Chương 13: Tài nghệ trấn áp toàn trường

Tập 2: Lễ vật trưởng thành

Nội dung tóm tắt:

Màn đua xe "Run to the Ocean" đầy kích thích, kỹ năng lái xe tuyệt vời của Liễu Tuấn Hùng đã khiến nhiều người phải ồ lên, đồng thời cũng giành được sự tôn kính.

Tại Vịnh Tokyo, trên "Đảo Kuma", khu săn bắn truyền thống của gia đình Hattori, những nữ sinh bướng bỉnh bắt đầu chuyến phiêu lưu với Liễu Tuấn Hùng.

Những khó khăn khi leo núi, niềm vui khi lên đến đỉnh, cơn mưa xối xả ... Tình cờ một lần nữa, Liễu Tuấn Hùng và mấy nữ sinh đã thực sự chạm trán với dã thú hung dữ đứng đầu " Đảo Kuma" ...

Suối nước nóng trong mật thất, tiểu xà dâm độc, Liễu Tuấn Hùng sẽ làm thế nào để cứu học trò của mình khi nàng bị dâm độc công tâm?

Giới thiệu nhân vật

Yoshihiro Kashin - thành viên quan trọng của "Bọ cạp ma" đứng thứ 9 trong thế giới ngầm ở Tokyo.

Chikage Hattori, con gái cưng của gia đình Hattori, cũng là học sinh trung học tại Học viện Sakura.

Tsuneya Yukifumi - quản gia của gia tộc Hattori trên "Đảo Kuma", một lão nhân gia thâm tàng bất lộ.

Akiyama Jiro - con trai của một phú ông ở Tokyo, một chàng trai tính cách sáng sủa.

Rian Kuroda - chiến binh mạnh nhất của "Cửu hồ tộc" đứng thứ 5 trong thế giới ngầm ở Tokyo.

Dịch giả: Nguyễn Dũng

Cuối tháng 3, trên đường phố Tokyo, hoa anh đào đang có dấu hiệu hé nở.

Một khi đợi đến tháng 4, toàn bộ Tokyo sẽ được tắm trong biển hoa anh đào, và khi đó, hầu như tất cả mọi người ở Tokyo sẽ đến Công viên Ueno một lần, không chỉ có gia đình đi ăn tối hay tham gia sự kiện của công ty, nhiều hơn nữa tất nhiên là những buổi hẹn hò của các cặp đôi.

Nắm lấy hai cô bé suýt xé quần áo của nhau, tôi bước ra khỏi nhà và bàng hoàng khi thấy một chiếc SUV BMW X6 màu vàng đang đậu dưới sân, đẹp chói lóa.

"Đi nào!"

Sau khi Koharu và Eri bước ra, cả hai trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, ở phía sau xe soi gương chỉnh lại y phục của mình, sau đó mới ngồi vào trong xe.

Khi tôi nhìn Koharu tựa như búp bê nhỏ nhắn đang ngồi ở trên ghế lái, tôi cười và nói: "Koharu, kỹ năng lái xe của em ổn chứ? Thầy nhớ rằng ở Nhật Bản, em chỉ có thể lấy bằng lái xe ở tuổi 18".

Koharu nhếch mũi khinh thường nói: "Đại thúc, mau lên xe đi, nói nhảm nhiều quá."

Sau vài lần tiếp xúc thân mật với Eri khi nãy, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt không còn to gan như trước, thấy Koharu như vậy, Eri buột miệng nói: "Tuấn hùng, những luật này chỉ dành cho người bình thường, biển số xe của tụi em đã được đăng ký rồi, cảnh sát không bắt đâu." Và Koharu đã lái xe được hai năm rồi đấy. "

Tôi ngớ người khi nghe Eri nói...

Koharu năm nay mới mười sáu tuổi và chỉ cao 160 cm. Hai năm trước ...

Tôi rất cố gắng thuyết phục bản thân rằng cô ấy là một đứa trẻ ngoan, tuân thủ luật lệ giao thông, mở cửa xe và ngồi vào phía sau.

"Lên đường……"

Koharu kêu lên một tiếng, khởi động động cơ một cách thuần thục, và chiếc xe chạy nhanh như chớp ra đường.

Khi xe rẽ ra khỏi đường, tôi mơ hồ cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn chằm chằm, khi tôi quay đầu lại nhìn thì thấy một thiếu nữ xinh đẹp mặc kimono màu hồng đang ở trên tầng hai của ngôi nhà màu trắng bên cạnh tôi, ánh mắt đang lặng lẽ nhìn tôi, nhìn không ra hỉ nộ.

