Chương 11: Thế thân của tiểu sư muội 11

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

-----------

Trong mắt A Lạc thì việc kiểm tra tư chất này có vẻ kiến thức hạn hẹp, nhưng vì nhập gia tuỳ tục nên nàng cũng không nói thêm gì.

Vị đệ tử kia thấy nàng đi cùng Cố Ngọc Lung đơn hệ Thuỷ linh căn nên đoán là tư chất của nàng cũng không tệ lắm.

Nhưng khi nhìn thấy pháp khí hình cầu loé lên ánh sáng hỗn tạp ba màu thì khoé môi hắn lập tức trễ xuống, không thèm liếc mắt nhìn A Lạc lấy một cái mà thản nhiên nói:

“Tam linh căn, không có duyên tiến vào Côn Luân tiên tông.”

Nghe vậy Cố Ngọc Lung lập tức trở nên lo lắng. Chẳng lẽ vì nàng xuyên vào sách mà tạo thành hiệu ứng bươm bướm khiến nữ phụ Ninh Tư không vào được Côn Luân tiên tông sao? Nếu vậy kế hoạch của nàng sẽ chết từ trong trứng nước.

Ngược lại A Lạc thì rất bình tĩnh. Nàng vốn không định gia nhập Côn Luân tiên tông, cũng không muốn tranh giành cái gì.

A Lạc vừa định xoay người rời đi thì Cố Ngọc Lung đã xảy ra tranh chấp với vị đệ tử kia khiến đối phương tức giận nói với vẻ khinh thường:

“Chỉ là tam linh căn, muốn làm đệ tử ngoại môn của Côn Luân tiên tông chúng ta còn chẳng xứng!”

Ngay cả vị trí đệ tử ngoại môn chuyên làm tạp dịch ở Côn Luân tiên tông cũng được rất nhiều gia tộc tu chân tranh nhau tiến cử người vào.

Tiếng nói của đệ tử này không hề có ý ẩn giấu nên không ít người đều nghe được. Đủ loại ánh mắt khinh thường cười cợt đồng loạt chĩa về phía A Lạc và Cố Ngọc Lung, hầu hết bọn họ đều cho rằng các nàng đang tự rước lấy nhục.

Thấy xảy ra sự cố, tu sĩ Cố gia vội vàng ngăn Cố Ngọc Lung lại rồi khom người vái đệ tử Côn Luân tiên tông.

“Tiểu thư nhà ta còn nhỏ tuổi nên chưa hiểu chuyện, mong tiên trưởng đừng trách nàng.”

Tuy vị tu sĩ này lớn hơn đệ tử Côn Luân tiên tông tới gần ba mươi tuổi nhưng tu vi lại chỉ ngang bằng với đối phương, đây là sự khác biệt giữa người xuất thân từ danh môn đại phái với tu sĩ bình thường.

Tu sĩ Cố gia trừng mắt nhìn A Lạc. Sau khi biết nàng là tam linh căn thì càng không muốn để ý tới nàng, bây giờ Cố Ngọc Lung vì nàng mà xảy ra xung đột với Côn Luân tiên tông khiến hắn càng thêm ác cảm.

Cố gia hy vọng Cố Ngọc Lung gia nhập Phi Tiên Các, nhưng không có nghĩa là bọn hắn chấp nhận để Cố Ngọc Lung vì người ngoài mà đắc tội với đệ nhất tông môn tu chân giới.

“Bạch Đường.”

Đột nhiên một giọng nói ôn hoà nhẹ nhàng truyền tới. “Có chuyện gì thế?”

Đệ tử vẻ mặt kiêu căng kia vừa nghe được tiếng nói này lập tức trở nên cung kính rồi hành lễ:

“Bẩm Lục Cảnh sư thúc, hai người này cố ý quấy rối. Rõ ràng là tạp linh căn thấp kém lại mơ tưởng muốn gia nhập Côn Luân tiên tông chúng ta…”

Lục Cảnh vốn không tiện từ chối thành chủ Bạch Ngọc Thành đã tặng mình Thanh Linh đan nên mới tự mình dẫn tiểu công tử nhà thành chủ đến nơi ghi danh đệ tử, coi như trả lại phần nhân tình này.

Với tư chất Thiên linh căn của tiểu công tử này thì việc thông qua khảo hạch không hề khó, nếu có Lục Cảnh ở bên cạnh trông chừng thì lại càng thuận lợi hơn, sau này vào tông môn rồi cũng sẽ được chú ý bồi dưỡng.

Đệ tử tên Bạch Đường chờ mãi cũng không thấy Lục Cảnh sư thúc nói chuyện bèn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện sư thúc đang nhìn tiểu cô nương tam linh căn kia với vẻ sửng sốt rõ rệt.

Trái tim đệ tử Bạch Đường giật thót một cái. Chẳng lẽ đây là người quen của Lục Cảnh sư thúc?

Lục Cảnh sư thúc là đệ tử thân truyền của Huyền Anh đạo quân, địa vị cao hơn hắn không biết bao nhiêu, nếu vô tình đắc tội đối phương thì xong đời.

Đệ tử Bạch Đường lập tức miệng đắng lưỡi khô, vốn hắn còn định nói thêm mấy câu dèm pha khinh thường A Lạc và Cố Ngọc Lung nhưng bây giờ không dám hé răng nửa lời.

Lục Cảnh vừa thấy gương mặt A Lạc, trong lòng đã dâng lên sóng to gió lớn.