Chương 4: Muốn rút lui khỏi giới giải trí ngày thứ tư

Cố Tây Khê hắng giọng: “ Tôi đem con chuột này đi xử lý chút. Nhân tiện, cục gạch trong phòng ở đâu ra vậy?”

Cô quay đầu qua nhìn về phía PD.

PD lắc lắc đầu, rõ ràng so với cô còn kinh ngạc hơn.

Cố Tây Khê chỉ đành đem chuyện này ném qua một bên.

Buổi tối hôm đó, tổ chương trình chuẩn bị bữa tối rất xa hoa, đều là đặc sản địa phương của Vân Nam, cái gì mà gà hấp Vân Nam, thịt nguội Tuyên Uy, cá nồi đá Đại Lý, mỗi món ăn đều màu sắc hương vị vẹn toàn, nhìn ra được tổ chương trình đã hạ vốn gốc, mời đầu bếp nổi tiếng đến nấu.

Đám người Tần Lãng muốn giảm cân, chỉ có thể ăn hai ba muỗng.

Vốn Cố Tây Khê cũng nằm trong đội quân giảm cân, làm nữ minh tinh trong giới giải trí đừng mong ăn đến no, nhưng cô hiện tại không quan tâm nữa, giảm cân cái gì, bà đây đã muốn rút khỏi giới rồi, cái gì mà giảm cân, đương nhiên là bung xõa ăn thôi.

Dưới cái nhìn chòng chọc của quần chúng, cô đã ăn hai tô cơm trắng, gà hấp gì đó, thịt nguội đều không buông tha.

Cuối cùng, Lưu Dung Dung cũng không nhịn được hạ giọng nói: “ Đừng ăn nữa, lại ăn tiếp ngày mai lên hình không đẹp đâu.”

Cố Tây Khê lúc này mới hạ chén đũa xuống.

Đạo diễn Trần và đám người nhân viên công tác nhìn đến ngây ra như phỗng.

Thậm chí hoài nghi Cố Tây Khê có phải biết trước những ngày tiếp theo sẽ vất vả, cho nên mới buông thả mà ăn như vậy?

“ Ọc ọc ọc...” Nhân viên công tác ở bên cạnh liếc nhìn Đạo diễn Trần.

Đạo diễn Trần ôm bụng lại, quay đầu qua nói với nhân viên phụ trách hậu cần: “ Nhân viên công tác chúng ta có gà hấp, thịt nguội để ăn không?”

“ Không có.” Nhân viên công tác lắc lắc đầu.

“ Vậy chúng ta có cái gì?” Đạo diễn Trần nuốt nước miếng, ông ấy vốn không hề thấy đói, nhưng mà nhìn Cố Tây Khê ăn đến vui vẻ như vậy, khẩu vị liền bị gợi lên, lúc này ông cũng cảm thấy bản thân có thể ăn hết một bữa tiệc Mãn Hán Toàn Tịch.

“ Mì gói?” Nhân viên công tác ngập ngừng nói.

Đạo diễn Trần trầm mặc: “ Cũng được.”

Không có Mãn Hán Toàn Tịch, lấy mì gói thay thế cũng có thể chống đỡ qua một ngày.

Đợi sau ngày mai, ngày lành của Cố Tây Khê bọn họ sẽ phải kết thúc rồi.

Sáng sớm ngày thứ hai, lúc đám người Cố Tây Khê còn đang trong giấc mộng, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến một màn tiết tấu sôi nổi, giai điệu vui vẻ của bài《The Bumble-Bee》, một nhóm người mắt nhắm mắt mở từ trong phòng đi ra, liền nghe thấy một tin sét đánh.

“ Đầu tiên rất hân hạnh đón chào mọi người đến tham gia quay show《Yêu Đương Một Tuần》, chẳng qua với tư cách đạo diễn, tôi phải nói cho bạn biết trước một vài quy tắc. Trong 7 ngày 7 đêm của《Yêu Đương Một Tuần》, việc ăn uống của 8 người các vị đều phải dựa vào lao động của bản thân để kiếm ăn, nói cách khác, nếu như không làm việc, mọi người sẽ không được ăn.” Đạo diễn Trần cả mặt cười hòa nhã, nói ra lời nói chẳng khác gì đại địa chủ của xã hội cũ vậy.