Eri vừa mới nói Koharu đã lái ô tô được hai năm. Tôi không tin lắm, nhưng khi tôi thấy Koharu lái chiếc BMW SUV và băng qua những con phố chật hẹp của Tokyo, tôi đã phải lòng cô búp bê nhỏ nhắn và xinh xắn này. Đánh giá cao một chút, hồi đó con nhà giàu thích chơi ô tô là chuyện bình thường, nhưng để chơi thành thạo như vậy thì phải vất vả lắm.

Dần dần, xe rời khỏi khu đô thị và đi về phía trung tâm và các khu cảng xa hơn về phía Tây Nam, nơi có hầu hết các cảng biển và bến tàu, xa hơn một chút là Yokohama, thủ phủ của Kanagawa, cũng là cảng biển có lượng hàng thông qua lớn nhất Nhật Bản, vượt qua ba thành phố cảng uy tín lâu năm hàng đầu lần lượt là Kobe, Fukuoka và Hakodate.

Ở một mức độ nào đó, nhiều người Tokyo thích coi Yokohama như một thành phố vệ tinh của Tokyo và là một phần của văn hóa Tokyo. Tương tự, vô số người Yokohama cũng nghĩ như vậy.

Sau khi rời khỏi tuyến Yamanote phồn hoa và đông đúc nhất, đôi chân ngọc của Koharu đạp ga, tốc độ vọt lên 120 km một giờ, cảnh vật xung quanh lướt nhanh như bay.

Đừng nhìn vào tốc độ 120 km / h, đặt trường hợp ở trên đường cao tốc ở Mỹ bạn chỉ có thể ngửi thấy mùi xăng của người khác, trên con đường hẹp như vậy ở Nhật, 120 km vẫn rất tuyệt vời. Nhiều người không thích bấm còi dọc đường, các cô chú trung niên đều bấm còi tỏ ý không hài lòng.

Koharu xem tiếng còi như một lời khen ngợi bản thân, cô ấy cười dọc theo đường đi, và thậm chí còn bật lên bài nhạc "Morning Girls".

Trên đường đua, Superman luôn bị người khác vượt mặt.

Ngay sau đó, câu nói này đã được xác minh. Một chiếc xe thể thao VOLVO với phân khối lớn hơn lao qua từ bên hông "vèo" một tiếng , nhưng nó đã ở phía trước cách xe của Koharu 100 mét. Tiếng đạp phanh, và âm thanh ma sát tạo ra khói dầy đặc, ngay lập tức che lại đường xá phía trước.

Koharu giật mình, chân nhỏ nhanh chóng nhả ga, đạp phanh 5 lần trong khoảng thời gian ngắn, chỉ trong khoảng cách 100 mét ngắn ngủi, cô đã có thể điều khiển xe với tốc độ 20 km / h. .

Trong trường hợp này, tuyệt đối không được phanh gấp, phía sau Koharu có quá nhiều xe, một khi cô phanh gấp, người phía sau sẽ không kịp phản ứng, vì vậy cho dù Koharu có dừng lại thì những người phía sau cũng sẽ không kịp phản xạ cũng không thể dừng lại, chỉ có thể tông vào xe của cô.

Lúc này tốc độ của chiếc BMW SUV đã giảm đột ngột, và bốn đèn hậu phía sau nhấp nháy chói mắt, điều này nhắc nhở những chiếc xe phía sau rằng phía trước có trường hợp khẩn cấp, hãy giảm tốc độ - thực ra, không cần cô phải nhắc nhở, khói lớn như vậy, ai không thể nhìn thấy?

Nhưng sau khi nhìn thấy xe của Koharu vẫn lái từ từ mà không bị va vào, những chiếc xe phía sau mới yên tâm mà giảm tốc độ từng cái một mà không xảy ra va chạm gì.

Vì chúng tôi gần như đang ở bên bờ biển, dưới làn gió biển thổi liên tục, làn khói dày đặc sớm tan biến, để lộ đường xá trước mắt.

Quái lạ, chẳng phải hai chiếc xe này đột ngột bị hỏng máy và phanh gấp hay sao?

