"Vâng……"
Thân ảnh của Lily vừa bị cánh cửa đóng lại ngăn cách, ba cô gái vui vẻ ôm nhau ăn mừng, vẻ ngoài xinh xắn dễ thương, đã chứng minh về tuổi thanh xuân bất khả chiến bại của các nàng.
"Junxiong, người phụ nữ này có phải là phụ nữ của anh không?"
Koharu yêu kiều tiến vào trong ngực của tôi , và hỏi một cách quyến rũ.
"Không, Lily là bạn của anh và nàng sống bên cạnh."
Tôi cười nhếch lên đôi má hồng của thiếu nữ búp bê, "Tụi em ngược lại miệng lưỡi bén nhọn, thật khiến người ta uất ức chạy trối chết."
"Không a ……"
Chikage ngoan ngoãn ngồi bên cạnh tôi, nhẹ nhàng nói: "Sở dĩ cô ấy bỏ đi không phải vì chúng em mắng cô ấy, mà là vì ý tưởng của có mâu thuẫn nghiêm trọng với chúng em, và cô ấy không biết làm thế nào để thuyết phục chúng em, cho nên mới tạm thời nhượng bộ , nếu như cô ấy là một nữ nhân kiên định thì nhất định sẽ lại đến. "
Mỹ thiếu nữ với bộ ngực E cup đang đè lên lưng tôi từ phía sau, hai quả đào của nàng rất đàn hồi, "Tuấn Hùng, có vẻ như cô ấy rất lo lắng cho em! Và em chắc chắn rằng cô ấy cũng là một người phụ nữ có xuất thân như chúng em, và trang phục kimono của cô ấy, giống như của mẹ em, đã có lịch sử ít nhất hơn một trăm năm. "
"Cổ xưa như vậy?"
Tôi sửng sốt, "Trông nó vẫn còn rất mới."
"Đó là bởi vì nó được bảo quản tốt. Vào các ngày trong tuần, phải mất rất nhiều công sức chỉ để phân loại nên nó thường không bị mòn."
Qianying mỉm cười đặt đầu vào tôi, "Chikage cũng có một bộ, là bà đưa cho em, lần sau Chikage mặc ở trên giường cho Tuấn Hùng xem, được không?"
"Ồ……"
Tôi không nói lời nào, nhưng Koharu khẽ rên rỉ trong vòng tay tôi trong vòng tay tôi, em ấy dùng một tay nắm lấy thằng đệ đang ngóc đầu lên và nói một cách quyến rũ, "Tuấn Hùng, anh không chịu được trêu chọc, chỉ cần nói vậy, anh sẽ cương lên ngay. Chà, nếu chúng em mặc nó cùng anh chơi đùa, không phải càng hưng phấn hơn sao? Khanh khách, lại lớn nha..."
"Được rồi, được rồi, đừng trêu anh nữa, tiểu yêu tinh!"
Tôi mỉm cười hôn cô ấy, "Em đi tắm đi, hai người cũng thử đồ ăn do Lily làm, cũng rất ngon."
"Không được... lát nữa sẽ lạnh, sao không ăn ngay bây giờ ?"
Ba tiểu mỹ nhân đồng thanh ngạo nghễ nói, các nàng lần lượt rời đi, chạy vào phòng bếp, lấy đồ ăn và canh gà hầm hương cô ra, đặt ngay ngắn trên bàn.
Các cô vợ nhỏ tuy còn trẻ nhưng gia cảnh tốt khiến các nàng rất giỏi cung phụng người đàn ông của mình, biết khi nào nên nũng nịu, khi nào nên cư xử tốt với đàn ông ... Nói chung, có được ba tiểu thiên kim này về làm vợ, cũng là phúc của tôi.
Không hiểu sao, tôi chợt nghĩ đến Lily, có lẽ cô ấy cũng là phục vụ người đàn ông của mình rất dịu dàng, tiếc là bây giờ không ai có thể tận hưởng được sự dịu dàng ấy.
Khi những dòng suy nghĩ lướt qua, các thiếu nữ đã ồ lên, "Này, ba món này giống nhau quá, Tuấn Hùng, anh có hẹn với chị đó à?"
"Chỉ là trùng hợp thôi."
Tôi giơ đũa lên và nói: "Nếm thử đi, ăn lúc còn nóng rất ngon."
"Vậy thì bắt đầu thôi! Các thiếu nữ đồng thanh hét lên và vui vẻ cầm đũa lên. Món đầu tiên các nàng gắp vẫn để trong bát của tôi như thường lệ, sau đó mấy cô vợ nhỏ bắt đầu tự ăn.
