Chương 17: Thế thân của tiểu sư muội 17

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

-----------

Chuyện này cứ như đang nằm mơ, nhưng Huyền Anh đạo quân đích thân tới là thật, mà đệ tử Lục Cảnh của hắn sẽ không dám đem chuyện này ra làm trò đùa.

Không nhìn ra tiểu cô nương này lại may mắn như vậy nha.

Mà ngay sau đó, tiểu cô nương may mắn trong mắt hắn lại lên tiếng từ chối:

“Ta không muốn đi, cũng không muốn bái hắn làm sư phụ.”

Huyền Anh đạo quân như tiên nhân phiêu dật bay tới, vừa đáp xuống đã nghe được lời này. A Lạc cũng nhìn thấy nhưng chẳng quan tâm.

Nàng không giống những thiếu nam thiếu nữ khác nảy sinh lòng ngưỡng mộ với Huyền Anh đạo quân. Giống như tiên nhân rốt cuộc cũng không phải là tiên nhân thật. Ở Thiên Giới nàng đã từng nhìn thấy vô số cảnh tượng hùng vĩ hơn gấp trăm ngàn lần, đương nhiên sẽ chẳng xúc động vì một chút hư ảo này.

Nghe được lời nàng, Lục Cảnh cũng sợ đến ngây người. Hắn thật sự không ngờ một tiểu cô nương đến từ phàm nhân giới lại có thể nói ra lời cuồng vọng tự đại đến như vậy, ngay cả hắn cũng không biết phải nói gì.

“Ngươi nói cái gì?”

Lời nói lạnh lùng đi kèm uy áp khổng lồ ập tới, ngay cả Lục Cảnh cũng cảm thấy khó lòng chịu nổi chứ đừng nói chi là phàm nhân nhỏ tuổi như A Lạc. Nàng lập tức bị uy áp ép đến thở không ra hơi, choáng đầu ù tai.

“Sư tôn.”

Lục Cảnh hô một tiếng chào hỏi, người vừa đến chính là Huyền Anh đạo quân. Vừa rồi A Lạc từ chối khiến hắn không vui nên không hề có ý thu liễm uy áp của mình.

Huyền Anh nhìn nàng, gương mặt kia khiến hắn nhớ lại ký ức nào đó, trong con ngươi hiện ra cảm xúc khiến người khác không hiểu nổi. Hắn đứng từ trên nhìn xuống A Lạc, giọng nói lạnh nhạt vô cùng:

“Kể từ hôm nay, ngươi chính là đệ tử của bổn quân.”

Nghe được lời này, đám đông lập tức kinh sợ xôn xao, vô số người lập tức nhìn về phía tiểu cô nương với vẻ ghen ghét soi mói, có người lộ vẻ nghiền ngẫm, cũng có người nghi hoặc không hiểu cô bé này có gì đặc biệt mà khiến Huyền Anh đạo quân tự mình tới đây thu nàng làm đồ đệ.

Nơi này lập tức trở thành trung tâm bị vạn người chú ý, xung quanh vang lên rất nhiều lời nghị luận nhưng vì e ngại Huyền Anh đạo quân nên không ai dám cao giọng.

Lúc này đừng nói là A Lạc, ngay cả hệ thống bảo mẫu cũng đánh mất toàn bộ thiện cảm dành cho Huyền Anh đạo quân, hơn nữa ấn tượng về hắn còn tệ đến không thể tệ hơn.

Nhưng hảo hán thì phải biết nhịn nhục, hiện tại A Lạc đánh không lại Huyền Anh đạo quân, hắn chỉ cần phẩy tay một cái là thân thể A Lạc sẽ bị nghiền thành bột mịn.

Đương nhiên nàng là chân linh, ở tiểu thế giới này còn chưa có ai đủ mạnh để giết chết linh hồn nàng. Nhưng việc nhiệm vụ thất bại và tìm kiếm thân thể mới cũng rất phiền toái nha!

Hệ thống bèn an ủi xoa dịu A Lạc một chút, nhưng A Lạc lại ngoan cường không chịu cúi đầu. Dù sắc mặt nàng lúc này đã tái nhợt đến đáng sợ, ngay cả hít thở cũng đau đớn vô cùng nhưng A Lạc vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng Huyền Anh, kiên trì nói:

“Ta không muốn.”

Câu nói này còn khiến đám đông chấn động hơn lời Huyền Anh vừa nói.

Dù A Lạc nói không to nhưng phần lớn người ở xung quanh đều là tu sĩ nên ai nấy đều nghe được rất rõ ràng, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi.

Trên đời này lại có người dám từ chối Huyền Anh đạo quân?

Loại người kiêu căng tự cho là mình giỏi như tiểu công tử Bạch Ngọc Thành thì càng thêm ghen ghét đến đỏ cả mắt. Mà Cố Ngọc Lung thì ngơ ngác há mồm nhìn cảnh tượng này, hoàn toàn không giống với kịch bản do nàng viết nha!

Nữ phụ Ninh Tư lẽ ra phải vô cùng ngưỡng mộ và kính trọng Huyền Anh đạo quân mới đúng chứ, thậm chí còn tôn thờ hắn! Sao có thể đối chọi gay gắt như thế này? Trong lòng Cố Ngọc Lung cực kỳ khủng hoảng, nàng cảm thấy mình đã mất đi quyền khống chế kịch bản.