Chương 4:
Lâm Đạm đỡ Tề thị ngồi xuống ở cửa, bây giờ mới quay đầu nhìn Nghiêm Lãng Tình, ánh mắt cô vô cùng sắc bén:
-Nghiêm cô nương, quyển thực đơn ta trả lại cho cô nương thì cô nương đã từng xem thử chưa?
-Tất nhiên là xem rồi!
Nghiêm Lãng Tình đứng trên bậc hai của cầu thang, nhìn đối phương từ trên cao, thái độ vừa có chút khó hiểu vừa có tia ngạo mạn.
-Vậy cô nương chắc là đã phát hiện sáu mươi trang đầu của thực đơn Nghiêm gia có chất giấy đã cũ và ố vàng, chữ viết mơ hồ mà ba trăm tám mươi tám trang giấy sau đó thì trắng nõn như mới, bút tích rõ ràng, cô nương có biết tại sao không?
Nghiêm Lãng Tình thầm nghĩ “không ổn” nhưng cũng không thể chặn miệng Lâm Đạm. Lâm Đạm tiến lên một vước, cất cao giọng nói:
-Đó là vì ba trăm tám mươi tám trang sau đều là món ăn mới do cha ta nghiên cứu, bù dắp cho sự thiếu hụt của thực đơn Nghiêm gia. Cha ta hành nghề mấy chục năm, trong thời gian đó đã sáng tạo ra mấy trăm món ăn mới, sáng tạo ra mấy chục loại kỹ thuật chế biến mới, tất cả đểu được ghi bên trong thực đơn Nghiêm gia. Hiện tại, mấy món ăn được yêu thích tại tửu lầu đều là do cha ta sáng tạo ra. Tiểu Hầu Gia, món ‘gân hươu xào’ kia là do lão Hầu gia và phụ thân của tiểu nữ nghiên cứu tạo ra, trước trước sau sau tốn hết thời gian mấy tháng, hươu hoang dã cũng chết hết mấy chục con, chắc ngài sẽ không quên chứ?
Tiểu Hầu Gia cẩn thận trả lời:
-Đúng là có chuyện này!
Vì hôm nay tửu lâu đổi bảng hiệu, là một chuyện vui nên lão Nhị Lâm gia đã mời khá nhiều người sành ăn tới để tạo không khí, trong đó còn có người từng có quan hệ rất thân thiết với Lâm Bảo Điền, người đó nhịn không được mà la lên:
-Còn có món ‘Vây cá om vàng’ kia là ta và phụ thân con cùng nghiên cứu, tốn hết thời gian nửa năm, đốt hết mấy xe ngựa vây cá mới có món ăn nổi tiếng nằm trong thực đơn cung đình này. Nhân phẩm phụ thân con như thế nào thì tạm thời không nói đến nhưng tài nấu nướng của phụ thân con không phải là trộm cướp. Đó chính là công phu thật được luyện ra từ trong khói bếp!
Lâm Đạm cung kính bái người kia một cái, cảm kích nói:
-Đa tạ Lưu Thúc đã bênh vực lẽ phải! Phụ thân con có nhân phẩm như thế nào thì thông qua hành động mấy năm nay của ông ấy, mọi người cũng nên có phán đoán của riêng mình mới đúng!
Dứt lời, cô nhìn về phía Nghiêm Lãng Tình:
-Phụ thân ngươi là nhi tử của sư công (sư phụ của cha), khi sư công triền miên trên giường bệnh mấy tháng, phụ thân ta đã gửi tin biết bao nhiêu lần cho ông ta mà ông ta cũng không thèm nhanh chóng quay về để đưa ma cho sư công, nguyên nhân trong việc này thì ta cũng không tìm hiểu sâu hơn làm gì, ta chỉ muốn nói rằng… Phụ thân đã thu xếp hậu sự cho sư công thỏa đáng, còn thay thế nhi tử là phụ thân ngươi ‘quăng bồn’, dựng bia, điều này các ngươi sẽ không phủ nhận chứ?