"Ừm ... ngon quá..."
Vừa nếm thử các món ăn, các nàng vui vẻ khen ngon, sau trận chiến ác liệt đêm qua đã tiêu hao quá nhiều thể lực, thêm vào đó sẽ cảm thấy món nào cũng ngon, đũa không ngừng động .
"Tuấn Hùng, chị gái đó nấu ăn cũng ngon lắm! Ngon như anh vậy."
So sánh các món ăn với nhau, các thiếu nữ nhanh chóng đưa ra kết luận.
"Tiểu nha đầu!"
Tôi cười và nói, "Các em hẳn chỉ an ủi anh mà thôi. Tôi cảm thấy món ăn của Lily rất ngon, đương nhiên, cô ấy mạnh hơn anh một chút."
"Không đúng nha……"
Eri bĩu môi nói: “Ở khoản xử lý hương vị vị, chị đó giỏi hơn anh, nhưng những món anh nấu sẽ luôn là món ngon nhất trong lòng tụi em”.
"Đúng, đúng!"
Hai cô vợ còn lại cũng vội vàng gật đầu. Tôi không tranh luận với các nàng về vấn đề này, nhưng tôi cảm động trước sự si mê của các thiếu nữ đối với mình, có lẽ đây cũng là một loại tình yêu. Đàn ông luôn ăn nhanh hơn phụ nữ, và khi các tiểu mỹ nhân còn đang nhai chậm rãi, tôi đã đặt bát đũa xuống.
Thấy vậy, Chikage vội vàng đặt chiếc bát còn dang dở xuống, nhẹ nhàng rót đầy cho tôi một bát súp gà hầm thơm phức, đưa hai tay đến trước mặt tôi, cho đến khi tôi cầm lấy, thiếu nữ xinh đẹp vui tươi mới nở nụ cười ngọt ngào tiếp tục ăn.
Trong nháy mắt, một tiếng sau, khi các thiếu nữ cười khúc khích trong bếp, rửa bát đĩa rồi cất đi, tôi mới đổ đầy nước vào phòng tắm, sau khi đó các nàng và tôi chà lưng cho nhau, thoải mái để cho tôi ôm, đắm mình trong bồn tắm lớn bằng đá xanh. Lần này ngai vàng của Koharu đã bị Chikage đoạt trước một bước, nhìn Chikage đang dựa vào người tôi, Koharu bĩu môi và phải ngồi hai bên tôi và Eri. Thú vui khi tắm không chỉ là cảm giác ngâm mình trong làn nước nóng mà còn là nhiệt khí của hơi nước nóng làm se lại các lỗ chân lông trên cơ thể. Trong nháy mắt, phòng tắm tràn ngập nhiệt khí, ba thiếu nữ không khỏi rên rỉ, từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi, để thể lực hồi phục sớm hơn. "Anh kể cho các em nghe một câu chuyện được không?"
Tôi sờ vào cặp mông xinh đẹp của Chikage trong tay , ôn tồn hỏi.
"Được."
Mấy tiểu mỹ nhân lười biếng nói.
"Ở một thành phố nọ, có một cặp vợ chồng, người đàn ông là một thư ký bình thường, và người vợ của anh ta bị mù từ khi còn rất trẻ, đến nỗi không có mặt trời trong trí nhớ. Sau khi kết hôn, người vợ thường một thân một mình nhìn chằm chằm vào bầu trời, nghĩ thầm một ngày nào đó sẽ được nhìn thấy mặt trời mọc thì sẽ thật tuyệt vời biết bao ... "
Câu chuyện êm tai, giọng kể của tôi mang theo từ tính, kể chuyện cũng rất hợp lý, mấy tiểu mỹ nhân chỉ tùy tiện nghe một chút, nhưng càng về sau các nàng càng chăm chú hơn, và sắc mặt thay đổi khi tôi tiếp tục kể.
Nghe tin người chồng đi cướp tiệm nữ trang để thỏa lòng mong mỏi của người vợ sắp chết nhưng bị cảnh sát bắn vào ngực, khi nghe tin người vợ uống thuốc ngủ để chồng không làm chuyện dại dột. ... Các thiếu nữ nhịn không đượccảm thấy khổ sở và buồn bã.
