Trong trướng vẫn còn bừa bộn, kì thực hôm nay Tư Mã Tấn mới về. Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi về đó là lệnh cho cơ sở ngầm vào trong cung xem xét tình hình của Bạch Đàn, không ngờ nàng lại đến chỗ hắn ngay.
Trong trướng không chỉ có một mình Tư Mã Tấn, Hi Thanh còn đứng trong góc, nhìn thấy hai người chàng chàng thiếp thiếp liền nắm tay đưa lên môi ho khan một tiếng.
Bạch Đàn bị tiếng ho khan này của hắn làm bừng tỉnh, buông Tư Mã Tấn ra nói: "A tỷ của ta đích thân đưa ta đến đây, không thể ở đây lâu, phải mau đưa chị ấy về".
Trần Ngưng vừa đi đến ngoài cửa trướng nghe nàng nói như thế liên tục lườm nguýt. Dù gì cũng là xe ngựa của Bão Phác quán của hắn đón Bạch Đàn ra, thế àm chỉ biết chị em không biết hắn, đúng là lạnh lòng người ta.
Bên cạnh có tiếng bước chân, Bạch Hoán Mai đã vượt qua hắn vén rèm đi vào trướng.
Trong quân doanh toàn là đàn ông, nàng mặc nguyên bộ cung trang, bụng lại to như cái trống nên không khỏi khó xử, trên gương mặt cũng hơi đỏ hồng.
Bạch Đàn đương nhiên hiểu điều này, thấy nàng đi vào lập tức cởi áo choàng khoác lên cho nàng.
Bạch Hoán Mai mới tự nhiên hơn một chút, đưa mắt nhìn một lượt trong trướng, ánh mắt dừng lại trên người Tư Mã Tấn: "Ta có mấy lời muốn nói với Lăng Đô Vương, Lăng Đô Vương có thể đuổi hết những người không phận sự xung quanh được không?"
Bạch Đàn bất ngờ, Bạch Hoán Mai lúc trước nói có việc, chẳng lẽ là tới gặp Tư Mã Tấn?
Tư Mã Tấn cũng rất kinh ngạc: "Bản vương bí mật về đô, bệ hạ còn không biết, tại sao quý phi lại biết được?"
Bạch Hoán Mai nói: "Ta cũng chỉ đoán vậy. Dù sao ta đã ở trong cung hơn mười năm, lại trông coi hậu cung, dù thế nào cũng chưa đến mức không có một chút nhạy bén nào. Đột nhiên có một nội thị lạ mắt đến bái yết ta, còn mượn cớ có việc của Hi Thanh, mặc dù không làm người ta chú ý nhưng chắc chắn là đến để thăm dò tin tức của A Đàn. Ngoài Lăng Đô Vương ra, ta không nghĩ được ai có bản lãnh bố trí cơ sở ngầm trong cung mà lại quan tâm đến A Đàn như thế".
Tư Mã Tấn gật đầu, liếc Hi Thanh một cái. Hi Thanh lập tức ra ngoài cửa, thế là Trần đạo trưởng đang lạnh lòng ngoài cửa bị hắn đuổi đi, một đám binh lính qua lại tuần tra và cả Cố Trình cũng bị hắn đuổi đi nốt.
Trần Ngưng quá đau lòng, lúc ra ngoài cửa doanh trại căm giận nói: "Bần đạo lẽ ra không nên quản những việc dung tục tầm thường của đám người phàm trần các ngươi".
Hi Thanh vỗ vỗ vai hắn: "Ngươi biết người hôm nay ngươi cứu là ai không? Không biết chừng sau này Bão Phác quán của các ngươi chính là đại công thần, đừng oán giận nữa, lên xe nghỉ ngơi đi".
"Lẽ nào bần đạo vẫn là người ham mê quyền thế?" Trần Ngưng hừ một tiếng, vung phất trần trèo lên xe tự kỉ. Cứu đứa bạn đểu Bạch Đàn chứ còn ai? Chỉ có thể nói là kiếp này kết bạn không thận trọng, bạn bè gì mà cứ gặp phải chuyện xấu là lại nhớ đến hắn!
