Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh
-----------
Vừa nghĩ tới điều này, một hệ thống đã thành công vô số lần như nó cũng cảm thấy hoảng hốt.
Nó lập tức nắm tay lại thành quả đấm, ở thế giới đầu tiên này nó nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp để giúp túc chủ hoàn thành nhiệm vụ luân hồi.
Trên thực tế, A Lạc cũng không hề ngây thơ trong sáng như hệ thống nghĩ. Nàng không hề bị những lời hoa ngôn xảo ngữ của nó lừa gạt.
Tuy nàng sinh ra ở Thái Lạc Đài và chưa từng rời khỏi Thiên Giới nhưng nàng cũng biết trên đời này không có bánh từ trên trời rơi xuống, con đường tu hành chưa từng và cũng sẽ không bao giờ thuận buồm xuôi gió.
Nàng là một giọt sương mai không có tư chất nghịch thiên, muốn tìm đường tắt để tu luyện thì đương nhiên phải chấp nhận nguy hiểm.
Mục tiêu của A Lạc là trở thành chiến thần Thiên Giới đứng trên cả cửu trọng thiên chứ không phải làm một tiểu tiên sống yên tĩnh ở một góc trời nào đó.
“Nơi này chẳng có lấy một tia linh khí nào.”
A Lạc vươn tay cảm nhận đất trời, nhưng không khí nơi này quá khác biệt với Thiên Giới. Sau cảm giác mới lạ ban đầu, nàng có hơi thất vọng.
Đứa trẻ mà nàng xuyên không tới rất gầy yếu, bàn tay gầy guộc xương xẩu, toàn thân dính đầy bùn đất đen sì.
Hệ thống đã coi mình thành bảo mẫu giữ trẻ, nó dịu dàng dỗ dành an ủi A Lạc.
“Túc chủ, ngươi cố gắng đợi thêm hai ngày đi, Huyền Anh đạo quân sắp đến đây rồi.”
Thế giới này không chỉ có phàm nhân mà còn có người tu tiên.
Từ điểm này có thể nhìn ra hệ thống cũng rất quan tâm đến A Lạc. Nàng vẫn luôn ở Thiên Cung, rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, toàn bộ sự chú ý đều đặt vào việc tu luyện, có thể nói là rất đơn thuần và không có kinh nghiệm đối nhân xử thế.
Nếu tuỳ tiện đưa nàng tới thế giới hiện đại hay tinh tế, hay thậm chí là thế giới cổ đại đầy lễ giáo phong kiến thì e là A Lạc rất khó có thể thích nghi được.
Cho nên hệ thống chọn trúng thế giới tu chân này.
A Lạc xuyên không vào thân thể một đứa bé ăn mày không tên không họ, cha mẹ nàng đã qua đời trong lúc chạy nạn, chỉ để lại một mình nàng lẻ loi hiu quạnh trên đời, bị vô số người bắt nạt.
Nàng đến sơn thôn bên cạnh để xin ít thức ăn, bị một đám trẻ con đuổi đánh, cuối cùng trốn vào ngôi miếu đổ nát này.
Vừa lạnh vừa đói, vào thời khắc sắp trút hơi thở cuối cùng, nàng nhìn thấy một nam tử áo trắng như tiên nhân từ trên trời giáng xuống. Người này không chỉ cứu nàng mà còn không chê nàng thấp hèn ti tiện, ôm nàng đưa về sư môn của hắn — Côn Luân tiên tông.
Nam tử áo trắng đó chính là người nổi danh nhất tu chân giới, Huyền Anh đạo quân của Côn Luân tiên tông.
Huyền Anh đạo quân không chỉ nhận nàng làm đồ đệ mà còn đặt tên cho nàng: Ninh Tư.
Những năm tháng sống ở Côn Luân tiên tông là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời nàng.
Dù nàng có tư chất rất tầm thường, tu luyện khó có tiến bộ, nhưng từ sư tôn đến các sư huynh sư tỷ và trưởng bối trong tông môn đều vô cùng yên thương chăm sóc nàng, nâng niu nàng trong lòng bàn tay.
Mãi đến khi chính chủ Ninh Yểu Yểu trở về, nàng mới biết hạnh phúc mà nàng trân trọng bấy lâu lại chỉ là bọt biển hư ảo, thoáng cái là vỡ tan.
Hoá ra lý do Ninh Tư may mắn như vậy chẳng qua là vì nàng có dung mạo giống hệt Ninh Yểu Yểu, nhiều năm trước khi ra ngoài lịch luyện bị rơi vào Uyên Lĩnh, vùng núi có ma khí dày đặc nhất tu chân giới, từ đó không rõ sống chết.
Ninh Yểu Yểu là đồ nhi nhỏ nhất của Huyền Anh đạo quân, tính tình hồn nhiên ngây thơ nhưng lại có tư chất thiên tài xuất chúng, được cả sư môn yêu thương sủng ái.
Uyên Lĩnh hung hiểm vô cùng, ngay cả tôn giả Hoá Thần kỳ cũng không dám tuỳ tiện tiến vào. Sau khi Côn Luân tiên tông phái người đi tìm nhưng không có kết quả thì đã chẳng còn ai ôm hy vọng là Ninh Yểu Yểu còn sống.