Ngay khi tôi đang phân vân, Koharu và Eri đã nghiến chặt răng và mắng to: "Xe của nha đầu chết tiệt nào mà lại trêu đùa chúng ta thế này? Đợi chút nữa nhất định phải để Tuấn Hùng đánh bẹp dí nàng!"

"Tụi em có biết chủ nhân của chiếc xe đó không?"

Tôi trong lòng hơi động nói

Em không biết chính xác biển số xe, đợi gặp được người hỏi một chút liền biết. "

Koharu lại từ từ bắt đầu tăng tốc, "Nha đầu chết tiệt, hù dọa người như thế, em phải ném cô ta xuống biển!"

"Chiếc XC90 của VOLVO có khối lượng xả 4.400 CC, và biển số là Datian 303, 66-66."

Tôi nói nhẹ.

Hai cô gái xinh đẹp hai mắt sáng lên, nhưng đồng thời nghiến răng nghiến lợi nói: "Hóa ra là Chikage! Tuấn Hùng, đợi chút nữa xem tụi em đối phó với cô ta như thế nào, thật sự là làm loạn, ngay cả chúng ta cũng dám trêu đùa!"

Vốn dĩ tôi muốn nói vừa rồi nhìn thấy một người đàn ông lái chiếc xe này, bên cạnh còn có một cô gái, nhưng trong khoảng thời gian ngắn và tốc độ nhanh như vậy, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng nhiều thứ như vậy. Điều này quá khó tin nên tốt hơn là điệu thấp một chút.

Nữ hài tử tâm tư muốn trả thù rất là đáng sợ, sau mười phút, BMW SUV đã dừng ở cảng Shibaura.

Bến tàu Shibaura nằm ở trung và hạ lưu Tokyo, cây cầu Rainbow nổi tiếng được dựng lên xuyên qua bến tàu Shibaura, kéo dài sang đảo đối diện hàng chục km, nơi đặt trụ sở của hãng truyền hình Fuji nổi tiếng nhất Nhật Bản.

Tất nhiên nếu bạn đi du ngoạn bằng thuyền thì ở vịnh Tokyo có hàng trăm hòn đảo lớn nhỏ, đa số là đảo riêng của các doanh nhân và gia đình giàu có, là nơi nghỉ dưỡng của giới nhà giàu.

Bến tàu Shibaura ban đầu là một hòn đảo mở rộng, hòn đảo này đã bị san bằng từ lâu, được dùng làm hàng chục cầu cảng cho tàu bè cập bến, ở đâu cũng có container và tàu đủ kích cỡ.

Koharu mở hòm xe và kéo nó sang một bên, nơi được dán nhãn Pier 21 là một bến tàu nước nông nhỏ được bao quanh bởi những chiếc du thuyền sang trọng và xinh đẹp, tất cả đều được sử dụng cho những chuyến du ngoạn riêng.

Trên bãi đất rộng cạnh bến tàu, năm chiếc xe SUV (SUV thể thao) sang trọng đang đậu ngổn ngang, trong số đó có chiếc VOLVO, vừa rồi có chiếc phanh gấp trước mặt chúng tôi.

Hơn chục nam nữ tuổi còn trẻ đứng trò chuyện rôm rả, nhiều người vừa uống rượu vừa hút thuốc, cười nói huyên náo, khí thế hừng hực.

Koharu và Eri nhảy ra khỏi xe, đi vòng qua xe, cầm lấy hai quả bóng chày và lao về phía Volvo, nhóm người đối diện sớm đã thấy cả hai, một thiếu nữ dáng dấp cực kỳ mê người thét chói tai cũng vọt tới, muốn chặn lại các nàng.

Cô gái này cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, xinh đẹp tuyệt trần, lông mày thanh mảnh, mắt to, mũi nhỏ hếch lên, miệng hồng hào, hai lọn tóc rủ xuống bên mặt, còn lại đều buộc kiểu đuôi ngựa bằng sợi dây màu đỏ sau đầu, vừa xinh đẹp lại còn hoạt bát.

"Dừng lại! Các người làm gì vậy? Đừng có đập xe của tôi..."

Cô gái dừng lại trước mặt hai cô gái tức giận và hét lớn.

"Xú nha đầu, cô có tin là cả băng tôi đập cô một trận không?"

Koharu nghiêm nghị nói: "Cô có biết vừa rồi suýt chút nữa gây ra tai nạn giao thông hại chết chúng tôi sao? Cô muốn giết chúng tôi sao?"

