Chương 14: Đi đến Đảo Kuma

15 phút sau, một chiếc du thuyền do Câu lạc bộ Tàu hơi nước Yokohama sản xuất trị giá năm triệu đô la Mỹ từ từ rời bến tàu và đi về phía sâu của vịnh.

Chủ nhân của chiếc du thuyền là Chikage, theo lời Eri thì cô ấy tên là Chikage Hattori, năm nay cô ấy mười bảy tuổi, tổ tiên của cô ấy là Hattori Hanzo, một chiến tướng nổi tiếng trong Mạc phủ Tokugawa.

Gia đình Hattori đã kinh doanh hàng trăm năm, và từ lâu đã chưởng khống một ngân hàng lớn, đặc biệt giàu có, Chikage cũng là học sinh trung học năm ba tại Học viện Sakura, nhưng cô ấy không có hứng thú với việc nghe một giáo viên nam đến dạy nên tôi không gặp cô ấy.

Những chàng trai và cô gái này, ngoại trừ Chikage, Eri và Koharu, còn lại tất cả đều có đôi có cặp, sáu cô gái còn lại cũng là con của những gia đình giàu có, họ tụ tập với nhau vào ngày bình thường và thích đi chơi khắp nơi.

Lần này, Chikage đề nghị khám phá "Đảo Kuma" ở Vịnh Tokyo. Đảo Kuma thuộc gia tộc Hattori, có diện tích khoảng 10 km vuông, gần 80% đảo là rừng và đồi núi trập trùng, ngày bình thường người trong gia tộc rất thích đến đây để săn bắn.

Bởi vì có một số rủi ro nhất định nên Chikage yêu cầu mang theo một người bạn trai để bảo vệ mình, vì vậy đây là lần đầu tiên có nam sinh xuất hiện khi các thiếu nữ gặp nhau.

Chỉ mất khoảng nửa giờ để xuất phát từ bến tàu Shibaura đến "Đảo Kumashima" với tốc độ hai mươi hải lý / giờ. Trên thuyền, vì chút nữa đi thám hiểm nên mọi người không dám uống rượu, mà chỉ uống nước trái cây do một chuyên gia pha chế, phần lớn vẫn đứng quanh du thuyền, đón gió biển và sóng, thỉnh thoảng lớn tiếng la hét và hát các bài hát pop được yêu thích.

Eri và Koharu, sau khi bị kích thích bởi chuyện mạo hiểm vừa rồi, nên nhiệt tình với tôi hơn một chút, từ lúc tôi lên thuyền đến giờ, họ đã kéo tôi ngồi ở đuôi thuyền và nói chuyện phiếm với tôi về chuyện ngày bình thường chín người chơi đùa trong lớp, cũng mặc kệ tôi có hứng thú nghe hay không, nhưng dù sao thì cả hai cũng nói rất sôi nổi.

Tốc độ của du thuyền rất nhanh, sóng mạnh và gió to, hai cô gái mặc quần áo mỏng manh nên vừa nói chuyện vừa vô thức dựa vào người tôi. Đặc biệt là Koharu, cô ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lá cây sẫm, và khuôn mặt của cô ấy tái đi vì lạnh, tôi cởi chiếc áo khoác và khoác nó trực tiếp lên người cô ấy.

"Cảm ơn……"

Koharu gương mặt tươi cười, cô ấy dựa vào tôi nhiều hơn.

"Tuấn hùng, anh bất công, em cũng lạnh ..."

Eri có chút ghen ghét, sát lại gần tôi. Bộ ngực tròn trịa và chắc nịch E cup đang không ngừng cọ xát vào cánh tay tôi, cám dỗ tôi.

Mặc dù Eri mặc một chiếc áo len mỏng hơn Koharu, nhưng tôi cảm thấy cơ thể cô ấy hơi run lên, vì vậy tôi không còn cách nào khác đành phải nói: "Hay quay lại cabin trong khoang thuyền đợi?"

Koharulại gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, "Ừ, Eri, về đi, tớ giúp cậu trông Tuấn Hùng."

Eri lẩm bẩm: "Ngươi không đem Tuấn Hùng ăn mới là lạ, tớ không cho cậu cơ hội này đâu."

"Khách khách..."

