Chương 61: Sát cánh

Trời còn chưa sáng, Cao Bình đã quanh quẩn ngoài biệt viện nhà họ Bạch. Vẻ mặt tất cả thị vệ ngoài cổng đều như nhau, cho dù có thánh chỉ của hoàng đế trong tay cũng không cho phép qua.

Tư Mã Huyền liên tục phát chiếu chỉ đến Dự Châu đều không có trả lời, bây giờ Bạch Đàn lại ra ngoài cung, hắn hoài nghi Tư Mã Tấn đã về đô cho nên Cao Bình mới xuất hiện ở chỗ này.

Đứng đủ hai canh giờ, Tư Mã Tấn mới xuất hiện. Hắn khoác một chiếc áo sam mỏng màu trắng, đi thẳng một mạch ra tiền viện, trong tay còn cầm kiếm, hiển nhiên là luyện kiếm sáng sớm.

Cao Bình lập tức nói: "Điện hạ! Hạ quan có việc cầu kiến!"

Tư Mã Tấn liếc hắn một cái, chậm rãi đi ra cổng viện: "Làm sao? Ngươi phụng chỉ đến chất vấn bản vương không báo cáo mà về đô thành à?"

Nếu là trước đây, việc này thật sự có thể truy cứu, nhưng bây giờ là thời khắc nguy cấp, làm sao dám đắc tội hắn nữa.

"Bẩm điện hạ, hạ quan hôm nay tới là muốn mời điện hạ đứng ra tham dự dẹp loạn".

Tư Mã Tấn cười lạnh: "Bản vương không nghe nhầm chứ? Ngươi là một phó thống lĩnh cấm quân mà cũng dám ra điều động bản vương cơ à?"

Cao Bình cúi đầu: "Sao dám, hạ quan là phụng hoàng mệnh mà đến".

"Bản vương cũng chưa nói không dẹp loạn, chỉ là cảm thấy chưa đến lúc thôi". Tư Mã Tấn tra kiếm vào vỏ, hời hợt xoay người đi.

"Điện hạ!" Cao Bình tung vạt áo quỳ xuống: "Quốc gia đại sự trước mắt, xin điện hạ phải thuận theo hoàng mệnh".

Tư Mã Tấn quay lại nhìn thấy, giọng nói châm chọc: "Cấm quân trực thuộc thiên tử, chỉ quỳ trước thiên tử. Ngươi quỳ lạy bản vương như vậy có phải là đại nghịch bất đạo không?"

Cao Bình ôm quyền: "Hạ quan quỳ là vì giang sơn xã tắc, xin điện hạ thành toàn!"

Ô hay, nói thế nghĩa là Tư Mã Tấn ta bỏ mặc giang sơn xã tắc à? Hắn là con trai tiên đế, nếu đứng ra chống lại Dữu Thế Đạo cũng đồng nghĩa với khẳng định sự chính thống của Tư Mã Huyền. Tư Mã Huyền đúng là giỏi tính toán, chính mình không thể cúi đầu nên sai thuộc hạ đến cầu xin hắn.

Tư Mã Tấn vừa đi về vừa nói: "Phản quân đến giờ vẫn còn chưa vượt sông mà. Nghe nói Vệ Tuyển đã sắp đến rồi, ngươi cần gì hoang mang như thế?"

"Nhưng mà..." Lời của Cao Bình bị tiếng rút kiếm của thị vệ canh cửa cắt đứt, đành phải hậm hực nhẫn nhịn quay về.

Bây giờ binh mã trong tay Tư Mã Tấn đang gần ngay trước mắt mà không sao điều động được, thật sự làm người ta khó mà yên tâm.

Bạch Đàn sớm đã bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, vừa rửa mặt súc miệng xong Tư Mã Tấn đã về. Hắn đặt kiếm xuống, tiện tay ôm sau lưng nàng: "Xin ân sư thay quần áo giúp bản vương, được không?"

Bạch Đàn cười khúc khích, lại vẫn lấy một bộ hồ phục đến khoác lên cho hắn. Tư Mã Tấn ngăn lại nói: "Đổi áo sam đi, hôm nay ta không đến quân doanh".

"Lúc này mà chàng vẫn ở lì trong biệt viện của ta à?"

Tư Mã Tấn vui vẻ hiếm thấy, khóe mắt cũng cong lên: "Ờ, ta chính là một người không để ý đến chính sự như vậy đấy".

Bạch Đàn xì một tiếng.

Lời này của hắn không phải nói suông, sau khi nói xong cả ngày ở cùng Bạch Đàn trong biệt viện nhà họ Bạch, dường như hoàn toàn không quan tâm đến chuyện bên ngoài.