Cô gái bị nghẹn lời, nhưng cô ấy không nhượng bộ, cản trở cả hai, cả ba dây dưa với nhau.

"Dừng lại!"

Một thanh niên chừng hai mươi tuổi bước tới, khuôn mặt tuấn tú cau mày, "Cô là ai, sao lại lỗ mãng với tiểu thư Chikage, cô không có học thức gì cả."

Nhìn thấy người bên ngoài đi tới, Koharu và Eri ngừng tranh cãi với cô gái và nhìn anh ta một cách lạnh lùng.

Người thanh niên này là người đã lái chiếc Volvo trước đó, tôi sợ Koharu và Eri ăn thiệt thòi nên vội vàng đứng bên cạnh họ, và cô gái xinh đẹp hoạt bát phía đối diện nhìn tôi một cách kỳ lạ.

Người thanh niên trông rất phong độ, nhưng trên mu bàn tay có hình con bọ cạp hung dữ, sống động như thật.

"Người của Bọ cạp ma?"

Koharu chỉ vào người thanh niên với một cây gậy bóng chày.

"Chính xác, cha tôi là đội phó thứ hai của Đội Bọ cạp ma, Yoshihiro Masaaki, người trong gia đình Yoshihiro."

Thiếu niên biết người đến đây cũng sẽ không đơn giản, nhưng cũng rất tự hào về thân phận của mình, vừa nói tên, từ xa liền nhìn thấy một cây gậy bóng chày đập vào đầu.

"Ầm!"

Yoshihiro Kashin đau đớn lùi lại vài bước, nhưng giờ anh ta đã có thể di chuyển trở lại.

"Hỗn trướng!"

Yoshihiro Kashin giận dữ mắng một tiếng, định xông lên đánh cô gái không biết trời cao đất rộng này, nhưng lại nghe Koharu nói: "Tôi là Koharu Teraguchi, người Shikoku, có gan thì cứ thử đánh cho tôi xem."

Người Shikoku ... Teraguchi Koharu ... Teraguchi ...

Người thanh niên kia từ bỏ ý nghĩ của hắn, nhịn xuống bả vai đau đớn , trầm giọng nói: "Cô Teraguchi, tuy cô là nhị tiểu thư của tập đoàn Hachio, nhưng cô không thể đánh người bừa bãi như thế này được, đúng không?"

Koharu, người trông rất đáng yêu như một con búp bê, lúc này trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, "Yoshihiro Kashin, tôi không cần lý do để đánh anh, nếu có gan thì anh cũng có thể đánh tôi."

Yoshihiro Kashin lẩm bẩm vài tiếng, không muốn dùng lời nói phản bác, nghĩ ai lại dám khiêu khích cô, một nhóm người mất trí đến từ Shikoku, những kẻ man rợ luôn mang theo mấy bao thuốc nổ. Mạng sống của mình quý giá như vậy, làm sao có thể đụng đến cô, làm sao lại cùng một tiểu nha đầu như cô so đo.

Yoshihiro Kashin ngoài ý muốn nhìn thấy tôi đứng bên cạnh họ, anh ta trợn tròn mắt, "Này, chú em, chúng ta chơi trò chơi, thế nào?"

Tôi mới mười tám tuổi, thời điểmở trường học mặc một bộ vest nghiêm túc, là cô nhi trông chững chạc hơn một chút, nhưng khi khoác lên mình bộ quần áo bình thường, trông tôi chỉ lớn hơn hai thiếu nữ một chút, và vì thế, Yoshihiro Kashin coi tôi, hộ hoa sứ giả, như một đối tượng có thể vũ nhục.

Vẻ mặt của Xiaochun và Eri đã thay đổi.

Cả hai mở miệng muốn nói, nhưng tôi đã kéo họ lại phía sau, "Đừng nhúc nhích, đừng ngắt lời."

Đối với lão sư của mình, hai thiếu nữ vẫn rất tôn trọng, khẽ hừ một tiếng không nói rồi lại hung hăng trừng mắt với Yoshihiro Kashin.

Chikage Xinh đẹp hoạt bát lúc này càng nghi hoặc nhiều hơn ... Từ khi nào mà hai nha đầu này ngoan ngoãn như vậy ?

"Cậu muốn chơi đùa như thế nào?"

Tôi mỉm cười nói.

"Rất đơn giản, một trò chơi thú vị mà đàn ông chúng ta thường chơi."

