Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh
-----------
Không ít người thông minh đã nhìn ra trong đó có vấn đề, tâm cảnh Huyền Anh đạo quân xem ra đã thật sự có tì vết. Nếu không sớm không bế quan muộn không bế quan, hết lần này tới lần khác lại tránh đi vào lúc này.
Ngoại trừ tán tu kia ra bọn họ còn chuẩn bị không ít thủ đoạn khác, sau nhiều lần thăm dò cũng đã tìm hiểu rõ ràng tình huống của Huyền Anh Đạo Quân.
Trong lúc nhất thời các thế lực khắp nơi đều rục rịch, tình thế vô cùng vi diệu.
Côn Luân tiên tông cũng biết lúc này mà để Huyền Anh đạo quân bế quan thì chính là giấu đầu lòi đuôi, nhưng bọn hắn cũng rất bất đắc dĩ.
Trận chiến với tán tu kia bởi vì tu vi khác nhau một trời một vực nên Huyền Anh đạo quân thoạt nhìn cũng không bị thương gì, nhưng tâm ma của hắn lại càng ngày càng nặng, thậm chí đến trình độ cảnh giới trượt xuống.
Chưởng giáo cùng các trưởng lão trong tông môn thương nghị khẩn cấp, chỉ có thể trước tiên để cho hắn bế quan tĩnh dưỡng chữa thươngtia thì trong Băng Tâm Động trọng địa của tông môn, đối với bên ngoài thì chỉ nói rất mơ hồ.
Trong Băng Tâm Động của Côn Luân tiên tông.
Huyền Anh đạo quân lại một lần nữa áp chế không được tâm ma, máu tươi phun lên bộ xiêm y trắng như tuyết, ánh mắt hắn vẫn hiện tơ máu, con ngươi ảm đạm sâu thẳm, mệt mỏi chật vật đến cực điểm.
Tâm ma đã sinh ra, cho dù chỉ là một tia thì cũng không thể dễ dàng bài trừ được.
Hơn nữa tu vi cảnh giới càng cao thì sinh ra tâm ma càng có uy lực đáng sợ, Huyền Anh phải đối mặt với tâm ma cấp bậc Nguyên Anh hậu kỳ, cho dù chỉ có một tia cũng mạnh đến mức hắn không cách nào tưởng tượng.
Từ xưa đến nay bao nhiêu tu sĩ kinh tài tuyệt diễm đều ngã xuống trước cánh cửa tâm ma này, hóa thành một nắm đất vàng.
Nếu không nhờ Băng Tâm Động có tính chất đặc thù, chỉ sợ Huyền Anh đã sớm bị đảo chiều linh lực, thần trí thất thường.
Mặc dù hắn đã nhắm mắt lại, hết lần này đến lần khác niệm thanh tâm chú nhưng vẫn không thể tĩnh tâm được, lại còn không ngừng nghĩ tới Ninh Yểu Yểu mà mình một tay nuôi nấng, cả ngày ở bên cạnh làm nũng ngọt ngào, gọi hắn là sư phụ.
Những hình ảnh từng làm hắn thoải mái ấm áp và ngọt ngào trong lòng, bây giờ lại khiến hắn chịu đủ tra tấn.
Sau một khắc, khuôn mặt vốn tuấn mỹ của Huyền Anh trong nháy mắt trở nên dữ tợn, hắn nhìn thấy hình ảnh Tư Đồ Không cầm kiếm bảo vệ A Lạc, còn có tin tức Kiếm Tông thu đồ đệ truyền đến, loại tâm tình tràn đầy lửa giận vì bị sỉ nhục này càng khiến ma chướng trong lòng hắn nặng thêm gấp bội.
Việc để phàm nữ có dung mạo tương tự Ninh Yểu Yểu làm thế thân vốn nên là một biện pháp tốt, hóa giải khúc mắc của hắn, giúp hắn suy nghĩ thông suốt.
Nếu không phải do phàm nữ kia cãi lại mệnh lệnh của hắn, nếu không phải vì Tư Đồ Không ngang ngược nhúng tay thì hắn sẽ không rơi vào tình trạng như vậy.
Huyền Anh không chịu nghĩ mà xem, sự thật chính là xưa nay hắn tu hành quá mức nhanh chóng, tâm cảnh vẫn chưa thật sự đuổi kịp tu vi, cho nên sau khi xuất hiện tâm ma thì đạo tâm cũng không đủ kiên định để vượt qua, lại chỉ biết oán hận phẫn nộ với A Lạc và Tư Đồ Không, trách người ta làm trở ngại đạo tu hành của hắn.
. . .
Bên ngoài gió nổi mây phun, Kiếm Tông xưa nay không hỏi thế sự ngược lại trước sau như một vững như Thái Sơn.
Lăng Nguyên biết việc này cũng chỉ nở nụ cười nhẹ, nói cho sư đệ hắn không cần đi quyết một trận tử chiến với Huyền Anh làm gì.
Cho dù Huyền Anh xuất quan thì cũng phải ứng phó với đám người bới móc khiêu khích đến từ khắp nơi, chỉ sợ còn chưa tới phiên Tư Đồ Không ra mặt.
Mà cho dù lúc trước Huyền Anh và Côn Luân tiên tông có chủ ý gì với A Lạc thì bây giờ cũng sẽ dừng lại, không dám quấy rầy nữa.