Thời tiết âm u như sắp có mưa.

Trường Giang vắt ngang ngoài thành Kiến Khang, uốn lượn như rồng, vô cùng yên lặng.

Trên đê nam, quân coi giữ phụng hoàng mệnh mà đến bày trận chờ địch, đối diện là vô số binh lính mặc giáp đen, hai bên giằng co với nhau cách một lạch trời.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, phản quân đã gần ngay trước mắt.

Đoàn Giám đã đưa tin tức cho Tư Mã Tấn từ lâu, lúc này vẫn còn ẩn nấp kĩ theo dõi chặt chẽ.

Mây đen che trời, cuối cùng mưa cũng bắt đầu rả rích.

Mưa xuân vùng Giang Nam luôn giày vò người ta như vậy, kéo dài liên miên bất tận, không biết bao giờ mới ngừng. Đến tối đuốc trong quân cũng khó đốt cháy được, trên trời lại không trăng không sao, đối diện có động tĩnh gì cũng không làm sao biết được.

Lúc gần đến bình minh đột nhiên nghe thấy tiếng kêu giết. Tiếng kêu cả dêm không ngủ, toàn thân bị nước mưa thấm đẫm cũng không để ý, dẫn binh mã chạy tới chỗ phát ra tiếng hò hét. Trên bờ sông cách đê nam mười dặm, quân phòng thủ đang chém giết với phản quân.

Hắn lau nước mưa trên mặt, nheo mắt nhìn xuống mặt sông. Thì ra phản quân nhân lúc đêm tối cho mấy chiếc thuyền vượt sông chở quân đến.

Chỉ có tất cả mấy trăm người thì làm được trò trống gì? Sau một hồi đã bị giết gần hết.

Không có mệnh lệnh của Tư Mã Tấn, Đoàn Giám cũng không thể làm bừa, liền dẫn mấy ngàn người vừa mang đến lại rút về.

Bên ngoài vẫn còn mưa tí tách, Tư Mã Tấn đang ngồi với Bạch Đàn trong thư phòng. Bạch Đàn đang đọc sách, hắn liền kéo nàng dựa vào người mình, nắm tay nàng cùng đọc sách, thấy cũng hết sức thú vị.

Bạch Đàn đã đọc rất lâu nên hơi mệt, gập sách lại chui vào trong lòng hắn, muốn tranh thủ chợp mắt một lát. Đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu từ xa xa truyền đến, nàng lập tức ngồi thẳng người lên, kinh ngạc nhìn Tư Mã Tấn: "Có phải ta nghe nhầm không?"

Tư Mã Tấn đứng dậy đi ra cửa, đứng dưới hiên, ánh mắt nhìn về phía Kiến Khang xa xa.

Bạch Đàn đi ra theo: "Chẳng lẽ phản quân đã vượt sông rồi?"

"Ven sông đều có quân phòng thủ, Dữu Thế Đạo không dễ vượt sông như vậy được".

Tư Mã Tấn vừa nói xong đã có thám báo xông vào, từ đầu đến ămtj taonf nước mưa, đứng dưới hiên bẩm báo hắn: "Điện hạ, ngoài cổng Tây Ly đô thành có người công thành!"

Tư Mã Tấn hỏi: "Binh mã ở đâu?"

"Từ quận Tương Thành đến".

Quận Tương Thành ở phái tây thành Kiến Khang, khoảng cách rất gần, nếu hành quân ngày đêm không ngừng thì một ngày một đêm liền có thể đến nơi.

Mấy ngày nay vẫn mưa phùn, vừa vặn có thể che giấu hành tung điều quân.

Tư Mã Tấn suy nghĩ một lát, quận Tương Thành cách Kiến Khang quá gần, Tư Mã Huyền không thể không an bài tâm phúc đóng giữ, bây giờ lại cũng phản theo, xem ra thế lực của hắn đã có dao động, chỉ sợ Dữu Thế Đạo đã rất tận tâm chia rẽ li gián.

Thám báo bẩm báo xong nhanh chóng rời đi, tiếng hô giết vẫn còn tiếp tục. Bạch Đàn vẫn đứng dựa vào cột hiên lắng nghe động tĩnh phía đó, không ngờ lại có dấu hiệu càng ngày càng mãnh liệt. Cổng Tây Ly cách Đông Sơn rất xa mà vẫn có thể nghe thấy thanh thế như vậy, xem ra thế công rất mãnh liệt.

