Chương 2: Nữ đầu bếp 1
Bây giờ Lâm Đạm có chút mơ hồ, cô vô ý thức kêu một tiếng Hệ Thống trong đầu nhưng sau đó lại ngẩn người ra- Hệ Thống là cái gì? Trong tay cô đang cầm một cái thìa, trong thìa là nước canh màu trắng sữa nhạt đang bốc khói, mùi thơm thấm vào mũi, trong miệng cô còn sót lại chút dư vị, hiển nhiên là khi nãy cô đã nếm thử một ngụm. Nhưng vấn đề là Lâm Đạm căn bản không biết mình là ai, đang làm gì và tại sao lại xuất hiện ở đây một cách khó hiểu như vậy.
Cô nhìn chằm chằm hai tay nhỏ, gầy và đầy vết chai của mình. Cô nghĩ đôi tay này là của mình nhưng lại cảm thấy hình như cũng không đúng, tuy cô đứng tại đó nhưng rõ ràng cô không thuộc về nơi này, giống như một vị khách từ dị giới tới thăm nơi đây vậy, không thể hòa hợp với tất cả xung quanh mình, thậm chí bây giờ cô còn không rõ hiện tại là tình huống gì nữa.
Những người chung quanh vẫn chưa phát hiện ra Lâm Đạm của giờ khắc này đã không còn là Lâm Đạm trước đây nữa. Một người trong số đó chỉ vào một bàn đồ ăn trước mặt cô và nói:
-Vẫn còn thiếu chút gì đó!
Nhưng chính xác là thứ gì thì chính người nói cũng không rõ, dù sao thì bản thân người đó cũng không phải là đầu bếp chuyên nghiệp, chỉ có vị giác là nhạy hơn người bình thường một chút thôi.
Lâm Đạm bị tiếng nói của người kia làm cho giật mình, tỉnh táo lại. cô ngẩng đầu lên mới phát hiện đối phương là một thiếu niên mặc áo gấm. Dáng người thiếu niên gầy gò, da thịt trắng noãn, mặt mày lại tuấn tú, nếu như hắn không mở miệng nói chuyện thì khi nhìn thoáng qua sẽ trông rất giống một tiểu cô nương. Hắn cũng giống như Lâm Đạm, trong tay cũng đang cầm một cái thìa để nếm thử thức ăn, lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt hơi nghiêm túc.
-Đúng là thiếu một chút hỏa hậu (độ lửa, nhiệt độ lửa)!
Lại có thêm một người khác lên tiếng.
Lâm Đạm quay đầu nhìn thì phát hiện người nói chuyện lần này là một ông lão có chòm râu hoa râm (lốm đốm bạc). Lúc này, ông ấy không ngừng chép miệng như đang muốn phân biệt dư vị của nước canh.
Lâm Đạm nhanh chóng chuyển mắt nhìn xung quanh. Dù trong lòng cô vẫn còn mờ mịt nhưng trên mặt lại không hiện ra một tia bối rối nào, dường như cô đã quen xử lý các loại tình huống bất ngờ phát sinh như thế này rồi.
-Cái gì mà thiếu một chút hỏa hậu chứ? Ta thấy cũng chẳng khác nhau bao nhiêu!
Lần này, người nói chuyện là một người đàn ông trung niên có tướng mạo uy nghiêm, người này mặc một bộ áo bào có thêu tường vân và kỳ lân màu xanh lam, thân phận địa vị có vẻ không hề thấp, vì khi người này vừa dứt lời thì những người xung quanh cũng gật đầu hùa theo, nụ cười trên mặt họ cũng mang theo sự nịnh nọt.
Nhưng Lâm Đạm cũng không đặt sự chú ý lên người đàn ông trung niên kia mà xoay đầu nhìn về hướng bên kia. Cách chỗ cô đang đứng khoảng bảy, tám mét có một cô nương trẻ tuổi đang đứng, chỉ khoảng 13, 14 tuổi, trước mặt cô nương đó có một cái bàn vuông cũng đang bày món ăn, đồ ăn bày trên chiếc bàn kia cũng giống như bên phía cô, chỉ nhìn qua màu sắc, hương vị thì cũng chả khác biệt gì với bàn của cô.
Tổng kết tất cả từ hoàn cảnh, nhân vật, thông tin từ trong cuộc đối thoại thì Lâm Đạm rất nhanh đã có kết luận của mình… hình như cô đang thi nấu ăn với người nào đó!