Yoshihiro Kashin chỉ vào con đường bến tàu phía trước khoảng 200 mét, "Chúng ta hãy lái xe về phía biển và tiếp tục hướng tới đại dương xanh thẳm. Ai dừng lại trước sẽ thua, thế nào?"

Tôi nhìn vào chỗ cậu ta đang chỉ. Bến tàu bị ngắt điện cách đó 200 mét, có dày đặc du thuyền đậu ở đó, nếu ai không kiểm soát được mà lao ra khỏi bến tàu, số phận duy nhất sẽ là đâm vào du thuyền chỗ bến tàu, không còn đường sống.

"Tôi chưa bao giờ thử một trò chơi thú vị như vậy!"

Tôi thở dài, "Cậu có chắc là muốn thử không?"

Yoshihiro Kashin liếc nhìn biểu cảm thay đổi của Koharu và Eri. Kashin nói: "Tất nhiên, trừ khi anh thừa nhận rằng mình không phải là đàn ông."

"Được."

Tôi sảng khoái đáp ứng

"Tuấn hùng..."

Thanh âm mềm nhẵn của Koharu và tiếng kêu thanh thúy của Eri vang lên cùng lúc, "Đừng tranh tài với tên ngốc này, anh ta có tư cách gì mà yêu cầu anh làm như vậy?"

“Tụi em không có lòng tin với tôi như vậy sao?” Tôi quay đầu nháy mắt với cả hai, “ Ở một bên hét trợ trận cho tôi đi, tôi làm sao có thể thua tên này.”

"Ai thua ai thắng còn chưa biết đâu, đến lúc đó anh cũng đừng ngay cả năm mươi mét cũng không chạy được."

Yoshihiro Kashin lạnh lùng nói, nhưng lại quay sang Chikage với vẻ mặt khác, bày ra nụ cười mà cậu ta cho là quyến rũ nhất, "Tiểu thư Chikage, xin hãy xem tôi mang về chiến thắng cho cô!"

Chikagedo dự một lúc, nhưng vẫn ném chìa khóa trong tay cho cậu ta, nhưng nhẹ giọng: "Trò chơi này cậu thắng cho chính bản thân mình, không phải tôi. Đừng kéo tôi vào chuyện này."

Yoshihiro Kashin hàm dưỡng xem như không tệ, sau khi sững sờ một lúc, cậu ta nặn ra một nụ cười và nói: "Tiểu thư Chikage, xin hãy yên lặng theo dõi. Danh tiếng của tôi với tư cách là tay đua số một của Đội Bọ cạp ma không phải là không có." "

Rốt cuộc hắn cũng không muốn trước mặt vài cô gái tức giận, trố mắt nói: "Tiểu ca này, chúng ta bắt đầu chưa?"

Tôi không nói tiếng nào, quay người vào ghế lái chiếc BMW SUV, từ từ điều khiển xe đến vị trí bên cạnh chiếc Volvo.

Đôi trai gái đang tán gẫu bên cạnh lúc nãy ồn ào, biết chúng tôi đua xe liền nhanh chóng lùi hết xe đang chắn đường bên cạnh, cứ thế từ xe đến bến tàu, là vùng đất bằng phẳng.

"Lão sư, nếu không làm được thì liền từ bỏ đi."

Eri đứng trước cửa kính xe nhẹ nhàng nói, trên mặt tiểu ny tử thoáng ửng hồng.

"Tuấn hùng, anh là một tiến sĩ văn nhược, sao có thể đọ kỹ năng xe hơi với xã hội đen?"

Koharu bĩu môi, "Đừng sợ, nếu thầy thua, em sẽ giúp thầy báo thù."

Cảm nhận được sự quan tâm của cả hai, lòng tôi nhất thời ấm lại, "Nếu có lòng thì sát cánh cổ vũ cho tôi. Lão sư của cả hai giáo chưa bao giờ sợ qua xã hội đen".

"Ặc......"

Xiaochun và Eri đồng thời thở dài, cả hai đều coi tôi như một thư sinh không hiểu thế sự.

"Tuấn hùng, vì anh đã trở về từ Mỹ, vậy nên em sẽ sử dụng cách của người Mỹ để cổ vũ anh."

Eri đột nhiên thu hết can đảm, kiễng chân, chui đầu vào trong xe, hôn vào má tôi, "Cố lên, đừng để bị thương."