Koharu cười vui vẻ, "Xem ra mỹ thiếu nữ ngực bự động tâm rồi nha."

"Cậu đi luôn đi!"

Eri vượt qua tôi, tóm lấy Koharu từ phía trước, và hai cô gái bắt đầu đánh nhau ngay trước mặt tôi, đây dường như là một cảnh cả hai thường biểu diễn, chỉ vì chơi vui.

Hai thiếu nữ xinh đẹp đang đung đưa trước mặt tôi, và một nửa ngọc nhũ trắng như tuyết trong chiếc áo len mỏng của Eri rơi vào mắt tôi. Tôi vội vàng nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ: Các vị thần tiên, xin đừng làm khổ con như thế này, tiểu sinh còn chưa tròn mười tám tuổi, làm sao có thể chịu được sự cám dỗ của bộ ngực lớn như vậy?

Trong khi họ đánh nhau, mọi người đều biết rằng trong cabin phía sau chúng tôi, một cô gái xinh đẹp và vui tươi đang cầm một ly sữa nóng, nhàn nhã nhìn người đàn ông bên cạnh Eri và Koharu ở bên ngoài, với một nụ cười nở trên khóe miệng.

Tuấn Hùng... Nam giáo viên vừa đến, mà tên cũng là Tuấn Hùng... Liễu Tuấn Hùng... Không thể nghĩ tới là hai nha đầu này lại đem thầy giáo kéo qua, nhưng vị lão sư này thật đẹp trai và can đảm, thật sự là đẹp trai không thể tưởng tượng nổi, lá gan cũng vô cùng lớn, nhất định không phải là người bình thường, phải không nhỉ?

Có lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng gọi của tôi, hai cô gái cãi nhau trong vài phút, và du thuyền dừng lại một lúc.

Đứng dậy phóng tầm mắt nhìn, thứ hiện ra ngay trước du thuyền là một bến tàu dài làm bằng đá trắng, kéo dài đến tận hải đảo, cuối cùng là một ngôi nhà rất khang trang, xung quanh là những bãi biển và bãi đá ngầm, phía sau là đồi xanh trập trùng và rừng rầm.

Đỉnh núi không cao nhưng thắng ở chỗ liên miên không dứt, rừng rậm rất rậm rạp, hầu như không có bất kỳ dấu vết đường xá nào.

Trên bến tàu có một người quản gia râu trắng, mặc bộ kimono màu xám truyền thống nhất ở Nhật Bản, chào đón chúng tôi, "Nhị tiểu thư, và các vị khách quý, tôi là Tsuneya Yukifumi, xin hãy đi theo tôi."

Khi Tsuneya Yukifumi nhìn nhóm chúng tôi, ánh mắt ông ta nhìn tôi một lúc, rồi dời đi, vào thời khắc ấy, tôi phát hiện trong mắt của ông ta chợt lóe lên vẻ bất khả tư nghị.

Dưới sự hướng dẫn của lão quản gia, chúng tôi nhanh chóng bước vào ngôi nhà rất rộng, đó là một đại sảnh vô cùng rộng rãi và sáng sủa, hai bên có một lối đi dài, chính giữa đại sảnh hơn mười người đàn ông to lớn đứng hai hàng vẫn duy trì một khí chất nhanh nhẹn dũng mãnh khi cúi chào.

"Nhị tiểu thư, thưa các vị khách quý, trong ngôi nhà bên trái là các loại quần áo, thuốc men và thức ăn cần thiết cho mỗi chuyến thám hiểm leo núi; trong ngôi nhà bên phải là những vũ khí cần thiết trong chuyến thám hiểm."

Tsuneya Yukifumi cung kính nói: "Các vị có thể chọn thứ mình thích. Về vũ khí, hãy chọn thứ có thể sử dụng, nếu không sẽ rất tệ nếu chẳng may để tự mình bị thương."

Chikage hẳn là lần đầu tiên tới nơi này, cô nhìn cửa từng phòng trên dãy hành lang hai bên, lãnh đạm cười: "Tsuneya-san, không cần nói nhiều đâu, cứ để chúng tôi tự chọn rồi nói sau."

Nói xong, thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát vẫy vẫy tay, "Mọi người, mười phút nữa chúng ta tập hợp lại đây. Chỉ cần mọi người thích, đều lấy ra."

