Chương 5: Muốn rút lui khỏi giới giải trí ngày thứ năm

Một ngày tuyệt vời bắt đầu với món Bún qua cầu Vân Nam.

Mọi người gặm khoai lang một cách đáng thương, Cố Tây Khê ăn bún thêm trứng một cách đắc ý.

Cô vẫn cứ ăn ngon còn đặc biệt ăn với cơm, khiến mọi người thèm muốn chết.

Đến Đạo diễn Trần cũng lén ghi lại cửa tiệm mà Cố Tây Khê đặt đồ ăn, dự định buổi trưa sẽ đặt món.

“ Bây giờ mọi người đều ăn no rồi thì có thể bắt đầu nhiệm vụ của hôm nay.” Không dễ gì đợi đến lúc Cố Tây Khê ăn xong, Đạo diễn Trần không thể chờ nổi vội đứng ra, ông hiện tại đã biết Cố Tây Khê này là người không nói lý lẽ lại không dễ đối phó, chưa hẳn đã chọc đám người Lưu Dung Dung, nhưng chắc chắn có thể đâm thọt ông.

Cho nên, Đạo diễn Trần nhất định phải hòa lại một ván.

Nếu không thì danh tiếng you know who của ông đặt ở đâu trong ngành. ( chú thích “you know who”: ý tác giả muốn nói ai cũng biết)

“ Hôm nay nhiệm vụ của các bạn chính là làm việc dưới ruộng, có hai lựa chọn nếu như lao động , một loại là đi bẻ ngô trong ruộng ngô, đặc biệt ngọt, các bạn bẻ ngô rồi có thể lấy nó làm bữa trưa và bữa tối, cũng có thể đem ngô bán cho tổ chương trình, 10 cân 3 đồng , dựa theo giá cả mà đổi gạo mì rau cải.”

“ Còn một loại lựa chọn khác, đó chính là tự do phát huy trong phạm vi công việc nhà nông, đi đào nấm đều được, đi câu cá cũng tốt, chỉ cần có thể đáp ứng đủ nhu cầu ba bữa của các bạn, thì không thành vấn đề.”

Sau khi đạo diễn Trần nói xong, liếc nhìn Cố Tây Khê.

Trong phạm vi công việc nhà nông là ông cố ý tạm thời thêm vào, chỉ sợ Cố Tây Khê nghĩ ra chủ ý không chính đáng, trong thời gian ngắn kiếm đủ tiền của 7 ngày, vậy chương trình của bọn họ làm sao quay tiếp đây?

“ Hay là chúng ta đi bẻ ngô nha.” Cố Triệu Trung dung nhan như ngọc, khí chất ôn hòa, anh ấy nói chuyện giọng điệu thong thả dễ chịu, cho dù là đưa ra kiến nghị cũng không làm cho người ta phản cảm, “ Công việc bẻ ngô này khá dễ, 7 người chúng ta, lại làm cùng nhau, chắc chắn có thể bẻ 50 60 cân một ngày. Số tiền này có thể đủ ăn rồi.”

“ Vậy thì đi bẻ ngô.” Triệu Vân Linh nói.

Thực ra muốn bọn họ đi làm cái khác, bọn họ cũng đều không có bản lĩnh đó. Mấy người minh tinh bọn họ đều là những đứa trẻ lớn lên ở thành phố, cái gì mà đào nấm, câu cá, chỉ giới hạn trong việc đóng phim có thể giả bộ ra dáng thôi, thực sự muốn bắt đầu dựa vào cái này kiếm cơm thì không có khả năng.

“ Tôi muốn đi câu cá.” Cố Tây Khê đột nhiên nói.

Mọi người ngẩn ra, đều nhìn về phía đạo diễn Trần một cách ăn ý.

Đạo diễn Trần mừng thầm, câu cá tốt đó, câu cá nhìn như nhẹ nhàng, nhưng bận rộn câu cả một ngày cũng chưa chắc có thể câu được một con cá, ông hắng giọng: “ Có thể. Có ai đi cùng Cố Tây Khê không?”

Lưu Dung Dung trong mắt lóe lên vẻ do dự. Cuối cùng vẫn chọn đi bẻ ngô cùng đám người Tần Lãng.

Cố Tây Khê liền mang theo cần câu và mồi câu cá mà tổ chương trình cung cấp rồi đi về hướng một cái hồ trong thôn.

Một PD đi theo phía sau cô, còn những người khác đều đi theo đám người Tần Lãng.

Suy cho cùng show này mặc dù có phân đoạn lao động, nhưng quan trọng hơn vẫn là “ yêu đương” chứ, những nam nữ minh tinh trẻ tuổi này cùng nhau làm việc, trong quá trình đó nói không chừng sẽ cọ xát ra ngọn lửa tình yêu, rất hiển nhiên là bên kia nhiều thứ để xem hơn. Đương nhiên còn có một lý do chính là vị thế của Cố Tây Khê quá thấp rồi.

Một minh tinh tuyến 18 như cô có một PD đi theo cũng đủ rồi, không cần phải quá nhiều người theo sau.