Lưu Dung Dung che miệng lại, ánh mắt đầy thảng thốt mà nhìn Đạo diễn Trần: “ Đạo diễn Trần, ông đang nói đùa hả? chúng ta đây không phải show yêu đương sao?”

“ Đúng là show yêu đương, nhưng đây là yêu đương cùng lao động, không hề mâu thuẫn.” Đạo diễn Trần nói một cách đường hoàng, khóe môi của ông sớm đã không nhịn được mà nhếch lên, đối với chính mình nghĩ ra được ý tưởng hay như vậy rất là tự hào. Chỉ yêu đương thì có gì hiếm lạ đâu, bây giờ show yêu đương nhiều quá rồi, nhưng thêm một đoạn về lao động nông thôn thì không giống nữa.

Ngẫm xem ngày thường minh tinh đều sống trong nhung lụa, lúc này lại chạy đến nông thôn bán mặt cho đất bán lưng cho trời, mâu thuẫn này, va chạm này, rating nhất định ổn!

“ Nhưng trên hợp đồng của các ông không phải .....” Tần Lãng nhíu mày, nhưng mà rất nhanh khôi phục lại biểu tình, định bày ra vẻ mặt bình tĩnh.

“ Người đại diện của các bạn đều biết trước việc này.” Đạo diễn Trần chớp mắt: “ Là tôi đặc biệt yêu cầu người đại diện của các bạn không nói cho mọi người biết. Thế nào? Ngạc nhiên không bất ngờ không?”

Nhìn vẻ mặt Đạo diễn Trần cố hết sức nhịn cười nhưng khóe môi vẫn cong lên, mọi người trong nháy mắt đều có xúc động muốn lấy dép đập lên người ông ấy.

Có lẽ biết mọi người bất mãn, phó đạo diễn ở bên cạnh giảng hòa nói: “ Mặc dù không thể làm trái quy tắc này, bất quá sáng nay chúng tôi xem xét đến các bạn thức dậy sớm không có sức lực làm việc, cho nên đã chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.”

Lời này của phó đạo diễn làm cho sắc mặt của mọi người tốt lên không ít.

Phó đạo diễn bưng ra một cái chậu bằng thép không gỉ được đậy nắp, đặt trước mặt mọi người.

Cái chậu còn chưa được mở, Cố Tây Khê liền ngửi thấy một mùi vị quen thuộc, mũi cô ngửi ngửi: “ Trong này là khoai lang hả?

“ Cô, cô làm sao biết?” Phó đạo diễn kinh ngạc, vô ý thức nhìn về phía Đạo diễn Trần.

Vốn dĩ sắp xếp của bọn họ là phải để 7 vị khách mời thi đấu trước, PK với nhau loại trừ 4 người ra, lại đợi đến lúc 4 người chiến thắng đang vui mừng lại mở cái chậu ra.

Khi đó nhìn thấy trong chậu là khoai lang, vẻ mặt của khách mời khẳng định rất đặc sắc.

Nhưng không nghĩ đến, kịch hay này còn chưa bắt đầu, đáp án đã bị Cố Tây Khê tiết lộ rồi.

“ Không lẽ thật sự là khoai lang sao?” Trên mặt Thái Điềm Tâm lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, tối hôm qua cô ta sợ ăn nhiều sẽ mập, chỉ ăn mấy miếng thịt cá, cũng không dám ăn bất cứ thứ gì khác, cả một buổi tối đã sớm đói thê thảm rồi.

Nếu như bữa sáng lại là khoai lang, nguyên ngày hôm nay làm sao chống đỡ đây?

Phó đạo diễn gượng cười mà nhấc cái nắp ra, bên trong là 4 củ tươi ngon mới ra lò, mùi vị tỏa ra của khoai lang ánh vào trong mắt mọi người.

Bốn củ khoai lang?

Cố Tây Khê đã hiểu ngay: “ Ý các ông là muốn chúng tôi PK?”

Lời nói của Đạo diễn Trần đến bên miệng rồi, nghe thấy câu nói này lại nuốt trở về, ông bất lực nhìn về phía Cố Tây Khê: “ Đúng, 7 người các bạn, trong đó Tần Lãng có thể không cần PK, nhưng mà 6 người còn lại chia theo phòng ngủ, chơi oẳn tù xì, người chiến thắng có thể nhận được một củ khoai lang.”

