Chương 3: Thế thân của tiểu sư muội (3)

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

-----------

Kể từ đó cái tên Ninh Yểu Yểu đã trở thành cấm kỵ ở Côn Luân tiên tông, chỉ cần nhắc tới sẽ khiến không ít người thương tâm khổ sở.

Huyền Anh đạo quân còn đưa ra lời thề sẽ không thu đồ đệ nữa. Mãi cho đến khi hắn mang một cô bé có dung mạo giống hệt Ninh Yểu Yểu lúc nhỏ về, còn đặt tên là Ninh Tư thì ai nấy đều biết tâm tư của hắn.

Những người trong Côn Luân tiên tông khi nhìn Ninh Tư cũng không nhịn được mà nghĩ tới Ninh Yểu Yểu đáng yêu ngoan hiền, thế là người người đều dồn hết lòng tưởng niệm vào việc cưng chiều Ninh Tư.

Nhưng tất cả bọn họ đều chỉ xem Ninh Tư là thế thân của Ninh Yểu Yểu. Thế nên khi chính chủ trở về thì sự yêu thích đối với Ninh Tư cũng không còn tồn tại.

Từ khi Ninh Yểu Yểu quay về Côn Luân tiên tông, cuộc sống của hàng giả Ninh Tư lập tức rơi xuống vực thẳm.

Nàng trở thành người vô hình, không còn ai nhớ tới nàng cũng là đệ tử của Huyền Anh đạo quân, kể cả sư tôn mà nàng kính yêu nhất.

Ninh Yểu Yểu vẫn như trong ấn tượng của mọi người, vừa lương thiện vừa tốt đẹp, đối xử với người thay thế mình mấy chục năm là Ninh Tư cũng rất ôn hoà rộng lượng.

Nhưng những người khác thì không nghĩ như vậy.

Chỉ cần Ninh Tư tỏ ra lãnh đạm với Ninh Yểu Yểu dù chỉ một chút, bọn họ liền cảm thấy nàng tâm tư ác độc, thậm chí còn liên tục cảnh cáo nàng không được phép đến gần Ninh Yểu Yểu hay nảy sinh suy nghĩ xấu xa gì.

Tất cả mọi người trong sư môn không ngừng nói với nàng, ngoại trừ dung mạo ra thì nàng không có một điểm nào so được với Ninh Yểu Yểu.

Đã không lương thiện còn chẳng có tư chất xuất chúng bằng, bản thân Ninh Tư chỉ là phế linh căn với tam hệ hỗn tạp, tư chất đó còn chẳng bằng một tạp dịch ở ngoại môn.

Nàng có được may mắn như bây giờ chẳng qua là vì có gương mặt giống Ninh Yểu Yểu mà thôi, nên biết ơn Ninh Yểu Yểu mới phải.

Nghe được những lời này, Ninh Tư gần như phát điên. Trong một đêm dường như tất cả mọi người đều thay đổi.

Rốt cuộc nàng biến thành một nữ nhân ác độc giống như bọn họ nghĩ, bị sư môn chán ghét vứt bỏ, dung mạo bị huỷ, cuối cùng chết trong bụng vạn ma do ma quân Tạ Phỉ gọi ra.

Tâm nguyện của Ninh Tư rất đơn giản, chỉ cần không trở thành thế thân của Ninh Yểu Yểu là được.

Hệ thống cảm thấy nhiệm vụ này không tính là quá khó, đầu tiên chờ Huyền Anh đạo quân đến đưa túc chủ A Lạc vào tu chân giới, sau đó tiến hành các bước để thay đổi vận mệnh của nguyên chủ Ninh Tư.

Trong lúc hệ thống còn đang suy nghĩ kế hoạch thì đã thấy A Lạc đứng lên, rời khỏi miếu hoang.

“Túc chủ, ngươi đừng đi chứ!” Hệ thống vội vàng hô. “Nếu ngươi đi mất, bỏ lỡ cơ hội gặp Huyền Anh đạo quân thì phải làm sao đây?”

“Ta đói bụng.” A Lạc sờ sờ bụng, mím môi nói.

Trước đây A Lạc từng nghe nữ tiên kia nhắc tới nỗi khổ khi làm phàm nhân, lúc đó nàng không có cảm xúc gì, bây giờ rốt cuộc cũng được trải nghiệm.

Thân thể này rất nặng nề và đầy tạp chất, không giống với chân thân của nàng nhẹ như lông hồng. Bây giờ A Lạc cảm thấy toàn thân đều khó chịu, nhất là vùng bụng.

Ở Thiên Giới, tiên nhân khi tu luyện đến cấp bậc nhất định là có thể ích cốc, không cần ăn uống.

Mà A Lạc là do một giọt sương mai hoá thành, vốn cũng chẳng cần phải ăn uống, mỗi ngày chỉ cần hấp thu tinh hoa từ nhật nguyệt là đủ, nàng chưa từng biết cái gì gọi là đói bụng.

A Lạc không phải đang thương lượng với hệ thống, nàng chỉ giải thích cho nó hiểu về hành vi của mình.

Về phần cái người tên Huyền Anh đạo quân mà hệ thống nhắc tới thì A Lạc cũng chẳng coi ra gì.

Kịch bản kia nàng đọc tới hoa mắt, lại thêm thân thể này quá suy yếu nên chẳng ghi nhớ được bao nhiêu.

“Nhưng nơi này là dã ngoại hoang vu, túc chủ ngươi lại chỉ là một đứa bé, lỡ như gặp phải dã thú thì nguy hiểm lắm.” Hệ thống không ngừng lải nhải như bà mẹ già.