Cố Tây Khê cũng thoải mái vui vẻ, trong lòng cô tự hiểu nếu đi theo đám người Tần Lãng còn có thể lên hình nhiều hơn chút, nếu ở lại một mình, nói không chừng lên hình chỉ còn lại hai lần, điều này vừa đúng với ý đồ của Cố Tây Khê.

Đi đến hồ, Cố Tây Khê lấy ghế dựa mang theo mở ra, buộc mồi câu lên cần câu cá, điều chỉnh độ dài của dây câu một chút.

Chuyện khác Cố Tây Khê chưa hẳn nắm chắc, nhưng mà đối với việc câu cá này, cô nắm rõ trong lòng bàn tay. Lúc nhỏ ở cô nhi viện, trong viện thức ăn vừa ít vừa không có thịt, Cố Tây Khê mỗi khi thèm thịt thì sẽ chạy đi câu cá, cô dường như trời sinh đối với động vật đặc biệt có sức hấp dẫn, cho nên mỗi lần thu hoạch đều không ít. Những con cá hầu như là tự chui đầu vào lưới.

“ Phiu——” Mồi câu ném vào hồ nước xanh biếc, trên mặt nước gợn sóng lăn tăn, phảng phất đánh vỡ một mặt gương.

Gió trong rừng trúc lướt nhẹ hiu hiu, vang lên xào xạc.

Cố Tây Khê cầm cần câu trong tay, ngồi với dáng vẻ lười biếng.

PD ở bên cạnh cũng thay cô buồn phiền, như vậy thì sao có thể câu được cá?

Cố Tây Khê e rằng không định ăn cơm nữa đi?

Chẳng qua, sáng nay cô ăn một bữa bún qua cầu chắc hẳn cũng đủ lấp đầy bụng rồi.

“ Răng rắc răng rắc.......” Một trận âm thanh của lá trúc bị dẫm nát truyền đến, Cố Tây Khê nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy một con mèo li hoa bước đi uyển chuyển, con mèo li hoa đó đầu tròn mặt bự, hai mắt màu hổ phách tròn xoe, lớp lông bóng mượt phát sáng, lúc này con mèo đó dùng ánh mắt đánh giá trên dưới liếc nhìn Cố Tây Khê, ánh mắt đó rất linh động.

“ Con mèo ở đâu tới vậy?” Cố Tây Khê nhìn về phía PD và hỏi.

PD lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.

Cố Tây Khê hiểu ra rồi, không phải tổ chương trình sắp xếp, lại không có mang bảng tên, có lẽ là mèo hoang. Cô liếc nhìn con mèo, con mèo kia kêu meo meo vài tiếng với cô. Cố Tây Khê ngáp một cái, mặt không cảm xúc quay đầu đi, đợi cá cắn câu.

Thái độ của cô lãnh đạm như vậy rõ ràng là chọc giận con mèo địa phương này rồi. Con mèo đó có cái tên quen thuộc là ——Miêu Miêu. Miêu Miêu là bá chủ của cái hồ này, ở đây là địa bàn của nó, những con mèo khác đều không thể đến gần, cho dù là người, trừ phi được nó cho phép, nếu không cũng không thể lại gần cái hồ.

Nhưng hôm nay, đột nhiên lại có vị khách không mời mà đến. Hơn nữa vị khách này lại còn đối với mỹ mạo của Miêu Miêu không chút động lòng! Miêu Miêu tuy rằng bá đạo, nhưng Miêu Miêu là một con mèo nói lý lẽ. Cho nên Miêu Miêu dự định dùng bản lĩnh của mình khiến vị khách không mời mà đến này chán nản rời đi.

“ Con mèo này tại sao lại đem cái đuôi duỗi đến trong hồ rồi?” PD kinh ngạc hỏi.

Cố Tây Khê liến nhìn một cái: “ Con mèo câu cá đó.”

“ Mèo câu cá?” PD cả mặt nghi ngờ.

Cố Tây Khê đồng cảm mà nhìn anh ta: “ Anh là sau 8x hả?”

“ Làm sao cô biết?” PD mặt đầy kinh ngạc, anh ấy sờ gương mặt của mình: “Không lẽ tôi hiện tại đã già đến mức có thể nhìn ra tuổi tác à?”

“ Đây là nội dung trong sách giáo khoa tiểu học.” Cố Tây Khê lắc lắc đầu, lại nhìn về phía PD đã hói đầu, lặng lẽ đem lời muốn nói nuốt trở về.

Thực ra cho dù không nhìn mặt, cái đầu hói này cũng có thể nhìn ra tuổi tác rồi.

“ Róc rách...” Đuôi của Miêu Miêu đột nhiên từ trong hồ rút ra, một con cá đang cắn trên đầu chiếc đuôi của nó, con cá đó rơi trên mặt đất “ba” một tiếng, lập tức đã bị ngã chết. Miêu Miêu lắc lắc đuôi, chìa ra đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm chân, đôi mắt giống như quả hạnh nhìn về hướng Cố Tây Khê, vẻ mặt rõ ràng đắc ý.

“ Cố Tây Khê, nó hình như cười nhạo cô?” PD ngập ngừng nói.