Mọi người hô lên một tiếng và giải tán, ngay cả Koharu và Eri dính vào tôi cũng buông tay và chạy ra ngoài.

Đàn ông và phụ nữ suy nghĩ khác nhau, mấy thanh niên đều chạy đến phòng vũ khí, các thiếu nữ thì như ong vỡ tổ vọt vào phòng bên trái trang bị quần áo. Cửa phòng từng cái bị mở ra, tiếng cười hi hi ha ha truyền đến bên trong đại sảnh trống trải, trong lúc nhất thời, trong đại sảnh thế mà chỉ có tôi - một người ngoài, một mình đối mặt Tsuneya Yukifumi cùng mười người đàn ông vạm vỡ đứng thẳng bên kia.

"Vị tiên sinh này, tại sao không cùng mọi người chọn đồ vật cần thiết? Không phải muốn lên núi sao?"

Tsuneya Yukifumi cười hỏi.

Phàm là người luyện võ mà nói, đi đứng sẽ khác người, chỉ cần cẩn thận nhìn sẽ phát hiện ra, lão nhân trước mặt hiển nhiên là một gia hỏa đã thành tinh, từ đầu tới giờ, không bao giờ ngừng dò xét tôi.

"Tôi đã học được một số kỹ thuật chiến đấu, và tôi vẫn có thể đối phó với những nguy hiểm thông thường."

Tôi mỉm cười, "Tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân. Tôi là Liễu Tuấn Hùng, tôi làm việc tại Học viện Sakura, và tôi là giáo viên của Eri và Koharu. Lần này tôi đến đây để bảo vệ họ."

Tsuneya Yukifumi lập tức trợn mắt, "Sakura ... Học viện Sakura?"

Lão đầu tử huyết mạch nổi lên, vẻ mặt khiếp sợ, "Lão xử nữ kia làm sao có thể tuyển thêm nam giáo viên? Không có khả năng! Không có khả năng!"

Tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng giọng nói dịu dàng ban đầu của ông lão đột nhiên trở nên sắc bén đến mức khiến hơn chục gã đàn ông to lớn bên cạnh phải sững sờ, hiển nhiên là chưa từng thấy hắn thô lỗ như vậy bao giờ.

Tsuneya Yukifumi cũng không phải người thường, vài giây sau, anh ấy đã kìm nén cảm xúc, từ từ hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại, "Tôi xin lỗi, Liễu tiên sinh, Tsuneya quá thô lỗ, xin hãy tha thứ cho tôi."

"Không có việc gì."

Tôi cảm nhận được vẻ kỳ lạ, thản nhiên nói: "Tsuneya-san biết hiệu trưởng của chúng ta không?"

"Ừ, giao tình cũng mấy chục năm, từ khi tôi và cô ấy chỉ mới mười sáu tuổi ..."

Khuôn mặt của Tsuneya Yukifumi lộ ra thần sắc khác thường, có hoài niệm, có cao hứng, có ghen tị, thậm chí có chút ngại ngùng vốn chỉ thuộc về một chàng trai trẻ tuổi.

Nhìn thấy vị này lão nhân gia lâm vào trong hồi ức, tôi lắc đầu, xem ra cũng không thể hỏi hắn cái gì, vốn còn nhân cơ hội tìm hiểu một chút về hiệu trưởng học viện Sakura sẽ là người như thế nào. Nhưng ít nhất tôi biết một điều, khi còn trẻ, bà Hiệu trưởng chắc hẳn là một mỹ nhân làm vạn người mê, nếu không phải cũng sẽ không để lão già sáu mươi tuổi này, lúc nhớ tới nàng sẽ trở nên thất thố như thế.

Trong lúc tôi suy nghĩ, những tiếng bước chân tiến lại gần một cách vội vã. Tôi nhìn lên bên phải và thấy sáu thanh thiếu niên bước vào phòng vũ khí và chạy ra ngoài một cách lo lắng và sợ hãi.

"Làm gì mà vội vàng như vậy?"

Tôi lạnh lùng mắng. Khi mọi người đang hoảng loạn, khiển trách một cách lạnh lùng sẽ hữu ích hơn nhiều so với việc an ủi họ. Mấy thanh niên chạy đến bên cạnh tôi, và sau đó ngồi xuống đất, thở hổn hển.

