Chương 15: Thế thân của tiểu sư muội 15

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

-----------

Việc này cũng có nguyên do của nó.

Tu chân giới vốn không có nhiều nữ tu, mà phần lớn các nàng đều gia nhập vào những tông môn thiên về đan dược hoặc phù chú.

Kiếm tu không giống các loại tu sĩ khác, một khi đã cầm kiếm thì phải liên tục rèn luyện bản thân để rèn ra kiếm tâm. Nỗi gian khổ trong đó không phải ai cũng chịu đựng được.

Cho nên trong số các tông môn thì Kiếm Tông bọn hắn ít được hoan nghênh nhất.

Không phải là không có người mơ ước được ngự kiếm phi hành ngao du thiên địa, chỉ là điều kiện cần quá khó khăn: nhất định phải chịu đựng được sự tra tấn của Kiếm Tông.

Hàng năm chỉ sau ba tháng đầu tiên gia nhập tông môn, Kiếm Tông đã đào thải hết chín phần mười đệ tử.

Chưởng môn của bọn hắn là người cố chấp không chấp nhận được một chút tì vết nào, phàm là người có tâm tính không tốt thì đều bị trục xuất khỏi Kiếm Tông.

Dần dà, người không có nghị lực và đạo đức đều sẽ không nghĩ tới Kiếm Tông, mà người có tư chất đỉnh cao thì sẽ chọn tông môn có thanh danh lớn như Côn Luân Tiên Tông.

Hơn nữa còn có lời đồn là kiếm tu rất vô tình, một lòng chỉ biết tới kiếm đạo. Tuy nói điều này không xấu nhưng một khi bọn hắn ra ngoài lịch luyện thì đều không được các nữ tu ưa thích, cũng rất khổ nha.

Bọn hắn cũng rất muốn có tiểu sư muội giống nhà người ta huhu!

Vị đệ tử Kiếm Tông này chỉ dám than khổ trong lòng, nào dám nói ra miệng.

Hệ thống lại đánh giá Kiếm Tông rất cao.

Kỳ thật nếu xét từ lúc khởi nguồn thì môn phái đứng đầu tu chân giới không phải Côn Luân Tiên Tông mà chính là Kiếm Tông.

Nguyên do khiến Kiếm Tông suy sụp bắt nguồn từ trận tiên ma đại chiến năm trăm năm trước.

Kiếm Tông là môn phái chủ lực trong việc chống cự Ma Vực xâm lấn, chưởng môn đời trước của Kiếm Tông đã liều chết với ma quân.

Sau cuộc chiến đó Ma Vực không còn thủ lĩnh, biến thành một đám bại binh không còn năng lực tạo ra sóng to gió lớn.

Chính đạo giành được thắng lợi nhưng Kiếm Tông lại tổn thất nặng nề nhất. Không chỉ mất đi chưởng môn mà các vị trưởng lão cấp bậc chân nhân đều chết gần hết, đệ tử tinh anh trong tông môn cũng mất hết chín phần mười. Sau năm trăm năm Kiếm Tông tàn lụi, không còn bao nhiêu người kế tục.

Nếu không nhờ chưởng môn đời tiếp theo là Lăng Nguyên chân nhân có năng lực không yếu, đứng ra ngăn cơn sóng dữ thì Kiếm Tông đã chẳng còn tồn tại đến bây giờ.

Dù vậy Lăng Nguyên cũng không hề giảm bớt điều kiện thu nhận đệ tử mà còn hà khắc hơn, dù rằng không thể khiến Kiếm Tông trở lại vị trí đứng đầu tu chân giới nhưng vẫn thuộc hàng bảy đại tông môn mạnh nhất.

Mà Côn Luân Tiên Tông nội tình thâm hậu, lại xuất hiện thiên tài ngàn năm khó gặp như Huyền Anh đạo quân nên sau khi Kiếm Tông suy sụp, bọn hắn mới một bước bay cao, trở thành tông môn đứng đầu tu chân giới.

Ngay khi A Lạc và đệ tử Kiếm Tông đang bốn mắt nhìn nhau thì một tia kim quang đột nhiên xẹt qua không trung, một cỗ uy áp cường đại từ trên trời giáng xuống đảo qua toàn bộ quảng trường.

Có người vừa nhìn đã nhận ra kim quang kia đang bao bọc lấy một người…

“Sao Huyền Anh đạo quân lại đến đây?!”

Huyền Anh đạo quân đến tạo ra chấn động không nhỏ. Đừng nói là đệ tử các tông môn mà ngay cả trưởng lão chân nhân cũng kinh ngạc không thôi.

Tuy chuyện tuyển chọn đệ tử quan trọng nhưng không đến mức cần một vị đạo quân tự mình tới giám sát, hơn nữa đó còn là đệ nhất nhân Huyền Anh đạo quân, xét về địa vị cũng gần bằng chưởng môn.

Bởi vì tuổi còn trẻ đã đạt tới Kim Đan kỳ rồi Nguyên Anh kỳ nên Huyền Anh đạo quân vừa có vẻ ngoài tuổi trẻ vừa có khí chất lạnh lùng như núi tuyết. Cả tu chân giới đều cho rằng, trong vòng một ngàn năm tới hắn là người có khả năng đạt tới Hoá Thần kỳ nhất rồi phi thăng.