Nghiêm Lãng Tình vô thức nhìn về phía Nghiêm phụ, Nghiêm phụ đang muốn há mồm cãi lại thì Lâm Đạm lại nói:
-Người tham gia tang lễ năm đó không ít, muốn tìm người làm chứng cũng không phải là việc khó!
Lúc này Nghiêm phụ mới không dám nói tiếp, tang lễ kia đúng là được tổ chức rất long trọng, bây giờ có nhiều người vẫn còn nhớ kỹ nó.
Lâm Đạm liếc nhìn ông ta một cái rồi từ từ nói tiếp:
-Phụ thân tiểu nữ hầu hạ sư công trong phần còn lại của cuộc sống, lại xử lý hậu sự cho sư công, mọi việc làm cũng chả kém gì một người con trai ruột, sao ông ấy có thể là người khi sư diệt tổ đây? Năm đó, ông và phụ thân ta học nấu ăn với sư công cùng chỗ cùng thời điểm, bây giờ ông vẫn không hề có danh tiếng gì, phụ thân ta lại vào Nam ra Bắc rồi lại đến kinh đô, dựng lên nền móng cho món ăn Nghiêm gia. Rốt cuộc là phụ thân ta trộm Kim Đao và thực đơn, làm ra chuyện xấu xa khi sư diệt tổ hay là sư công trách ông không nên thân nên không truyền thụ công phụ áp đáy hòm, ẩn tình trong đó ai biết được? Một nhi tử không đưa ma cho phụ thân mình, cong cong quẹo quẹo trong đó ai nói rõ được đây, còn không phải do ông há miệng nói sao?
Thái dương của Nghiêm phụ toát ra mồ hôi lạnh, đưa tay lên muốn lau nhưng lại vội vàng thả xuống, dáng vẻ chột dạ và chật vật. Dù gã nói dễ nghe cỡ nào thì không đưa ma cho phụ thân chính là tội bất hiếu nặng nhất, thế nhân sẽ dùng nước miếng dìm chết gã mất.
Lâm Đạm quay lại nhìn Nghiêm Lãng Tình, nói tiếp:
-Ngươi muốn tỷ thí nấu ăn vơi ta, ai thắng thì có được Kim Đao và thực đơn, ta cảm thấy có lý nên đồng ý. Cuối cùng ngươi thắng, ta cũng đã trả Kim Đao lại, như thế không phải đã nói là… Người mạnh nhất mới có tư cách kế thừa danh hiệu “Đệ tử ngự trù Kim Đao” sao? Thế thì năm đó phụ thân ta và phụ thân người có phải cũng nên đấu một trận không?
Nghiêm phụ tựa như bị đâm trúng chỗ đau nên la lê:
-Đấu cái gì mà đấu! Ta là nhi tử ruột thịt của phụ thân, đồ của ông ấy truyền cho ta là đúng, liên quan gì tới phụ thân ngươi!
Rốt cuộc có người đứng xem không nhịn nổi mà phản bác:
-Nghề nấu nướng thì không thể so sánh với những nghề khác được. Có khả năng hay không thì bật bếp lửa lên là biết, sao có thể giả vờ được? Danh hiệu “Đệ tự của ngự trù” thì không phải muốn cho ai thì cho đâu, ngươi tới chống nó được sao? Làm bếp quan trọng nhất là chiêu bài (món ăn nổi tiếng và độc nhất) và danh tiếng, ai mà muốn đập phá hai thứ này thì cũng không được, cho dù là nhị tử ruột thịt đi nữa cũng thế!
Lời này vừa xong thì có rất nhiều người gật đầu đồng ý. Trong kinh có vài vị đầu bếp nổi tiếng, ai không thu nhận mười bảy, mười tám người đệ tử nhưng người có thể kế thừa y bát của họ cũng chỉ chọn được ra một, hai người mà thôi! Vì sao ư? Bởi vì người tay nghề chân chính, có thiên phú thật sự mới có thể phát triển huy hoàng.