Búp bê thiếu nữ xinh đẹp cười thấy thế cũng cười hì hì một tiếng, cũng nhón chân, nhưng lần này cô ấy quả thực là hôn lên trán tôi, "Tuấn hùng, đây là nụ hôn đầu tiên của người ta a, em đạt được lễ vật quý giá như vậy, nhất định phải bình an! "

Tấm lòng của cả hai thật là tốt, chỉ có điều hai cô gái vẫn không tin tưởng, tôi đành phải ngậm miệng không tranh luận với họ, sự thật luôn hữu dụng hơn lý lẽ.

"Chuẩn bị xong chưa?"

Ở đằng kia, một thiếu niên trùm đầu, tay quấn khăn đỏ đứng trước hai chiếc ô tô và hét lớn.

Yoshihiro Kashin vẽ một dấu hiệu chiến thắng về phía cậu ta, và tôi chỉ giơ ngón tay cái lên.

"READY... GO!"!"

Thiếu niên hét lớn một tiếng, mảnh vải đỏ cầm trên tay nhanh chóng rơi xuống.

"Ông... Ông... Ông... Ông..."

Một tiếng rú ga vang lên dữ dội, hai chiếc SUV quý giá như những mũi tên từ dây cung lao vút đi về phía đại dương xanh.

Các chàng trai cô gái lần lượt đứng nối đuôi nhau hồi hộp theo dõi chuyển động của hai chiếc xe.

Tốc độ tăng tốc giới hạn của BMW X6 là 100 mét trong 11 giây; VOLVOXC90, chú trọng hơn đến chức năng off-road, tăng tốc từ 100 mét đến 10 giây, không chênh lệch nhiều. Lái xe ra khỏi đây, dù tốc độ có chậm đến đâu, cũng chỉ mất nhiều nhất 30 giây để lao xuống bến cảng.

Yoshihiro Kashin ban đầu không hề nương tay, đạp ga ở phía dưới, và cậu đã quen với việc sử dụng thủ thuật này trong một trò chơi bình thường như thế này.

Khí thế một đi không trở lại có thể dễ dàng làm khiếp sợ những kẻ nhút nhát. Nhìn thấy cậu chạy nước rút thế này, dù có liều lĩnh đến đâu cũng phải thảng thốt vài lần. Và một khi những người khác do dự quá nhiều và thả ga thấp hơn, họ sẽ không bao giờ có đủ can đảm để tăng tốc trở lại, ít nhất là không phải trong số những người mà Yoshihiro Kashin đã gặp.

Hôm nay, Yoshihiro Kashin cũng tin rằng không có ngoại lệ. Nhưng khi đạp hết ga, từ trong khóe mắt nhìn thấy chiếc BMW bên cạnh, cách nhau mười mét, đang phóng hết tốc lực không có lưu thủ. Yoshihiro Kashin có chút kinh ngạc, sẽ không phải là gặp một kẻ ngốc chứ?

Về phần kiểm soát thời gian đua, Yoshihiro Kashin chắc chắn là người giỏi nhất Tokyo, cậu ta bí mật tính toán thời gian, và bây giờ là lái xe; sau năm giây, ở tốc độ giới hạn, ở khoảng cách 200 mét, chiếc Volvo này có thể chạy nhiều nhất là mười hai giây nhất định phải phanh lại, nếu không khoảng cách phanh lại chắc chắn không đủ, cuối cùng chỉ có thể phi đến du thuyền đang đậu trên biển vì quán tính của ô tô.

Bảy giây!

Yoshihiro Kashin nhìn chiếc BMW đối diện, nhưng vẫn không có dấu hiệu giảm tốc độ.

Vứt!! Yoshihiro Kashin vẫn không thả chân ga, nhưng đôi chân của cậu ta khẽ run lên.

Chín giây!

Vẫn không có dấu hiệu chậm lại!

Mười giây!

Mười một giây!

Mẹ! Tên điên!

Yoshihiro Kashin nhả chân ga với khuôn mặt đỏ bừng, nhanh chóng đạp phanh bằng chân phải, đầu tiên là đạp mạnh xuống phía dưới, sau đó nhanh chóng nhả ra, sau đó đạp phanh 2/3 quãng đường, rồi đạp tiếp một nửa. ... Cứ như vậy sau khi đạp phanh mười hai lần liên tiếp, cuối cùng chiếc xe cũng lao xuống nơi cách cầu tàu bị gãy một cm.