Nhất là khi biết hai chuyện xảy ra vào cùng một ngày, khi người chồng hấp hối, anh ta hạnh phúc vì nghĩ rằng vợ mình có thể nhìn thấy mặt trời mọc vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, khi người vợ hấp hối, cô ấy hạnh phúc nghĩ rằng người chồng có thể lấy lại tự do và hạnh phúc của mình, nhưng không biết, trên thực tế, đối phương đã ở vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, và tất cả những điều này đều đến từ sự cống hiến quên mình ... Eri cũng nhịn không được nữa , và cùng với Koharu và Chikage, tuyệt vọng siết chặt vào vòng tay của tôi, ba khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn tôi cùng với những giọt nước mắt , "Tuấn Hùng, anh nói với chúng em rằng kết quả cuối cùng không phải là tất cả họ đều chết, mà là tất cả họ được giải cứu và sống hạnh phúc mãi mãi ... nếu không chúng em sẽ không để ý đến anh! "
Tôi khẽ mỉm cười, lau đi những giọt nước mắt đang rơi của các thiếu nữ và tiếp tục kể câu chuyện cho đến cuối cùng khi vị bác sĩ, người có y thuật vô cùng cao siêu và cảm thông với hoàn cảnh của hai người đã đặt tấm séc vào tay hai vợ chồng.
"Ồ……"
Các cô gái bật khóc. Sự phiền muộn không gì sánh được trong lòng vừa rồi lại biến thành hạnh phúc, trong nụ cười ngọt ngào, các thiếu nữ đang tưởng tượng ra cảnh tượng vừa rồi trong câu chuyện, trong lòng vô cùng cảm động.
Vì người chồng ngốc nghếch, vì cô vợ ngốc nghếch hơn, vì cô bác sĩ xinh đẹp dịu dàng đa cảm, và cuối cùng là vì nam bác sĩ vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thực chất lại có trái tim nhân hậu.
Lúc này vô thanh thắng hữu thanh. Các thiếu nữ thật lâu không nói chuyện, nghiêng đầu hồi tưởng tất cả chuyện này.
"Ừm, Tuấn Hùng, câu chuyện này ... có thật không?"
Chikage đột nhiên hỏi tôi . "Em muốn làm gì?"
"Em muốn gặp người trong truyện. Em muốn chúc phúc cho hai vợ chồng, gặp bác sĩ xinh đẹp, khen bác sĩ nam lạnh lùng kia".
Koharu tràn đầy khát vọng nói, "Anh đưa ba người chúng em tới đó đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm tối, em muốn nghe bọn họ kể lại..."
"Đúng!"
Eri lại gật đầu lia lịa, dựa vào ngực tôi một cách quyến rũ, "Tuấn Hùng, có được hay không... chúng em cũng muốn đi gặp họ một chút nha..."
"Tụi em sẽ không nghĩ rằng anh bịa ra câu chuyện này sao?"
"Sẽ không……"
Chikage giận dỗi cắn tôi, "Chúng em có thể nghe thấy tất cả cảm xúc trong lời nói của anh, như thể anh là người đã từng trải qua chuyện này. Nếu anh rất chăm chú kể chuyện, thì câu chuyện này sẽ không phải là giả, có thật! Có lẽ Tuấn Hùng đã được xem qua. "
Tôi khẽ mỉm cười, thỉnh thoảng mấy cô vợ nhỏ trực giác thật mạnh mẽ, có lẽ đây là trực giác của người bên gối đi!
"Tụi em nói cho anh biết trước một chút, ở sở cảnh sát thủ đô Tokyo, quen biết với ai?"
Tôi bế cả ba thiếu nữ lên và ôm các nàng trong nược, nói chuyện gần nhau hơn.
"Khanh khách..."
Koharu cười tủm tỉm, "Muốn em đánh bom Sở cảnh sát cũng không sao, muốn quan hệ tốt với bọn họ là chuyện không thể nào."
"Em cũng không thể. Em rất quen thuộc với khu vực Kanto, nhưng không phải Tokyo."
Teri cũng lắc đầu.
"Em thì được nha!"
Chikage yêu kiều thè lưỡi, "Masaki Hattori, phó giám đốc Sở cảnh sát thủ đô Tokyo, thuộc gia tộc Hattori của chúng em. Tuấn Hùng, nếu anh có liên quan gì muốn xử lý, cứ nói đi, sẽ không có vấn đề gì."
"Đó không phải việc riêng của anh."
Tôi nói với ba cô vợ có chút mê hoặc, "Chỉ là một người bạn cần giúp đỡ."
"Bạn bè?"