Cô nương trẻ tuổi kia nghe thấy thiếu niên và ông lão râu trắng nói như thế thì nở nụ cười, thấy người đàn ông trung niên không giúp đỡ mình thì lông mày nhíu lại, lộ ra vẻ quật cường:
-Mong Hầu gia cẩn thận nếm thử lại ạ!
Hầu gia? Lâm Đạm đang cố gắng tìm hiểu tin tức nghe như thế thì nhìn người đàn ông trung niên một chút.
Người đàn ông trung niên đang chuẩn bị nói chuyện thì thiếu niên tuấn tú kia đã không nhịn được mà lên tiếng:
-Thức ăn ngon hay dở thì bản thân ngươi cũng không thể nếm ra hay sao? Như thế thì ngươi còn làm đầu bếp gì chứ?
Lời này rõ ràng là đang nói với Lâm Đạm, bởi vì hai mắt của thiếu niên đang nhìn chằm chằm cô. Cô nương trẻ tuổi kia bấy giờ mới vui vẻ, cúi đầu xuống rồi nhếch môi, ngượng ngùng cười một tiếng.
Trước đó, Lâm Đạm cũng đã nếm thử một miếng đồ ăn mình làm, nhưng “ Lâm Đạm” đó vẫn chưa chịu thua, nói “không chịu thua” cũng không đúng lắm, nói đúng hơn là “ cô” không nếm ra được sự khác biệt trong món ăn của hai người ở đâu, thiếu sót mùi vị gì, mà thiếu niên cho rằng cô đã thua rất bất mãn với điều này.
Đã biết rõ tình huống hiện tại, Lâm Đạm cũng không cần dùng cách ‘ bất biến ứng vạn biến’ nữa mà cô muốn diễn theo phản ứng của người bình thường để diễn cho xong màn này. Vì thế, cô nhấp một ngụm nước canh vào miệng rồi yên lặng cảm nhận một hồi, sau đó cô lại đi sang múc nước canh của cô nương trẻ đang tức giận bất bình kia để nếm.
Hai mâm này đều là gạch cua xào với cải ngồng, nhìn qua thì giống như chỉ là mấy miếng cải trắng đun sôi, muốn làm ngon thì phải phí không ít công sức, tài nấu nướng chính là như thế, món ăn càng đơn giản thì lại càng khó làm.
Lâm Đạm vốn định nếm thử hai bên rồi mau chóng nhận thua để có thể nhanh chóng thoát thân, sau đó cô lại tìm một chỗ để tiêu hóa thông tin về tình trạng hiện tại này nhưng thời điểm cô nếm hai mâm đồ ăn thì vị giác của cô đã tự động đưa ra phán đóa. Lúc này, cô mới hoảng hốt phát hiện là vị giác của cô hình như nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, một chút khác biệt nhỏ bé kia cũng được đầu lưỡi cô phóng đại lên gấp mấy lần, đây cũng chính là thứ mà “ Lâm Đạm” trước đây thiếu.
-Tiểu nữ nhận thua!
Để muỗng canh xuống, cô chân thành nói ra:
-Cải ngồng tiểu nữ xào có hơi đắng!
Người bình thường sẽ không thể nếm ra loại đắng này, chỉ người có vị giác vô cùng nhạy mới có thể phân biệt được.
Ông lão râu trắng nhìn cô một cái, chỉ điểm cô:
-Đúng rồi đây! Thời điểm cô nương thêm bột vào canh mà không đợi cải ngồng hoàn toàn chín hắn nên khiến thời gian tinh bột bị đun sôi kéo dài, dễ dàng bị khét tạo nên vị đắng, tạo cảm giác trơn trượt rất khó chịu. Mà tinh túy của gạch cua xào cả ngồng chính là hai từ: một là ‘ thơm ngọt’, hai là trơn nhẵn sảng khoái. Món này của cô nương trông cũng ra hình ra dáng nhưng mùi vị vẫn còn thiếu!
Lâm Đạm gật đầu, nói thêm lần nữa:
-Tôi nhận thua!
Thấy vẻ mặt cô bình tĩnh như thế mà không hề oán giận sau khi thua, ông lão râu trắng mới gật đầu một cái. Người đàn ông trung niên xúc động thở dài, trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng, một người phụ nữ đứng giấu trong đám người đột nhiên che ngực ngã xuống dọa cả đám người đều giật mình.
-Nguy rồi, Tề thị té xỉu rồi! Lâm Đạm, mau đến nhìn nương đi!
có hai cô gái nhanh chóng dìu người phụ nữ kia lên, liên tục vẫy tay với Lâm Đạm.