Chỉ trong năm giây, Yoshihiro Kashin đã thực hiện một động tác phức tạp, và kỹ thuật lái xe của cậu là nhất lưu! Khoảng cách chỉ một mét cũng đã xác lập kỷ lục tốt nhất của Yoshihiro Kashin kể từ khi tham gia cuộc thi "Run to the Ocean".

Đáng lẽ ra là giành được sự reo hò của mọi người, nhưng Yoshihiro Kashin sắc mặt vô cùng tái nhợt , hai mắt đờ đẫn quay lại nhìn chiếc BMW X6 đảo ngược lao vụt đi, khổ sở đến mức sắp khóc. .

Chúa ơi, con gặp phải quái vật gì thế này?

Yoshihiro Kashin nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, khi cậu phanh gấp, người bên kia không hề giảm tốc độ, mắt thấy khoảng cách 150 mét, đến lúc phanh gấp, Yoshihiro Kashin thậm chí còn bật cười. Kết quả là ngay sau đó cậu chết lặng không thể tin được.

Chiếc BMW X6 giảm tốc độ nhưng hoàn toàn không đạp phanh, xe lao về phía cầu cảng với tốc độ cao, đến mét cuối cùng thì phanh gấp, khi xe đang quay nhanh thì Hai bánh xe phía trước lập tức xìa trên mặt đất. Một tia lửa bùng lên, đầu xe đồng loạt đập xuống đất, đầu xe quay ngược 180 độ, khiến toàn bộ nửa trước của xe bốc lên không trung, lộ ra giữa không trung của vết gãy cầu tàu, và khi xe sắp lăn bánh và bay ra ngoài, thế nhưng chiếc BMWX6 lại phanh gấp, dùng lực nghiêng về phía trước, lao về phía trước một cách nhanh chóng, thân xe rơi xuống hơn phân nữa thuận thế bị kéo trở về.

Đằng này, dù bánh trước đã mòn, và cả mui trước thủng lỗ chỗ nhưng BMW X6 khi chạy về chỗ các chàng trai, cô gái, khiến cho họ hú hét như phát điên, và không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.

Khi tôi mở cửa xe và nhảy ra khỏi đó, hai cơ thể thơm tho mềm mại reo hò nhào vào trong ngực tôi.

"Ba!"

"Ba!"

Hai nụ hôn in hằn trên hai má của tôi.

"Tuấn hùng, anh thật giỏi..."

Không chỉ giọng nói mềm mại và nhu hòa của Koharu mà giọng rên rỉ của Eri cũng có một phong vị khác.

May mắn thay, tôi vẫn nhớ rằng những cô gái quyến rũ và tuyệt này là học sinh của mình, sau một cái ôm nhẹ, tôi nhẹ nhàng đẩy cả hai ra.

"Tuấn hùng, hôm nay tụi em đưa anh ra ngoài là quyết định đúng đắn nhất."

Koharu thấy Eri nắm lấy tay tôi, và cô ấy cũng làm như vậy, với đôi mắt to lấp lánh trên hai má, so với búp bê càng dễ thương và xinh đẹp hơn.

"Ngại quá, Koharu, tôi làm hỏng xe của em."

Tôi nhìn chiếc BMW X6 đang bốc khói trước mặt và nhún vai.

"Đừng lo lắng về nó, hư rồi thì thôi."

Koharu cười nói: "Nó có thể kết thúc sứ mạng của mình trong tay anh chính là vinh hạnh của nó!"

"Đại ca, anh có phải là tay đua chuyên nghiệp không? Xin anh nhận em làm đồ đệ a!"

Cậu bé vừa phất cờ khi nãy đã chạy nhanh lên và nói với tôi một cách thán phục.

"Thật tuyệt, anh chàng đẹp trai, chiêu cuối đó thật sự tuyệt vời!"

Một cô gái xinh đẹp mỉm cười và giơ ngón tay cái lên bằng cả hai tay.

"..."

Nam nữ tán gẫu không ngớt, bàn luận về cảnh tượng gay cấn vừa rồi, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có người hoàn thành "Run to the Ocean" một cách biến thái như vậy, quả thật là đỉnh cao!

Yoshihiro Kashin, người đang ở chỗ gãy của cầu tàu, thở dài buồn bã khi nhìn thấy họ, và tự mình bước đến một bên sau khi xuống xe.

Nhưng vào thời điểm này, ai quan tâm đến kẻ thua cuộc.