Nếu không phải anh tận mắt nhìn thấy, anh cũng không dám tin biểu cảm của một con mèo có thể sống động như vậy. Cái gì gọi là ba phần chê cười bảy phần khinh thường, cả mặt nó chính là biểu đồ hình tròn thể hiện điều đó.

Cố Tây Khê không cho là đúng: “Làm sao có thể?”

Cô quay đầu lại thì nhìn thấy con mèo đó cúi đầu gặm cá, còn hướng cô lộ ra biểu cảm khinh thường, nụ cười trên mặt Cố Tây Khê lập tức biến mất.

Trong khoảnh khắc này, PD phảng phất cảm nhận được mùi khói thuốc súng giữa một người một mèo.

“ Một con cá thì đắc ý thành như vậy, xì , không có tiền đồ.” Cố Tây Khê cười lạnh một tiếng, khóe môi cong lên, cô cảm giác được động tĩnh từ cần câu trên tay, nói với con mèo: “ Ngươi nhìn đi, ta cho ngươi xem xem cái gì mới gọi là câu cá!”

Cô quay đầu qua, tay nắm cần câu, bất ngờ dùng lực kéo một cái, một ánh sáng màu trắng bạc cắt qua bầu trời. Ngay sau đó, một con cá chép râu ánh vàng nhảy đành đạch rơi trên mặt đất, con cá đó ước chừng dài cỡ cánh tay, khóe miệng có hai sợi râu dài, sau khi lên bờ cũng còn đang liều mạng bật tách tách.

Cố Tây Khê mười phần hài lòng, hướng về con mèo hất cằm. Con cá trong miệng mèo con rơi trên mặt đất, bên trong đôi mắt màu hổ phách của nó thể hiện rõ ràng sự kinh ngạc. PD quay phim bên cạnh trong lòng đang vô cùng kích động, lập tức đem ống kính nhắm vào một người một mèo này.

Ban đầu khi PD này đến đã chuẩn bị sẵn tâm lý các cảnh quay hôm nay sẽ bị cắt bớt, nhưng bây giờ xuất hiện đoạn video này, anh ta cảm thấy còn có thể hấp hối giãy giụa thêm một chút.

Cố Tây Khê thì không phản ứng với không kích động như PD. Đời trước đã lăn lộn trong giới giải trí 4, 5 năm, cô còn có thể không hiểu rõ tình huống của giới này nữa sao? Vị thế của cô trong số tất cả mọi người là thấp nhất, thanh danh lại không tốt, đạo diễn sẽ không nỡ cho cô lên hình.

Cố Tây Khê tiếp tục câu cá, tốc độ câu cá của cô rất nhanh, khoảng 10 phút lại câu lên được một con cá diếc. Đợi đến 3 tiếng trôi qua, thùng nước bên cạnh Cố Tây Khê đã đựng đầy cá, cá lớn cá nhỏ cộng lại cũng được 7, 8 con. Mà con mèo kia từ nãy giờ ăn xong cá, sau đó thì nó không thu hoạch được gì nữa.

Ước chừng câu được cá cũng kha khá rồi, Cố Tây Khê ngồi xổm xuống, nói với con mèo kia: “ Xin lỗi ta đi, ta sẽ cho ngươi một con cá.”

“ Meo!” Mèo con khinh thường.

“ Hai con cá.” Cố Tây Khê nói.

“ Meo meo.” Miêu Miêu nhưng không dễ bị mua chuộc đâu.

“ 3 con cá.” Cố Tây Khê nói: “ Còn đem con cá chép râu ánh vàng đó cho ngươi.”

“ Meo meo meo ~ ” Miêu Miêu đến gần bên cạnh Cố Tây Khê, cọ cọ vào cẳng chân cô vô cùng thân thiết, thể hiện đầy đủ cái gì gọi là tự vả.

PD quay phim khóe miệng giật giật. Phút chốc không biết nên cảm thán con mèo này không có liêm sỉ, hay là nên cảm thán một người một mèo hình như có thể giao tiếp trôi chảy như vậy.

“ Được rồi.” Cố Tây Khê khóe môi cong lên nhưng lại nhịn xuống, cô lấy đầu ngón tay đẩy con mèo ra, đem 3 con cá kia ra cho nó. “ Ăn kiềm chế một chút, cẩn thận ăn đến no căng đó.”

“ Meo meo.” Miêu Miêu bày tỏ kháng nghị, nó mới không làm loại việc ngu ngốc này đâu.

Cố Tây Khê mặc dù nghe không hiểu nó nói gì, nhưng có lẽ từ vẻ mặt của mèo con cũng nhìn ra được.

Cô gật đầu: “ Vậy ta liền yên tâm rồi. Ta đi trước đây, ngày mai gặp.”

Cố Tây Khê vẫy vẫy tay với con mèo, xách thùng nước và cần câu rời đi.

Miêu Miêu theo bản năng muốn đi theo, nhưng đi được vài bước đột nhiên lại quay trở về rồi, nó mới không phải là mèo con tùy tiện đi theo người về nhà đâu, hứ!