Đám người Lưu Dung Dung đột nhiên trở nên căng thẳng.

Khoai lang này mặc dù kỳ quái, nhưng tốt xấu cũng là món chính nha, vả lại bọn họ đã đói lâu như vậy, đừng nói là khoai lang, lúc này có là màn thầu cũng phải giành.

Nhìn mọi người ý chí chiến đấu sục sôi, Đạo diễn Trần vừa nãy có chút mất hứng lập tức lấy lại tinh thần rồi.

Ông nhìn Cố Tây Khê một cách đắc ý, nghĩ thầm, Cố Tây Khê lần này có thông minh đi nữa cũng phải thành thành thật thật đi theo kịch bản của bọn họ.

“ Đội nào lên trước?” Đạo diễn Trần hỏi mọi người.

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng là hai nam minh tinh lên trước.

Tiếp theo sau là đội Thái Điềm Tâm và Triệu Vân Linh.

Sau khi nhìn thấy Thái Điềm Tâm lấy được khoai lang, Lưu Dung Dung trong lòng căng thẳng, cô ấy nắm chặt tay lại, thở dốc, hít sâu một hơi, thử để bản thân bình tĩnh lại, trên mặt lộ ra một nụ cười: “ Tây Khê muội muội, đến lượt chúng ta rồi. Chị không rành oẳn tù tì, e rằng sẽ thua mất.”

Thái Điềm Tâm ở bên cạnh lén bĩu môi, hay cho một màn biểu diễn “trà nghệ”. (chú thích “trà nghệ”: nghệ thuật em gái trà xanh)

Đây không phải là bán thảm sao?

Chẳng qua, Thái Điềm Tâm nghĩ thầm, Cố Tây Khê cũng không giống như dễ bắt nạt, xem ra hai người bọn họ chỉ có xé nhau rồi!

“ Chị không cần lo lắng.” Cố Tây Khê lộ ra một nụ cười.

Cô nói đến đây, dừng một chút.

Đạo diễn Trần ở bên cạnh lập tức ra hiệu ngầm cho người quay phim hướng ống kính nhắm chuẩn xác vào Cố Tây Khê, ông có dự cảm phân đoạn này nói không chừng chính là một điểm bất ngờ.

Cố Tây Khê sẽ xé xác Lưu Dung Dung, hay là sẽ đồng dạng “trà xanh” trả lại đây?

“ Đạo diễn.” Cố Tây Khê đột nhiên nhìn về Đạo diễn Trần.

Đạo diễn Trần ngẩn ra, lập tức chỉnh đốn lại vẻ mặt ăn dưa của mình, mỉm cười nói: “ Làm sao vậy?”

“ Là như thế này, tôi muốn trực tiếp từ bỏ quyền thi đấu, đem khoai lang nhường cho Lưu Dung Dung.” Cố Tây Khê mang theo ý cười nói, lời nói của cô vừa dứt, trong phòng khách mọi người nháy mắt đều ngây ngốc, đặc biệt là Đạo diễn Trần.

Thế, thế này là tình huống gì đây?

“ Cô nghĩ kỹ chưa? Khoai lang này thực sự muốn nhường cho Lưu Dung Dung, đã nói thì không thể nuốt lời.” Đạo diễn Trần lấy lại tinh thần, mang theo nghi hoặc với không rõ mà hỏi lại Cố Tây Khê.

Lưu Dung Dung cũng là vẻ mặt khó mà tin nổi.

“ Tôi đã nghĩ kỹ rồi, sẽ không nuốt lời.” Cố Tây Khê gật đầu nặng nề.

“ Tây Khê, em, em .......” Lưu Dung Dung có chút thụ sủng nhược kinh, đồng thời trong lòng cô ấy thoáng chút áy náy, bản thân vừa nãy lại còn dùng khổ nhục kế đối phó Cố Tây Khê: “ Cho chị khoai lang rồi, vậy em ăn cái gì đây?”