Hi Thanh lại quay vào trong trướng, đứng gần cửa nhìn Bạch Hoán Mai: "Ta có nên tránh đi một chút không?"
Bạch Hoán Mai khẽ lắc đầu: "Ngươi và A Đàn đều không phải người ngoài, cùng nghe luôn thể đi".
Bây giờ bụng đã to, đứng lâu dễ mệt, nàng còn chưa mở miệng đã đỡ hông. Bạch Đàn dìu nàng ngồi sang bên cạnh, còn không quên dịch chuyển giá binh khí gần đó qua chỗ khác, có điều không đủ sức nên Tư Mã Tấn phải tới giúp mới chuyển đi được.
Bạch Hoán Mai ngồi xuống ghế, yên lặng một lát mới nói: "Ta nghe tin đồn bên ngoài, nghe nói Dữu Thế Đạo có di chiếu thật sự của tiên đế. Xin hỏi Lăng Đô Vương, việc này có phải là thật không?"
Tư Mã Tấn dường như hơi kinh ngạc vì nàng lại hỏi câu hỏi này, bắt tay sau lưng đứng bên cạnh nàng: "Nếu là thật, quý phi sẽ làm thế nào?"
Sắc mặt Bạch Hoán Mai hơi tái, hai mắt lại lộ ra sự kiên nghị: "Nếu là thật, vậy Lăng Đô Vương ngươi mới là chính thống. Hôm nay ta đích thân đến đây chính là muốn hợp tác với chính thống. Nếu không phải là thật, việc này cũng không có tổn thất gì lớn".
Tư Mã Tấn nhướng mày: "Hợp tác?"
Bạch Hoán Mai gật đầu: "Sở dĩ ta đích thân đưa Bạch Đàn ra cung chính là muốn tạo hàm ơn, muốn tỏ ý tốt với Lăng Đô Vương. Ngươi mặc dù có cơ sở ngầm trong cung nhưng cơ sở ngầm kiểu gì cũng kém quý phi ta đúng không?"
Ngón tay Tư Mã Tấn vân vê sau lưng: "Quý phi có điều kiện gì?"
Bạch Hoán Mai xoa bụng một chút: "Ta cần hài nhi trong bụng ta không có việc gì, cần địa vị của nhà họ Bạch trong triều. Những thứ này Lăng Đô Vương đều có thể đáp ứng chứ?"
Bạch Đàn và Hi Thanh nhìn nhau một cái, cả hai đều có chút khiếp sợ.
Ánh mắt Tư Mã Tấn nhìn nàng chằm chằm. Hắn không quá để ý đến phụ nữ ngoài Bạch Đàn, tiếp xúc với vị quý phi này không nhiều, ấn tượng với nàng cũng không sâu, chỉ nhớ vẫn luôn dịu dàng yếu đuối quá mức, thật sự không ngờ hôm nay nàng lại nói ra những lời này.
Nhưng con người chính là như vậy, sẽ luôn có những thay đổi không lường được, ngày xưa trầm lặng trang nghiêm là thế mà bây giờ chẳng phải đã trở thành một người mạnh mẽ nhường này hay sao?
Tư Mã Tấn bước máy bước, cười xa xăm: "Vậy phải xem quý phi làm thế nào đã".
Bạch Hoán Mai đứng dậy: "Vậy ta cứ coi như Lăng Đô Vương đã đồng ý".
Nàng thoáng nhìn Bạch Đàn và Hi Thanh: "Có hai người các ngươi chứng kiến, ta cũng yên tâm".
Nói xong những lời này, nàng đội mũ mạng lên, khẽ gật đầu rồi xoay người ra khỏi trướng, vẫn đoan trang cẩn trọng như trước kia.
"A tỷ chờ một chút!" Bạch Đàn bừng tỉnh lại, đi đến chỗ Bạch Hoán Mai, ghé vào bên tai nàng nói nhỏ vài câu, sau đó lui lại nói: "Chị về cứ nói như vậy, bệ hạ tuyệt đối không thể làm gì chị".
