. Nhưng Lâm Đạm vẫn không hề phàn nàn một câu, chỉ cần có thể học được nấu ăn thì dù mệt hơn, khổ hơn, cô cũng không sợ.