Trong đầu Koharu chợt lóe lên, "A ... anh sẽ không nhờ Chikage giúp anh hùng cướp tiệm trang sức chứ?"
Chikage và Eri cũng phấn khích, "Ôi ... Chúa ơi, đây là sự thật? Tuấn Hùng... Anh nói cho chúng em biết, đây là sự thật, phải không?"
Nhóm tiểu mỹ nhân vô cùng phấn khích đong đưa hai tay của tôi, và các nàng thậm chí không nghĩ đến việc có thể khiến cho đầu của tôi choáng váng hay không.
"Ngừng!"
Trong tai oanh oanh yến ngữ không ngừng, mặc dù rất là dễ nghe, nhưng tôi vẫn vỗ vào mông mỗi nàng một cái, mới để cho các cô vợ nhỏ đang kích động kiềm chế lại.
Nhìn các cô vợ đang háo hức mong chờ, tôi bật cười, "Đúng vậy a, chúc mừng các em, đoán đúng rồi! Chuyện cần giải quyết là chuyện của nhân vật chính kia! Ginza 23, cửa hàng châu báu Yoshino, Chikage, liền nhờ em."
"Đừng lo lắng, cứ để mọi chuyện cho Chikage."
Thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát vỗ vỗ bộ ngực trắng như tuyết của mình kích động la lên. "Hú..."
Koharu, người có cảm xúc lẫn lộn, lại bắt đầu khóc, "Tuấn Hùng... Người ta muốn đi xem bọn họ một chút nha..."
"Chờ bọn họ trở về từ Mỹ, chúng ta sẽ ăn tối với họ, được không?"
Tôi sờ sờ mũi tiểu ny tử, "Bây giờ đừng làm phiền việc điều trị của Yamashita Keiko ở Mỹ."
"Chà ... anh nhất định phải nhớ kỹ nha..."
Koharu trịnh trọng nói với tôi.
Không thể đoán trước được, Koharu và Chikage đều bị một cô gái xinh đẹp với cặp ngực khủng chen vào, bóp từ eo, bụng xuống đến đùi tôi.
Khi các nàng ngồi dậy đi ra khỏi bồn tắm, lúc này mới phát hiện, mỹ thiếu nữ với bộ ngực khủng đã một tay vịn chặt thằng em của tôi, chậm rãi ngồi xuống, nhét nó vào trong cơ thể mình.
"Chán ghét nha... Cậu ăn vụng..."
Thiếu nữ búp bê đâu chịu thua thiệt, nàng dùng tay nhỏ bé nắm lấy cặp ngực đồ sộ của Eri mà nhào nặn thật mạnh, "Cho cậu ăn vụng nè! Cho cậu ăn vụng nè! Một điểm nghĩa khí cũng không có! "
Hình phạt này thường được Koharu và Chikage sử dụng vào ngày thường, nhưng thật tình không biết vào lúc này đối với Eri mà nói, đó là một loại kích thích tình dục.
"Ứ……"
Tiếng rên rỉ tiêu hồn truyền ra từ trong miệng Eri, cái mông nhỏ không tự chủ được nâng lên hạ xuống, lúc đầu ở phía dưới đang cưỡi thằng em đang tiếp tục cương lên của tôi, hiện tại bộ ngực lại bị Koharu vuốt ve, đây vốn là khu vực nhạy cảm của Eri, hai tầng khoái cảm tấn công vào Eri khiến nàng trông vô cùng quyến rũ, cặp xinh xắn càng lúc càng di chuyển nhanh hơn.
Chikage ở một bên thấy cũng nứng lên, một tay tôi ôm lấy nàng, đưa miệng vào, tôi đưa đôi môi hồng của tiểu mỹ nhân nghịch ngợm vào trong miệng, từ từ nấu cháo lưỡi cùng cái miệng nhỏ nhắn thơm ngát của em ấy. Cơ thể mỏng manh của Chikage thậm chí còn nhạy cảm hơn Koharu và Eri, và chỉ sau vài giây, một chút mật hoa đã chảy ra từ nơi tư mật của nàng.
Koharu vừa mới bắt đầu nhào nặn bộ ngực sữa khổng lồ của Eri, nàng chỉ nghĩ như vậy là chơi đủ vui rồi, nhưng tiếng rên rỉ của Eri và Chikage càng lúc càng lớn, khiến Koharu càng lúc càng ngây ngất, nàng nắm lấy bàn tay còn lại của tôi đặt lên hang động mềm mại dinh dính và ôn nhu nói, "Tuấn Hùng..."