Chương 19: Thế thân của tiểu sư muội 19

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

-----------

Tư Đồ Không vừa lên tiếng, đám đệ tử Côn Luân Tiên Tông lập tức bất mãn. Nhưng không chờ bọn hắn đáp trả thì đám tu sĩ xung quanh muốn lấy lòng Huyền Anh đạo quân đã vội vàng chỉ trích Tư Đồ Không.

“Đạo quân đang thu đồ đệ thì có liên quan gì đến Tư Đồ chân nhân? Đừng có ăn nói hàm hồ.”

“Huyền Anh đạo quân chính là đại năng Nguyên Anh, người có phúc lắm mới được làm đệ tử của hắn, sao từ miệng ngươi lại biến thành bắt nạt kẻ nhỏ yếu? Còn không mau xin lỗi đạo quân đi!”

Đám người liên tục phụ hoạ, oán trách Tư Đồ Không chen ngang chuyện của người khác và ăn nói bất kích với Huyền Anh đạo quân.

Nếu đổi thành một vị Kim Đan kỳ khác thì tất nhiên không có lá gan này, nhưng đây lại là kẻ quái dị Tư Đồ Không.

Vào thời điểm Tư Đồ Không mới bước vào Kim Đan kỳ, hắn tình cờ gặp được một ma tu Nguyên Anh nhưng không hề sợ hãi lùi bước mà ngược lại còn đối chiến mười ngày mười đêm, cuối cùng trong lúc nguy cấp đột phá, dù bị trọng thương gần chết cũng phải giết ma tu kia cho bằng được.

Kiếm tu rất cường hãn, kiếm chiêu phá được vạn pháp nên thường có thể khiêu chiến người hơn cấp mình, đây là chuyện toàn bộ tu chân giới đều biết. Nhưng kẻ to gan không biết sợ là gì như Tư Đồ Không cũng là hiếm thấy vô cùng.

Tư Đồ Không không chỉ cản Huyền Anh đạo quân mà còn phá đi uy áp của Huyền Anh đạo quân đang trút lên người A Lạc và các đệ tử Kiếm Tông khác.

Thân là đệ tử chân truyền của chưởng môn Kiếm Tông đời trước, là sư đệ của chưởng môn hiện tại, thiên phú của Tư Đồ Không không kém bất kỳ ai.

Chỉ là hắn rất ít khi so tài với đồng đạo, chỉ chăm chăm trảm yêu trừ ma, cứu vớt người vô tội nên thực lực mới không vang dội trong giới tiên môn.

Tư Đồ Không khẽ nhíu mày cười nói: “Ở đây có nhiều người như vậy nhưng kẻ chịu xen vào việc của người khác chỉ có một mình ta nhỉ.”

Lời này khiến sắc mặt đám người trở nên gượng gạo. Đám trưởng lão thích giả vờ tiên phong đạo cốt thì sượng đến sắp vuốt rụng chòm râu trắng.

Trưởng lão Ngọc Tiêu Phái bèn ra mặt xoa dịu bầu không khí. “Huyền Anh đạo quân đang thu đồ đệ, vốn là chuyện vui, người ngoài như chúng ta không nên nói xen vào làm gì.”

“Đúng vậy nha, chúng ta còn chưa chúc mừng đạo quân có đồ đệ mới.”

Tuy bọn hắn cũng không biết tiểu cô nương phàm nhân này có điểm gì tốt, đã tính tình cố chấp ngu xuẩn mà tư chất còn chẳng ra gì, nhưng Huyền Anh đạo quân tha thứ cho sự bất kính của nàng còn nhất định phải nhận nàng làm đồ đệ thì bọn hắn cũng chỉ có thể nói lời tốt đẹp chúc mừng thôi.

Tư Đồ Không nghi hoặc không thôi. Lúc này hắn đã nhìn rõ dù tiểu cô nương bị uy áp của Huyền Anh đạo quân làm cho đứng không vững nhưng vẫn không chịu gia nhập Côn Luân Tiên Tông, rõ ràng là nàng không muốn.

Mà cảnh tượng đám tu sĩ tiên môn này giả mù nói láo cũng không phải chuyện mới xảy ra ngày một ngày hai.

Nhưng Tư Đồ Không luôn hành động theo ý mình, không quan tâm đến quy củ chuẩn mực cái gì. Hắn nhìn quanh một vòng rồi nói:

“Các vị ở đây đều tự xưng là danh môn chính phái, thử hỏi có ai chính đạo mà lại cưỡng ép bắt buộc người khác làm đồ đệ mình không? Việc bái sư tu hành xưa nay vẫn luôn cần ngươi tình ta nguyện.”

Đám người đưa mắt nhìn nhau. Đạo lý đúng là như thế, nhưng người này lại là Huyền Anh đạo quân, ai mà chẳng muốn được trở thành đồ đệ của hắn?

“Tư Đồ sư thúc, ngài nói ít một chút đi.”

Đệ tử Kiếm Tông đứng sau lưng khổ sở che mặt, lén lút truyền âm cho Tư Đồ Không. Cái miệng khẩu nghiệp của sư thúc đã gây chuyện không biết bao nhiêu lần.

Nhưng hắn cũng chỉ dám nói như vậy thôi. Từ sau khi Kiếm Tông lụi tàn, nếu bàn về bối phận địa vị thì Tư Đồ Không chỉ dưới một người là chưởng môn Lăng Nguyên, đáng tiếc hôm nay chưởng môn không có mặt.