"Đại ca, thật quá ... quá đáng sợ!"

Cậu bé trùm đầu vội vàng nói: "Trời ơi, họ à, họ có phải là đặt kho vũ khí ở đây không?"

"Đừng nói nhảm, đây là lãnh thổ tư nhân, cũng không có gì kỳ quái."

Tôi cau mày, trầm giọng nói, đồng thời cảnh cáo bọn họ không nên nói những lời vô nghĩa.

Cậu bé đội mũ trùm đầu sững người khi nghe những lời đó, vội vàng gật đầu chứng tỏ rằng mình đã hiểu; năm người bạn của cậu không phải là kẻ ngốc, ngay lập tức ngậm miệng không nói, nhưng ngồi trên mặt đất với đôi chân yếu ớt.

Lão già bên cạnh tôi vẫn còn đang hoài niệm, vì vậy tôi từ bỏ ý định hỏi ông ta và tự mình bước đến căn phòng bên phải.

Có chín phòng ở bên phải, và mỗi phòng đều rất lớn, phòng đầu tiên được xếp ngay ngắn với hàng trăm thanh dao quân dụng và lưỡi lê kiểu dáng cổ quái kỳ lạ, lại được ánh xạ sáng lên, sắc bén dị thường. Phòng thứ hai là các loại súng, có phòng súng săn chuyên môn, phòng súng lục, phòng súng tiểu liên, bom, lựu đạn và mìn ... Nói chung, tuy có nhiều loại nhưng hầu hết đều là vũ khí thông dụng, chỉ là nhóm thiếu niên chưa từng thấy nhiều hàng cấm xếp chung với nhau cùng một chỗ như vậy nên sợ.

Đối với tôi, lưỡi kiếm hoàn toàn vô dụng, không sắc bén bằng đôi tay của tôi; súng lục và những thứ tương tự quá dễ dàng để lộ ra đặc điểm bắn súng của một người, thuộc loại vũ khí dễ lộ thân phận, càng không thể sử dụng, cho nên cuối cùng, tôi vẫn hai tay trống không bước ra.

Khi tôi bước ra, tôi thấy 9 cô gái đang đi chọn quần áo và trang bị đều là đồng phục rằn ri, mang một chiếc túi leo núi màu xanh lá cây và đội một chiếc mũ thực địa tròn trên đầu nhìn qua thiếu đi mấy phần kiều mị vừa rồi , nhiều hơn mấy phần tư thế hiên ngang.

Chỉ là ... E-cup của Eri thật sự là quá khoa trương! Bộ ngực sữa khổng lồ được vạch ra bởi quần áo ngụy trang bó sát người trực tiếp thu hút sự chú ý của tất cả đàn ông, bao gồm cả mười mấy người đứng ở đó, may mà bọn họ biết được thân phận của mình, sau khi liếc mắt vài cái liền nhanh chóng dời đi. .

Eri cũng cảm nhận được ánh mắt háo hức của mọi người, cô gái xinh đẹp ngực bự nhíu mày, cởi ba lô mang trên lưng, dùng ba lô to lớn che lại bộ ngực khủng bố.

Cậu bé đội mũ trùm đầu tên là Akiyama Jiro, cậu ta có khả năng kiểm soát bản thân cao hơn, không giống như 5 cậu nhóc còn lại vẫn chăm chăm vào ba lô của Eri, như thể khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt thiêu đốt có thể làm tan chảy ba lô, vậy một lần nữa, Tôi nhìn thấy bộ ngực sữa vô song của một mỹ thiếu nữ xinh đẹp.

"Ahem, Chikage, vừa rồi chúng qua bên kia và thấy có bom, súng lục và mọi thứ. Chẳng lẽ nơi này rất nguy hiểm sao?"

Akiyama Jiro hỏi.

Chikage không rõ nội tình, ngẩng đầu nhìn về phía Tsuneya Yukifumi, nhưng phát hiện lão quản gia đang nhìn một cái cột gỗ với ánh mắt thất thần, rõ ràng là đang suy nghĩ điều gì đó.

"Tsuneya-san... Tsuneya-san!"

Thiếu nữ nũng nịu mà hoạt bát liên tục gọi mấy lần, mới đem Tsuneya Yukifumi từ hồi ức trở lại.