Lâm Đạm nhanh chóng tìm ra tin tức bổ sung thân phận trong lời nói, không hề do dự mà chạy tới, lớn giọng la lên:
-Mong các vị hỗ trợ mời một vị đại phu, tiểu nữ đưa nương về trước!
Vừa dứt lời, cô tự nhiên thay một trong hai cô gái kia mà nâng người phụ nữ. Người bị thay thế cũng không hề phát hiện ra điều gì bất thường, vội vàng đi trước dẫn đường, chỉ thoáng chốc đã dẫn Lâm Đạm về tới nhà của cô.
Sau một trận hỗn loạn, rốt cuộc đại phụ cũng tới, khám xong thì kết luận là người phụ nữ kia không bị gì nghiêm trọng mà chỉ là vì quá mức u sầu, lo lắng nên mới ngất đi, uống một chén canh an thần là sẽ khỏe.
Lâm Đạm nhận lấy phương thuốc rồi lấy cây trâm bạc trên đầu xuống, đưa cho đại phu trả tiền khám bệnh. Cô không biết người phụ nữ cất giữ tiền ở đâu, mà cho dù biết thì chắc nó cũng đã bị khóa lại rồi, bây giờ người phụ nữ kia đang ngất xỉu, cũng không thể kêu bà ấy đưa chìa khóa được, chỉ còn cách này thôi.
Đại phu dùng ánh mắt thương hại nhìn cô một cái, ôn hòa nói:
-Phí khám bệnh đã được Hầu gia trả rồi, cái trâm này cô nương cứ cất đi! Cô cứ giao phương thuốc này cho tôi, tôi kêu sai vặt trong Hầu phủ đi bốc, mẫu thân cô nương đang ngất xỉu, không thể để một mình được đâu! Haizz!
Nhìn đại phu vừa lắc đầu vừa chậm rãi đi xa, bây giờ Lâm Đạm mới nhận thức được là trận tỷ thức nấu ăn vừa rồi hình như rất quan trọng với mình, nếu không thì mọi người cũng sẽ không thương hại cô như thế, còn mẫu thân của cô cũng sẽ không vì cô nhận thua mà ngất xỉu. Nhưng thua chính là thua, đây là sự thật không thể phủ nhận cho nên Lâm Đạm cũng không hề hối hận với hành vi tự chủ trương của mình.
Thấy mặt ngườ phụ nữ chảy đầy mồ hôi lạnh, cô bưng chậu đồng ra ngoài múc nước thì thấy một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đi tới, nhỏ giọng nói với cô:
-Lâm Đạm, ta đã giúp cô bốc thuốc rồi, một bao dùng ba chén nước, dùng lửa lớn đun sôi rồi để lửa nhỏ nấu thành một chén, cặn thuốc còn thừa cũng đừng ném mà nó còn nấu được thêm hai lần nữa, một ngày uống ba lần, uống bảy ngày chắc là đã khỏe rồi.
Lâm Đạm vội vàng cám ơn đối phương, sau khi tiễn đối phương đi thì vào phòng bếp nấu thuốc, dù là chẻ củi, đốt lò hay là xách thùng, múc nước thì thân thể này đều vô thức hoàn thành hết. chén thuốc đã được đun sôi, đang bốc lên bọt khí sùng sục. Lâm Đạm rút ra một chút củi khô, đổi thành lửa nhỏ để chậm rãi nấu, sau đó lấy một cái ghế đẩu tới để ngồi, vừa canh vừa sửa sang lại ký ức.
Hình như cô cũng đã quen làm việc sửa sang ký ức này nên rất nhanh chóng hiểu biết tình cảnh của mình. Phụ thân cô là đầu bếp Lâm Bảo Điền của phủ Vĩnh Định Hầu. Bởi vì Vĩnh Định Hầu là một người mê ăn nên đặc biệt chú trọng phương diện ẩm thực, vì thế người có tài nấu nướng phi phàm như Lâm Bảo Điền nhanh chóng được coi trọng, thậm chí hành quân cũng mang Lâm Bảo Điền theo, như thế có thể thấy được một chút địa vị của Lâm Bảo Điền. Cũng bởi vậy mà Lâm Đạm và Tề thị sống ở Hầu phủ này rất thoải mái, chẳng những có một viện riêng biệt để ở mà còn có nha hoàn, sai vặt hầu hạ nữa.