Nàng thoáng nhìn Tư Mã Tấn phía sau, sắc trời u ám, trên mặt hắn không có biểu cảm gì.

Cổng viện đột nhiên lại mở ra, Bạch Đàn quay ra nhìn, một bóng người toàn thân giấu trong áo choàng đứng bên cửa, rất mảnh dẻ, hiển nhiên là một phụ nữ. Đến lúc người đó bỏ mũ mạng xuống mới nhìn ra đó là Tạ Như Kiều.

Bạch Đàn vội vàng lệnh thị vệ cho phép qua.

"Tạ tiểu thư sao lại đến đây?"

Tạ Như Kiều vội vã đi vào, không để ý toàn thân ướt đẫm, cẩn thận chào Tư Mã Tấn rồi mới nói: "Có một số việc muốn cầu Bạch tiểu thư".

Bạch Đàn đưa tay mời Tạ Như Kiều vào thư phòng nói chuyện.

Lúc đi qua bên cạnh Tư Mã Tấn, Tạ Như Kiều lại liếc mắt nhìn hắn, điệu bộ hết sức cẩn thận.

Vào thư phòng, Tạ Như Kiều liền nắm tay Bạch Đàn: "Thực không dám giấu, là gia phụ sai ta tới. Quân phòng thủ trong đô thành bây giờ vừa phải đề phòng phản quân bên kia sông lại phải chống lại quân công thành, chỉ sợ sẽ không ngăn chặn được. Gia phụ sai ta tới xin tiểu thư giúp đỡ, mời Lăng Đô Vương ra tay cứu viện đô thành, nếu không..."

Tạ thái úy thật biết cách dùng quan hệ, lúc này vẫn dám cho con gái ra ngoài thành gặp nàng. Bạch Đàn nhíu mày: "Nếu không thì sao?"

"Nếu không chỉ sợ các thế gia lại phải bỏ đô thành tránh nạn như trước kia".

"..." Bạch Đàn yên lặng một lát, lúc nói tiếp thì ngữ khí đã lạnh hơn rất nhiều: "Các đại thế gia dều có căn cơ vững chắc trong đô thành, lúc gặp chuyện lại luôn tránh né sao được?"

Tạ Như Kiều ngẩn ra: "Thế... thế nếu phản quân công vào thì làm thế nào?"

"Bách tính đều nhìn lên thế gia, lúc này thế gia trốn chạy, họ làm gì còn lòng tin mà chống cự? Không bằng động viên toàn thành đồng tâm hiệp lực chống lại phản quân, chưa chắc đã không thể ngăn được".

Vừa dứt lời bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động cực lớn, Tạ Như Kiều kinh hãi hét lên một tiếng, lao vào trong lòng nàng.

Bạch Đàn vỗ vỗ lưng Tạ Như Kiều, nàng từng nghe thấy âm thanh này, đó là tiếng gỗ công thành đập vào cổng thành.

Nàng nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, thế công bây giờ quá mãnh liệt, liền nói với Tạ Như Kiều: "Trời tối rồi, không bằng ngươi ở lại chỗ ta một đêm, ngày mai trời sáng về thành cho đỡ nguy hiểm".

Tạ Như Kiều suy nghĩ một lát, gật đầu: "Thế... chỗ Lăng Đô Vương..."

"Yên tâm đi, ta sẽ đi nói". Bạch Đàn vừa mới dứt lời, từ phía đô thành lại truyền đến một tiếng đập công thành.

Tạ Như Kiều liên tục gật đầu, răng va vào nhau lập cập.

Phản quân ngoài cổng Tây Ly như đã phát điên, từ ban ngày đến đêm khuya vẫn không ngừng công thành.

Tạ Như Kiều cũng lo lắng cho an nguy của Tạ phủ, không hề buồn ngủ, Bạch Đàn đành phải ngồi nói chuyện với nàng trong thư phòng. Bên ngoài thỉnh thoảng lại có tiếng ầm ầm truyền đến, mỗi lần như thế mặt Tạ Như Kiều lại tái đi, rất lâu sau mới đỡ hơn một chút.

Vô Cấu ngồi bên cạnh pha trà cho hai người, lại có vẻ rất bình tĩnh, sau đó còn nằm gục xuống ngủ.

Bạch Đàn còn chưa gọi Vô Cấu dậy thì Tạ Như Kiều cũng bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Nàng đỡ Tạ Như Kiều lên giường ngủ, đánh thức Vô Cấu đuổi về phòng rồi mới đi về phòng mình. Tư Mã Tấn còn chưa ngủ, ngồi trên đầu giường trầm tư không nói.