"A, Nhị tiểu thư, có dặn dò gì không, đã chọn xong chưa?"

Tsuneya Yukifumi không hổ là một lão hồ ly, trong nháy mắt đã biến thành lão quản gia lịch lãm dịu dàng vừa rồi.

Chikage lặp lại những gì Akiyama Jiro vừa nói.

Tsuneya Yukifumi gật đầu và nói: "Nhị tiểu thư, như mọi người đã nói, tổ tiên của gia tộc Hattori của chúng ta là những ninja tối cao với võ công xuất chúng, và họ cũng đã được Đức Đại tướng quân ban thưởng sức mạnh trong gần một trăm năm qua, súng và vũ khí hiện đại như đại bác đã tỏa sáng rực rỡ nên người trong gia tộc không quá theo đuổi võ thuật, nhưng là hậu duệ của gia tộc Hattori, khi đối mặt với dã thú thì cũng nên cần huyết tính và dũng khí của mình, đó là lý do tại sao tằng tổ phụ mua "Đảo Kuma".

Chikage là một cô gái cực kỳ thông minh, cô nhẹ nhàng gật đầu, "Tôi hiểu rồi, trên" Đảo Kuma"có rất nhiều dã thú hung dữ, một số không thể chiến đấu bằng sức người, cho nên mới chuẩn bị nhiều vũ khí như vậy?"

"Đúng vậy, Nhị tiểu thư thật thông minh."

"Không có gì lạ khi cha tôi và một vài người chú từ đảo Kuma về nhà, họ đều có vài vết sẹo. Hóa ra là như thế."

Mỗi chữ mỗi câu của Chikage và Tsuneya Yukifumi đều truyền vào tai mọi người, những thiếu nam thiếu nữ đều run lên vì sợ hãi.

Sao mà những gì có thể được gọi là một chuyến du ngoạn mà họ xem là bình thường lại liên quan đến vũ khí, thú dữ và một số địa điểm nguy hiểm khác? Ngay lập tức, liền có người muốn bỏ giữa chừng, và họ nhìn nhau và chờ ai đó nói.

"Không bằng như vậy đi,"

Chikage là chủ nhân nơi này, chỉ có thể nghe nàng nói, "Vì có nguy hiểm, đó là lỗi của tôi vì đã không suy nghĩ cẩn thận. Tôi nghĩ chúng ta có thể chia thành hai nhóm. Một nhóm muốn vào rừng và xem xét, và Các vệ sĩ sẽ đồng hành cùng chúng tôi. Đừng lo lắng về vấn đề an toàn. Một nhóm khác đến đây để tổ chức tiệc BBQ trên bãi biển, với đầy đủ nguyên liệu và mọi thứ, giống như mở một TIỆC. "

"Chà ... ý kiến hay."

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Eri trợn tròn mắt, "Còn có phương án thứ ba không? Koharu và tôi cùng Tuấn Hùng đi khám phá. Vì nhà Hattori của cô có thể đi vào, tôi nghĩ Tuấn Hùng cũng sẽ làm được, bảo vệ tốt chúng tôi."

Tôi sửng sốt một lúc, nhưng Koharu đã nhẹ nhàng kéo tay áo của tôi, ngăn tôi nói chuyện.

"Vì mọi người đều đã đến, tại sao chúng ta không thể đi xem một chút?"

Koharu cười nói, "Tôi và Eri đương nhiên rất tò mò, cũng không thích cùng người ngoài đi cùng, ba người chúng ta đi thôi, mọi người ở đây nướng chậm một chút."

Con người là như vậy, nếu mọi người đều đồng ý là tốt rồi, một khi đã có tiếng nói khác nhau thì tình huống khác sẽ xảy ra. Vốn dĩ sáu cặp trai gái đều cho rằng không ai dám liều mạng, nhưng bây giờ Eri và Koharu lại khác, ở một khía cạnh nào đó, giữa rụt rè và dũng cảm có sự khác biệt.

Trong hội trường im lặng.

Tsuneya Yukifumi nhìn chúng tôi, cười và không nói gì.

"Ha ha, tiểu thư Koharu nói đúng, vì chúng ta đều ở đây, thật tiếc nếu không đi xem!"