Nhưng vào hai năm trước, Lâm Bảo Điền đột nhiên bị bạo bệnh mà chết, thời khắc hấp hối đã truyền trù nghệ ( tài nấu nướng) cả đời và đao nấu ăn của mình cho người nữ nhi duy nhất này. Từ nhỏ, Lâm Đạm đã yêu mến một Tiểu Hầu Gia ( cách gọi của nhân vật), mà đối phương và lão Hầu Gia đều có sở thích thích ăn uống giống nhau nên “ Lâm Đạm” đã ngày ngày luyện tập nấu nướng, tất cả là vì để Tiểu Hầu Gia nhìn mình nhiều thêm một chút.
Sau khi phụ thân qua đời, “ Lâm Đạm” tiếp nhận y bát của phụ thân mà tiếp tục ở lại trong Hầu phủ nấu ăn, mặc dù mới mười hai, mười ba tuổi nhưng kỹ thuật đã vô cùng thành thạo. Bỗng có một ngày, món ăn “ Lâm Đạm” cực khổ luyện nấu rồi thành món chiêu bài của “ cô” là ‘ Hải sâm hầm’ lại bị Tiểu Hầu Gia nói là nấu dở hơn một nha hoàn trong viện của hắn.
Từ trước tới nay, Lâm Đạm luôn kiêu căng tự mãn nên lập tức đi tìm nha hoàn kia đọ sức, không ngờ như thế lại lôi ra một bí mật kinh thiên động địa. Thì ra trù nghệ và đao nấu ăn của Lâm Bảo Điền đều là do Lâm Bảo Điền trộm từ chỗ tổ phụ ( ông nội) của nàng ta, Lâm Bảo Điền căn bản không phài là truyền nhân Kim Đao Ngự Trù gì hết mà là hạng người khi sư diệt tổ.
Nha hoàn kia tên Nghiêm Lãng Tình, tổ phụ nàng ta chính là Kim Đao Ngự Trù - Nghiêm Bác, rất có tiếng trong giới đầu bếp, sau khi xuất cung thì thu vài đồ đệ, một trong số đó chính là phụ thân của Lâm Đạm. Sau này, Nghiêm Bác bị bệnh chết, phụ thân Nghiêm Lãng Tình trùng hợp là đang ở xa nên không thể trở về liền để đưa phụ thân đoạn đường cuối, Lâm Bảo Điền đành phải an táng Nghiêm Bác, cũng nhân cơ hội đó mà trộm đi Kim Đao và thực đơn của Nghiêm gia, từ đó biến mất vô tung vô ảnh.
Phụ thân Nghiêm Lãng Tình luôn canh cánh việc này trong lòng nên dẫn theo vợ con tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc họ cũng tìm được Lâm Bảo Điền tại phủ Vĩnh Định Hầu nhưng không ngờ đối phương đã chết, cuối cùng để nữ nhi vào Hầu phủ để tìm hiểu tình huống của kẻ thù, đồng thời cũng tìm cơ hội khiêu chiến với Lâm Đạm với tiền cược chính là Kim Đao ngự tứ ( vua ban) và thực đơn cuaủ Nghiêm gia.
Lâm Đạm tranh cường háo thắng nên làm sao chịu mất mặt trước Tiểu Hầu Gia, cũng vì bảo vệ danh dự cho phụ thân mà đáp ứng khiêu chiến… Sau đó, “ Lâm Đạm” trước thua lại biến thành Lâm Đạm cô đây. Còn vị thiếu niên tuấn tú làm giám khảo kia chính là Tiểu Hầu Gia, biết rõ Lâm Đạm không đấu lại Nghiêm Lãng Tình mà vẫn lên tiếng đề nghị, còn vị trung niên ủng hộ Lâm Đạm chính là lão Hầu gia.
Dù là cùng tên nhưng Lâm Đạm vẫn cảm giác rõ ràng là ‘ mình’ trước đó và ‘mình’ bây giờ không phải là cùng một người. Trong lòng, trong mắt “ Lâm Đạm” trước đó đều chỉ có Tiểu Hầu Gia, có thể mừng rỡ như điên chỉ vì một cái mỉm cười của hắn, cũng có thể bàng hoàng, lo lắng chỉ vì một cái nhíu mày của hắn, nhưng “ Lâm Đạm” bây giờ lại không hề có chút cảm giác nào, nghĩ tới đối phương thì đều giống như nhớ tới một người xa lạ vậy.
Vấn đề cấp bách trước mắt của cô không phải là thân phận và ký ức bị mất mà chính là nên đi con đường nào. Thua trận đầu kia, còn có vị mẫu thân bệnh yếu cần chăm sóc, sau này cô nên làm gì đây?