Có một số việc không nói toạc ra thì còn tốt, một khi nói hết rồi thì mấy điểm đáng ngờ sẽ liên tiếp hiện ra. Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn cha con Nghiêm gia đều thay đổi.
Lâm Đạm không nhanh không chậm lên tiếng:
-Phải, ông là nhi tử của sư công, lời của ông đều có lý, phụ thân ta đã chết, tất nhiên là hết đường chối cãi! Bây giờ, ta có thể dựa theo lối suy nghĩ của Nghiêm Lãng Tình mà đưa ra lời khiêu chiến với ông không, ta thay mặt phụ thân ta để hoàn thành cuộc tỷ thí dở dang năm đó với ông. Ta và ông sẽ mượn phòng bếp của tửu lâu này để làm ba món ăn, mời chu vị ở đây làm nhân chứng, ai thắng thì là chủ nhân của Kim Đao và thực đơn, ông thấy thế có công bằng không?
Nghiêm phụ bị dọa tới mức môi run lên. Vì gã không chịu được cực khổ khi học nấu ăn nên từ nhỏ đã năn nỉ mẫu thân đưa mình về nhà ngoại để đọc sách sao có thể biết nấu ăn chứ? Ngược lại, Nghiêm Lãng Tình lại kế từa thiên phú của Nghiêm Bác, nếu không phải như vậy thì gã cũng sẽ không xúi giục nữ nhi đấu với Lâm Đạm.
Nhưng dù đánh chết thì gã cũng không ngờ Lâm Đạm lại gian xảo như thế, quay đầu lại lấy gã để khai đao, lần này gã nên làm sao đây? Trước mắt bao người thì gã có nên đồng ý hay không? Không đồng ý thì sẽ tâm tư nhút nhát của gã; đồng ý mà không thắng được thì sau đó sẽ càng mất mặt.
Nghiêm Lãng Tình chỉ lớn hơn Lâm Đạm một, hai tuổi, cũng có chút đầu óc nhưng lại không cao bao nhiêu, nàng ta lập tức đứng ra hô:
-Lâm Đạm, muốn thì ta đầu với ngươi, ngươi tìm phụ thân ta làm gì!
-Ta và người đã đấu rồi, trận này là ta thay phụ thân mình hoàn thành giao đấu năm đó! Ta được phụ thân ta nắm tay dạy dỗ từ bé, cũng có năm, sáu phần chân truyền từ ông, thua thì ta nhận, thắng thì mong các ngươi thu hồi những lời nói xấu phụ thân ta. Sao, có đấu hay không?
Đảo muôi thế nào thì Nghiêm phụ còn không biết, dùng gì để đấu đây, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán gã.
Mọi người thấy dáng vẻ này của gã thì tất nhiên đoán được là gã không biết nấu ăn, bắt đầu bàn tán xôn xao:
-Ngay cả một cô nương mười hai, mười ba tuổi mà cũng không thắng nổi, còn không biết xấu hổ mà so sánh mình với Lâm Bảo Điền à. Nếu ta là Nghiệm ngự trù thì ta cũng sẽ chọn Lâm Bảo Điền là đệ tử mà không phải là tên nhi tử không ra hồn này đâu!
Vốn dĩ dư luận rất bất lợi với Lâm Bảo Điền nhưng bây giờ lại triệt để xoay chuyển, còn có người hiểu chuyện không ngừng khuyến khích Nghiêm phụ đáp ứng vì chỉ là muốn nhìn gã ta xấu mặt một lần mà thôi.
Mặc dù Lâm Đạm đã bại bởi Nghiêm Lãng Tình, nhưng lần này cô lại đưa ra khiêu chiến thay phụ thân đã mất, mục đích là vì giữ gìn danh dự của phụ thân, không ai có thể tìm ra lỗi lầm của cô, còn phải khen ngợi cô một câu “Người này hiếu thảo, sinh con nên sinh như vậy” vâng vâng.