Akiyama Jiro dẫn đầu và nói, "Nhưng chúng tôi không có siêu vệ sĩ như Đại ca, cũng chỉ có thể đi cùng vệ sĩ của gia tộc Hattori."

"Đúng, ý chúng tôi cũng giống vậy. BBQ chán quá, nên khám phá núi rừng sẽ vui hơn."

Một cô gái khác đi theo sau, ánh mắt không khỏi nhìn người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ có hơn mười người, hẳn là an toàn mới đúng?

Dưới sự dẫn dắt của hai người, nhìn những vệ sĩ cường tráng, năm cặp nam nữ còn lại cũng lần lượt bày tỏ ý định tiến vào trong núi.

Thấy vậy, Chikage chỉ thấy buồn cười, nhưng cô ấy không dám cười thành tiếng, "Được rồi, chúng ta vẫn chia thành hai nhóm ... Tsuneya-san!"

Tsuneya Yukifumi cúi eo nói: "Nhị tiểu thư, Tsuneya đang đợi chỉ thị của tiểu thư."

"Mười sáu vệ sĩ ở đây đều mang theo trang bị để bảo vệ sáu cặp đôi đó. Có vấn đề gì không?"

"Xin Nhị tiểu thư và tất cả các vị khách quý hãy yên tâm. Họ đều là những cao thủ đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt. Họ đã hàng chục lần ra vào rừng núi, chưa từng mắc sai lầm".

Khi Tsuneya Yukifumi nói những lời này, các chàng trai và cô gái ban đầu vẫn còn hơi lo lắng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

"Chikage, cậu không đi cùng với chúng tôi, phải ở lại chỗ này sao?"

Cô gái vừa nói chuyện khi nãy đột nhiên nhớ tới lời vừa rồi của Chikage, không bao gồm chính mình, vì vậy nghi ngờ hỏi.

Chikage ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói, "Đương nhiên là đi, tôi cùng bọn họ đi."

Tay mỹ thiếu nữ hoạt bát xinh đẹp chỉ vào chỗ Eri và Koharu đứng.

Eri bĩu môi, "Chikage, chúng tôi ..."

Qianying không đợi cô ấy nói xong, cô ấy đi tới chỗ chúng tôi vài bước, và nói với giọng mà chỉ ba chúng tôi có thể nghe thấy: "Nha đầu chết tiệt, nếu cô không muốn mọi người biết rằng cô đưa lão sư của trường đi dự tiệc, liền câm miệng cho tôi. "

Uy hiếp hiệu quả nhanh chóng, Eri lập tức thay đổi giọng điệu: "Chúng tôi chỉ cảm thấy mọi người bớt cô đơn hơn, nên cô đến cũng vừa vặn."

"Vậy thì cô Eri, chúng tôi cũng đi theo cô được không?"

Akiyama Jiro ở đó có vẻ rất ngưỡng mộ tôi và muốn xem tôi có thể làm gì khác.

"Hai người đều có đôi, cứ hẹn hò một mình đi, Tuấn Hùng không thể chăm sóc nhiều người như vậy được."

Koharu kiên quyết từ chối những kẻ này.

"Được rồi, bây giờ chúng ta chia thành hai nhóm tranh tài đi."

Chikage đứng bên cạnh chúng tôi nói với sáu cặp trai gái đối diện: "Hiện tại đang là mười giờ sáng , sáu giờ chiều chúng ta quay lại đây xem ai có miếng mồi ngon nhất, liền coi như người đó thắng, thế nào? "

"Tốt!"

Mười hai người đằng kia cười rạng rỡ đáp ứng, thầm nghĩ bọn họ có mười sáu vệ sĩ ở đây, làm sao có thể so với của ba nữ một nam bên kia!

"Bên thua thì sao?"

Tất cả đều hét lên.

"Nếu bên nào thua, chúng ta sẽ phạt họ nấu tất cả những con thú săn được cho bữa tối của chúng ta trên bãi biển" Đảo Kuma "vào tối nay, được không?"

Chikage cũng là một cô gái biết không sợ là gì, ngay lập tức đã đánh cược.

"Không cho phép lật lọng nha!"

"Tuyệt không lật lọng!"

Sau cuộc trò chuyện rôm xen lẫn tiếng cười của các thiếu nữ, một trận cá cược đã vén lên màn mở đầu.