Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh
-----------
Trong mắt nàng, đám người này chỉ là phàm nhân trong môn phái tu chân, không hề phân chia cao thấp.
A Lạc trừng mắt. “Ta muốn chọn một môn phái tu tiên mà mình thích.”
Hệ thống không cách nào phản bác.
Hơn nữa A Lạc ăn no rồi nghỉ ngơi bên bờ sông có một chốc thôi, vậy mà đã dẫn khí nhập môn thành công. Nó lại càng không cần phải lo lắng nàng không gặp Huyền Anh đạo quân sẽ bỏ lỡ tiên duyên.
A Lạc cảm thấy thân thể này thật sự quá yếu ớt, đi mấy bước đã mệt mỏi muốn té xỉu. Sau khi dẫn khí nhập môn mới đỡ hơn một chút, nhưng như thế trong mắt nàng vẫn là nhỏ yếu không khác gì con kiến.
Hệ thống lại câm nín một hồi.
Ninh Tư không phải là không có linh căn, nhưng tam linh căn ở tu chân giới, nhất là đại môn phái đứng đầu như Côn Luân tiên tông thì đúng là quá rác rưởi.
Chẳng trách sau khi Ninh Yểu Yểu trở về, Ninh Tư mất đi giá trị lập tức bị mọi người trong sư môn coi thường.
Sau khi tự ngẫm một phen, hệ thống rất nhanh đã trở lại như thường, lòng thầm an ủi chính mình.
Tuy túc chủ mới của nó có xuất phát điểm hơi cao chút nhưng mà nàng không có nhiều kinh nghiệm, bản tính lại rất đơn thuần, vẫn cần có nó ở một bên giúp đỡ chỉ dẫn nha.
Suy nghĩ của A Lạc rất đơn giản. Nàng chắc chắn phải tu tiên, nhưng mà Huyền Anh đạo quân hay Côn Luân tiên tông mà hệ thống nhắc tới lại rất thiếu kỹ năng sư phạm, cho nên nàng lập tức không đếm xỉa tới bọn hắn.
Hệ thống còn biết làm sao, túc chủ ngây thơ của nó lại rất cứng, nàng sẽ nghiêm túc lắng nghe lời nó nói, nhưng quyết định vẫn dựa vào tâm ý của chính nàng.
Hệ thống chỉ có thể thuận theo ý nàng. Nhưng thật ra muốn vào tu chân giới cũng không nhất định phải thông qua Huyền Anh đạo quân.
Trong kịch bản, Huyền Anh đạo quân mang theo Ninh Tư bay nửa ngày trời là đã về tới Côn Luân tiên tông, cho nên phạm vi của tu chân giới cũng không cách nơi này quá xa.
Chờ đến khi tiến vào tu chân giới, túc chủ có thể lựa chọn những tông môn khác để bái sư, cứ như vậy thì vận mệnh của nguyên chủ chắc chắn sẽ thay đổi.
Xem xong bản đồ do hệ thống cung cấp, A Lạc lên đường tiến về tu chân giới. Mà sau đó một ngày, Huyền Anh đạo quân cũng vừa hay truy sát Hắc Thuỷ Mãng Yêu mà tới miếu hoang.
Con mãng yêu kia đã hao hết yêu lực, cuối cùng tự bạo yêu đan nhưng vẫn không thể thương tổn được Huyền Anh đạo quân.
Mãng yêu chết không nhắm mắt, dù ban đầu khi gặp Huyền Anh đạo quân nổi danh thiên tài nhất tu chân giới, lòng nó vẫn ôm chút hy vọng sống sót, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào kết cục hồn phi phách tán.
Sau khi tiêu diệt mãng yêu, Huyền Anh đạo quân thản nhiên nhìn lướt qua ngôi miếu hoang. Trong lòng hắn có một cảm giác rất kỳ quái liên quan đến huyền cơ, nhưng thần thức đã kiểm tra toàn bộ nơi này lại chẳng phát hiện ra điều gì dị thường.
Huyền Anh đạo quân khẽ lắc đầu, lơ đãng xoay người đạp lên pháp khí phi hành về tông môn.
Nếu không phải do mãng yêu làm hại đệ tử Côn Luân tiên tông, lại còn tu thành yêu đan thì hắn đã chẳng rời núi để truy kích nó.
Huyền Anh đạo quân tu tiên đã mấy trăm năm, tâm tĩnh như chỉ thuỷ, trong lòng không có chút rung động nào, cũng chẳng lưu luyến gì phàm trần. Dù nơi đây cách thành trì của phàm nhân rất gần nhưng hắn cũng chẳng buồn ở lâu.
. . .
Hai tháng sau.
A Lạc đi tới Bạch Ngọc Thành, cũng là căn cứ nằm giữa tu chân giới và phàm nhân giới.
Đoạn đường này không quá dễ dàng nhưng cũng chẳng mấy gian nan. A Lạc tuy vẫn là một đứa bé tám chín tuổi nhưng sau khi dẫn khí nhập môn, nàng cũng có thể thi triển vài ba pháp thuật nhỏ để bảo vệ bản thân, lại thêm có hệ thống dẫn dắt giúp nàng tránh đi thành trì của phàm nhân, không bị người xấu để mắt tới.
Mà ở khu dã ngoại, linh thức của A Lạc cực kỳ thân cận với vạn vật cây cỏ nên càng không cần lo lắng gặp phải nguy hiểm hay thiếu thốn thức ăn.