Ông lão râu trắng làm giám khảo ngày trước nhìn Lâm Đạm mà liên tục gật đầu, ẻ mặt có chút tán thưởng.
Nghiêm phụ luống cuống cả người, vừa lau mồ hôi vừa rụt lại phía sau. Nghiêm Lãng Tình quay đầu, tội nghiệp nhìn về phía Tiểu Hầu Gia, dường như nàng ta đang cầu xin sự giúp đỡ của đối phương. Tiểu Hầu Gia là chủ tử của Lâm Đạm, chỉ cần hắn lên tiếng thì Lâm Đạm sẽ không làm khó phụ thân nàng ta nữa. Nhưng Tiểu Hầu Gia luôn đáp ứng mọi yêu cầu của nàng ta từ trước tới này lại đang nghiêm mặt, không nói lời nào.
Lâm Đạm lườm Tiểu Hầu Gia một cái, bất đắc dĩ nói:
-Thôi, nể mặt sư công trên trời có linh thiêng, ta cũng không dây dưa với các người nữa, chỉ có một điều ta nhất định phải làm sáng tỏ là: Phụ thân của ta không phải là hạng người vong ân phụ nghĩa, khi sư diệt tổ; những thứ mà ông ấy đạt được đều là nhờ vào bản lĩnh thật sự của mình. Năm đó, ngự trù về hưu, ra cung ở ẩn không có trăm thì cũng có mấy chục nhưng người có thể thật sự tạo nên danh tiếng ở ngoài dân gian thì có bao nhiêu? Một bàn tay ta đếm cũng đã đủ, chưa được năm người. Nếu không có phụ thân ta, ai sẽ biết tới ngự trù Kim Đao? Ai sẽ biết tới món ăn Nghiêm gia? Quyển thực đơn Nghiêm gia vốn dĩ chỉ có sáu mươi trang, giờ lại được phụ thân ta tăng thêm trở thành hơn bốn trăm trang, trong đó đã ngưng tụ bao nhiêu tâm huyết của ông ấy?
Lâm Đạm nhìn về phía Nghiêm Lãng Tình:
-Ta có thể trả Kim Đao cho ngươi, thực đơn phụ thân ta sáng tạo cũng cho ngươi, coi như là để đền đáp công ơn dạy dỗ nhiều năm của sư công đối với phụ thân ta, mong các người cũng đừng hung dữ dọa người như vậy nữa. Món ăn trong thực đơn thì ta không làm cũng không sao nhưng xin đừng chối bỏ công sức, tài nấu ăn và và nhân phẩm của phụ thân ta. Nếu không có ông ấy thì sẽ không có ai ca ngợi món ăn Nghiêm gia như bây giờ đâu, ông ấy không phụ lòng sư công, không có lỗi với Nghiêm gia, xuống Hoàng Tuyền cũng không có gì phải xấu hổ cả!
Nói xong, Lâm Đạm đỡ Tề thị đang rơi lệ đầy mặt chậm rãi đi xa.
Bóng dáng hai người vừa khuất thì trong trong tiệm bắt đầu nghị luận xôn xao, có người nói món ăn Nghiêm gia có được danh tiếng hôm nay là nhờ Lâm Bảo Điền nâng lên, ông ấy tự xem mình là người kế thừa món ăn Nghiêm gia chính là báo ơn, sao có thể là vong ân phụ nghĩ chứ? Còn có người nói cha con Nghiêm gia không đáng làm người, không có Lâm Bảo Điền thì sao có món ăn của Nghiêm gia các người hôm nay? Lâm Bảo Điền còn sáng tạo thêm thực đơn Nghiêm gia một lần nữa, đó là khoản tài phú lớn cỡ nào? Các ngươi ngược lại thì tốt rồi, chiếm hết thì thôi đi, còn không cho phép nữ nhi ruột của người ta nấu món ăn trong đó, các ngươi làm vậy là ép người ta tới đường cùng, đúng là không có lương tâm!
