Chương 20: Thế thân của tiểu sư muội 20

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

-----------

Tư Đồ Không nhìn A Lạc đang cố gắng đứng thẳng người dậy, trong lòng tán thưởng vô cùng. Chỉ thấy nàng bình tĩnh nói:

“Ta không có phúc phận này, cũng không muốn làm đồ đệ của Huyền Anh đạo quân.”

A Lạc không chỉ nhớ kỹ Huyền Anh mà còn ghi nhớ từng tiếng nói hành động của đám tu sĩ trước mặt, ngày sau nàng sẽ trả lại đầy đủ cho bọn hắn.

Tư Đồ Không lại nhìn sang Huyền Anh đạo quân, mở miệng khuyên nhủ:

“Có câu dưa xanh không ngọt, đạo quân cần gì phải miễn cưỡng như vậy.”

Vẻ mặt Huyền Anh đạo quân lúc này chỉ còn lại lạnh lùng và uy nghiêm:

“Việc bổn quân muốn làm không đến phiên người khác nhúng tay.”

Lời này bá đạo cường thế vô cùng, Huyền Anh không coi Kim Đan kỳ Tư Đồ Không ra gì, uy áp cấp Nguyên Anh kỳ lại đánh tới, hắn trực tiếp ra tay muốn đưa A Lạc đi.

Nhưng Huyền Anh không ngờ được là Tư Đồ Không lại dám rút kiếm ra với mình!

Những người khác còn chưa kịp nhìn rõ thì kiếm quang đã ngút trời, thiên địa như bị kiếm khí tung hoành xé nát.

Nụ cười xởi lởi trên mặt Tư Đồ Không đã hoàn toàn biến mất, hắn trở nên nghiêm túc hiếm thấy.

“Nàng đã nói là không muốn, đạo quân hành động như vậy là đang ỷ mạnh hiếp yếu?”

Huyền Anh đạo quân lạnh mặt, quanh người đã tản ra sát ý lạnh lùng. “Ngươi được lắm Tư Đồ Không!”

Trong lòng đám người xung quanh đã mắng Tư Đồ Không hàng trăm lần. Kẻ này chẳng khác nào cây gậy quấy phân, cứ thích xen vào việc của người khác. Một tiểu cô nương phàm nhân có đồng ý bái sư hay không thì có liên quan gì đến hắn chứ! Hắn chỉ là một Kim Đan chân nhân, lấy tư cách gì mà so với Huyền Anh đạo quân, huống chi sau lưng Huyền Anh còn có cả Côn Luân Tiên Tông.

Nhưng bọn họ càng không ngờ được kẻ điên không chỉ có mình Tư Đồ Không. Không biết là ai hô một tiếng:

“Nhanh chóng chi viện Tư Đồ sư thúc! Kết trận!”

Trong lúc đám người trợn mắt há hốc mồm thì chẳng biết từ bao giờ đã có mười ba đệ tử Kiếm Tông trẻ tuổi chạy tới đứng sau lưng Tư Đồ Không, ngang nhiên kết trận.

Đừng thấy mấy trăm năm qua Kiếm Tông không màng thế sự mà lầm. Bọn hắn thu nhận đồ đệ rất hà khắc, thà ít chứ không thèm đồ bỏ đi, cho nên mỗi một đệ tử Kiếm Tông đều là người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi.

Tu vi của các đệ tử này cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ đại viên mãn, nhưng khả năng phối hợp cực kỳ cao, lại thêm uy lực của Thiên Cương Thất Tinh Trận hạng nhất trong Kiếm Tông, uy năng bắn ra có thể so với một kích của Nguyên Anh kỳ.

Đương nhiên hậu quả của hành vi này cũng rất nghiêm trọng, bọn hắn sẽ bị trọng thương nặng nề, tệ nhất là tu vi huỷ hết.

Nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của mười ba đệ tử Kiếm Tông thì không ai hoài nghi quyết tâm liều chết của bọn hắn.

Một màn này khiến rất nhiều tu sĩ thế hệ trước nhớ lại trận chiến tiên ma năm đó. Kiếm Tông là quân chủ lực chống lại ma tu, từ chưởng môn đến đệ tử đều không có một người chịu lùi bước.

Mà người đứng giữa kiếm trận chính là đệ tử lúc trước đã đưa tin cho Tư Đồ Không.

“Sư thúc yên tâm, chúng ta sẽ bảo vệ ngài.”

Nếu bọn hắn chậm chân một chút thì rất có khả năng Tư Đồ Không sẽ bị Huyền Anh đạo quân đánh chết, đến lúc đó ai đền tiểu sư thúc cho chưởng môn đây? Lần trước sau trận đại chiến, tiểu sư thúc đã phải dưỡng thương suốt trăm năm.

Từ sau đại chiến, Kiếm Tông đã hình thành một thói quen là bao che khuyết điểm.

Từ chưởng môn tới đệ tử đều kiên quyết thực hiện nguyên tắc tương thân tương ái đoàn kết chết chùm này.

Mà lúc này đám trưởng lão các tông môn khác không thể không ra mặt hoà giải. Nếu để Huyền Anh đạo quân đối chiến với Tư Đồ Không và đám đệ tử Kiếm Tông thì chính đạo thật sự sẽ rối loạn.

Chưởng môn Kiếm Tông không chỉ có tu vi cao thâm khó lường mà thủ đoạn cũng rất đáng sợ nha. Nếu Tư Đồ Không và đám đệ tử có mệnh hệ gì thì các trưởng lão có mặt ở hiện trường như bọn họ sẽ không có kết cục tốt.