“ Chị không cần lo lắng cho em.” Cố Tây Khê cầm khoai lang lên, đặt vào tay Lưu Dung Dung, vẻ mặt nghiêm túc: “ Dung Dung tỷ, tối qua chị chưa ăn cái gì, sáng nay nếu lại không ăn, thế thì thân thể làm sao chịu nổi?”

Lưu Dung Dung chỉ cảm thấy khoai lang trên tay phảng phất nặng tựa ngàn cân, trong phút chốc cô như thấy sau lưng Cố Tây Khê phảng phất có kim quang nhấp nháy.

Cố Tây Khê, thật là một người tốt.

“ Ting tong——” Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Mọi người từ trong kinh ngạc hồi phục lại tinh thần thì nghe thấy bên ngoài cánh cửa có người hô: “ Có người ở nhà không? Mỹ Đoàn giao đồ ăn.”

“ Đến ngay.” Cố Tây Khê lập tức mang dép chạy ra ngoài.

PD mặc dù chưa phản ứng tới, nhưng mà kịp thời đi theo sau, mọi người cũng đều sôi nổi đuổi đến.

“ Đồ ăn cô đặt đây.” Tiểu ca giao đồ ăn đang cúi đầu bấm điện thoại trong tay, mới vừa lấy hộp đồ ăn đưa cho Cố Tây Khê, ngẩng đầu lên thì thấy một đống người dùng ánh mắt vô cùng phức tạp mà nhìn cậu.

Cậu ấy bị dọa đến lui về sau một bước, điện thoại cũng xém chút rơi luôn: “ Các người muốn làm gì?”

“ Không có gì. Chúng tôi đang quay chương trình.” Cố Tây Khê nói: “ Cậu vất vả rồi, chút nữa tôi đánh giá 5 sao cho cậu.”

“ Thế thì cám ơn nhiều.” Tiểu ca rời đi đầy bối rối.

Cố Tây Khê đang bưng trên tay hộp đồ ăn, quay đầu qua thì bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người.

“ Hồi nãy em bỏ quyền thi đấu là bởi vì.......” Lưu Dung Dung nhìn nhìn hộp đồ ăn của Cố Tây Khê, lại ngước mắt nhìn cô.

“ Em gọi giao đồ ăn rồi.” Cố Tây Khê lắc lắc chiếc hộp trong tay: “ Bún qua cầu Vân Nam, thêm trứng.”

Răng rắc ——

Phảng phất có gì đó trong nháy mắt vỡ tan.

Hạt giống nhỏ tình bạn của Lưu Dung Dung với Cố Tây Khê vừa nảy mầm thì lúc này bị hành động cợt nhả của Cố Tây Khê bóp chết rồi.

“ Cô tại sao có thể gọi giao đồ ăn?” Đạo diễn Trần trợn mắt.

Cố Tây Khê: “ Ông có từng nói không thể gọi giao đồ ăn không?”

“ Tôi không có sao?” Đạo diễn Trần hỏi ngược lại.

“ Ông chính là không có.” Cố Tây Khê đúng lý hợp tình.

Phó đạo diễn ở bên cạnh nói nhỏ: “ Đạo diễn, chúng ta thực sự không có quy định không thể gọi giao đồ ăn.”

“ Nghe thấy rồi chứ?” Cố Tây Khê nâng cằm lên, đấu với cô, còn non lắm.

“ Đạo diễn, ông còn phải cám ơn tôi đấy, nếu không phải tôi lấp đầy lỗ hổng này, ổng ở phía sau sẽ có bao nhiêu là phiền phức.” Cố Tây Khê cười tủm tỉm nói, cô chớp đôi mắt: “ Ông có biết ông lúc này nên làm gì không?”

“ Làm gì?” Đạo diễn Trần nghẹn một bụng lửa giận, hít sâu một hơi rồi hỏi.

“ Tôi nghĩ ý của cô ấy là chúng ta phải nói một tiếng cảm ơn cô ấy.” Phó đạo diễn nhắc nhở.

“ Không cần khách sáo.” Cố Tây Khê gật nhẹ, mang theo đồ ăn đi vào phòng.

Phút chốc trong mắt đám người Lưu Dung Dung, hình tượng của Cố Tây Khê đặc biệt cao lớn, cũng cực kỳ thiếu đòn.

Cô muốn gọi đồ ăn bên ngoài, sao không mang theo chúng tôi chứ!