Trước đó, mọi người đồng tình với hai cha con Nghiêm Lãng Tình bao nhiêu thì bây giờ mới phát hiện ra… hai người này: một người nói láo hủy danh dự của người khác, một người cay nghiệt, tàn nhẫn, ép người ta vào đường cùng, đúng là hành vi của tiểu nhân. Trái lại, cha con Lâm Đạm lại vô cùng khoan dung, độ lượng!
-Không ăn nữa, không có Lâm đầu bếp ở đây thì món ăn trong tửu lâu này có đáng ăn đâu!
Lúc này, có nhiều thực khách đã phất tay rời đi, đại sảnh náo nhiệt lập tức trống vắng.
Lâm Đạm đỡ Tề thị lên chiếc xe ngựa thuê, tiến về phía ngoại ô kinh thành để tìm kiếm khách điếm giá rẻ. Một trăm hai mươi lượng- nghe thì nhiều nhưng tiêu xài cũng rất nhanh hết, trong tình huống không có nguồn thu như hiện nay thì phải tiết kiệm từng đồng thì mới có tiền để sống trong tương lai.
-Đạm nhi, sao con không tỷ thí với Nghiêm Ngật Khoan? Năm đó, ngay cả đảo muôi, hất nồi mà hắn ta cũng không biết, sao có thể là đối thủ của con được!
Tề thị khó hiểu hỏi Lâm Đạm.
-Nương à, người không phát hiện là Tiểu Hầu Gia kia rất thiên vị Nghiêm Lãng Tình sao? Có Tiểu Hầu Gia ở đó thì chúng ta nên bớt trêu chọc Nghiêm gia mới là tốt nhất!
Lâm Đạm trải chăn mỏng ra cho Tề thị nằm xuốg nghỉ một chút. Nhưng chỉ có cô mới hiểu, một mặt là không muốn trêu chọc Nghiêm Lãng Tình và Tiểu Hầu Gia, một mặt khác chính là cô đã tiếp nhận ký ức của “Lâm Đạm” nhưng vẫn chưa nắm vững những kỹ năng nấu nướng của cô ấy, lời thách đấu kia chỉ là vì muốn đe dọa Nghiêm phụ mà thôi, sao có thể thật sự đấu với gã chứ. Dựng lên xong mà không ổn thì cô cũng sẽ xấu mặt, không đấu nhưng trong lòng mọi người sẽ tự động bổ sung vào, họ sẽ cho rằng Nghiêm phụ tệ đến mức không thể tả nổi. Đó mới chính là kết quả cô muốn.
-Con nói Tiểu Hầu Gia đối với Nghiêm Lãng Tình…
Tề thị nhớ tới gương mặt tươi đẹp như trái đào của Nghiêm Lãng Tình, lại nhớ tới muôn vàn kiểu che chở của Tiểu Hầu Gia đối với nàng ta thì thở dài một tiếng. Cô nhi quả phụ bọn họ không nơi nương tựa, sao dám đối nghịch với người Tiểu Hầu Gia coi trọng chứ, ‘trái bồ hòn’ này không muốn ăn thì cũng phải ăn thôi.
Nhưng hai mẹ con không biết rằng sau khi họ rời đi thì Tiểu Hầu Gia cũng không thèm nói lời nào mà rời khỏi tửu lâu, để lại Nghiêm Lãng Tình đang khó xử đến cực điểm ở lại đó.
quăng bồn: là một nghi thức trong tang lễ, khi muốn nhấc quan tài mang đi chôn, quăng bồn bể càng nát thì càng tốt, thường do con trai tưởng, cháu trai trưởng động chính làm, không thể để con gái hoặc cháu họ hàng làm thay.*