Bạch Đàn ngồi xuống bên cạnh hắn, một hồi lâu hắn mới cử động, đưa tay ôm nàng: "Mọi người đều khuyên ta điều binh cứu viện đô thành, vì sao nàng không mở miệng?"

Bạch Đàn nói: "Chàng không phải người bỏ mặc quốc gia trăm họ, vốn đã dự định xuất binh, chỉ là đang chờ thời cơ thôi".

Tư Mã Tấn cúi đầu hôn lên trán nàng: "Người hiểu ta vẫn là nàng".

"Thế bây giờ đến chưa?"

"Cũng đến lúc rồi".

Tư Mã Tấn vừa nói xong thì nghe thấy ngoài cổng viện có tiếng đập cổng rát mạnh, chỉ chốc lát sau lại có tiếng kêu khóc ngoài sân.

Bạch Đàn vội đứng dậy đi ra cửa, bên ngoài sắc trời vừa mới có ánh sáng nhờ nhờ, mưa đã tạnh.

Nàng đi ra sân trước, Tạ Như Kiều đã bị đánh thức đứng ngoài sân, một người hầu nhà họ Tạ quỳ trước mặt nàng lớn tiếng khóc lóc: "Tiểu thư, chúng ta không về đô thành được nữa, cổng Tây Ly đã bị công phá, phản quân đã vào thành rồi!"

Trên mặt Tạ Như Kiều lập tức không còn sắc máu, che miệng nức nở một tiếng.

Bạch Đàn cũng rất khiếp sợ, không ngờ cổng Tây Ly lại bị công phá nhanh như vậy, nhưng nàng còn chưa đến mức bối rối, vội hỏi một câu: "Tình hình trong đô thành thế nào rồi?"

Người hầu khóc thút thít nói: "Bệ hạ ra lệnh tất cả mọi sĩ tộc không rời khỏi đô thành, phải đồng tâm hiệp lực chống cự, còn đích thân mặc giáp tọa trấn cung thành. Trong đô thành còn đang khổ chiến, không biết có thể ngăn cản được không".

Làm vậy cũng phù hợp với phương pháp của Tư Mã Huyền. Bạch Đàn đi ra cổng viện nhìn về phía thành Kiến Khang xa xa, trong thành đã có ánh lửa hừng hực.

Tình hình bây giờ rất giống lúc thế gia rời đô thành chạy nạn năm xưa, tòa thành này vĩnh viễn nhiều tai nạn như vậy.

Tư Mã Tấn đã từ trong viện đi ra, Bạch Đàn quay lại nhìn hắn. Trên người hắn đã thay hồ phục, cầm roi ngựa nhìn về phía đô thành xa xa, mặt không biểu cảm.

"Dữu Thế Đạo vốn chính là xuất thân võ tướng, điều binh khiển tướng rất có bài bản, lúc này hắn cho quận Tương Thành tấn công là dự định nội ứng ngoại hợp. Quân ở Tương Thành ngăn chặn binh mã đô thành, hắn vượt sông sẽ thuận tiện hơn".

Bạch Đàn biết hắn phải đến quân doanh, giữ chặt cánh tay hắn nói: "Chàng nhất định phải cẩn thận".

Tư Mã Tấn gật đầu, đột nhiên kéo nàng vào lòng nói nhỏ: "Lần phản loạn này còn cấu kết Tần quốc, xử trí không ổn thỏa có khả năng cơ nghiệp Đại Tấn cũng phải sụp đổ. Bất kể là đối với Tư Mã Huyền hay là đối với nước Tần, ta đều là cái gai trong mắt. Bây giờ tình hình đô thành hỗn loạn, tốt nhất nàng nên rời đô đi tránh một chút".

Bạch Đàn ôm hắn, ngẩng mặt lên cười cười: "Ta là người đã trải qua một lần phản loạn, há còn sợ những chuyện này? Sau này chàng ở đâu ta sẽ ở đó".

Tư Mã Tấn nắm chặt tay nàng: "Cũng tốt. Ta đã tính toán rất nhiều năm, chưa đến mức không bảo vệ nổi nàng".

Nói xong buông nàng ra, dẫn hai thị vệ đi xuống núi.

Đến tận lúc này Bạch Đàn mới nhớ ra mình đang đứng ngoài cổng viện. Thoáng nhìn các các thị vệ đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực bên cạnh, nàng lúng túng ho khan một tiếng, nghiêm trang đi vào cổng viện, nhân tiện đỡ Tạ Như Kiều còn đang gạt lệ về thư phòng.