Bạch Hoán Mai bóp ngón tay nàng, cười hơi thẫn thờ: "Em vẫn rất thông minh, quả nhiên trên đời này chỉ có tình thân là dựa vào được".
Bạch Đàn ngơ ngác, Bạch Hoán Mai đã vén rèm ra cửa.
Trong trướng chìm vào yên lặng một lát, Hi Thanh đột nhiên động chân, bước nhanh đuổi theo.
"Mai Nương".
Bạch Hoán Mai đã đi tới gần cổng doanh trại, dừng bước xoay người, trên gương mặt lộ ra nụ cười mơ hồ dưới ánh trăng bàng bạc: "Hi Thanh, ngươi còn nhớ hình dáng của ta năm đó không?"
Hi Thanh ngẩn ra một lát, gật đầu: "Đương nhiên nhớ".
Bạch Hoán Mai buông mắt cười, giọng nói lại hơi run run: "Vậy ngươi cố nhớ giúp ta, sau này đến lúc ngay cả chính ta cũng đã quên, ngươi cũng nhớ giúp ta".
Hi Thanh ngơ ngác đi mấy bước về phía nàng, lại ấp úng không nói được gì.
Bạch Hoán Mai xoay người đi ra cổng doanh trại, gió đêm rất lớn, nàng cẩn thận bảo vệ bụng mình.
Sau này sẽ không trầm mê tình ái gì đó nữa, nàng chỉ cần con nàng, chỉ cần gia tộc, thế là đủ rồi.
Hi Thanh đưa mắt nhìn Trần Ngưng đỡ nàng bước lên xe, đưa mắt nhìn xe ngựa chạy vào bóng đêm mịt mờ, bóng hắn thê lương in dài nghiêng nghiêng trên mặt đất.
Mai Nương năm đó ngồi bên núi, nhìn nước chảy, tùy hứng đàn một khúc Quảng Lăng tán, sau này sẽ không còn gặp lại nữa...
Bạch Đàn vẫn đứng thất thần trong trướng, sự chấn động trong lòng còn chưa vơi hết. Bạch Hoán Mai từ nhỏ vẫn luôn là người biết nhẫn nhục chịu đựng, nếu không phải đã triệt để thất vọng với Tư Mã Huyền, nàng tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy.
Thấy nàng vẫn như người mất hồn, Tư Mã Tấn kéo nàng vào trong lòng, vỗ vỗ mặt nàng: "Nàng đã nói gì với quý phi?"
Vai Bạch Đàn buông lỏng, cả người rũ xuống, dựa vào trong lòng hắn nói: "Xảy ra một việc lớn như vậy, bệ hạ tất nhiên lại phải dùng chàng. Chàng bí mật về đô chắc chắn là đang làm cao, ta khuyên a tỷ mượn danh nghĩa chàng để ngăn chặn bệ hạ".
Nói đến đây lại thở dài: "Mặc dù Mai Nương đang hoài thai hoàng tự sẽ không gặp nguy hiểm gì nhưng nhất định quan hệ với bệ hạ sẽ có rạn nứt vì chuyện này, một khi đứa con ra đời, chị ấy chắc chắn sẽ không dễ chịu".
Tư Mã Tấn cười một tiếng: "Thế thì Tư Mã Huyền cũng phải đợi được đến ngày đó mới được".
Bạch Đàn không trả lời, Tư Mã Tấn cúi đầu nhìn nàng. Hai mắt nàng nhắm lại, không ngờ đã dựa vào hắn mà ngủ.
Bế bổng nàng lên mang vào đặt xuống chiếc ghế nằm bằng gỗ sau bình phong, có ánh đèn đuốc mới phát hiện quầng đen như than chì dưới mắt nàng, hai gò má cũng gầy hơn rất nhiều. Những ngày tháng vừa rồi ở trong cung chắc là ngày ngày phải đọ sức với Tư Mã Huyền, không hề dễ chịu.
Đại khái là lo lắng cho Bạch Hoán Mai, hai hàng lông mày của nàng vẫn còn nhíu chặt.
Tư Mã Tấn dùng ngón tay nhẹ nhàng day mi tâm nàng giãn ra, trượt xuống vuốt ve bên má nàng.
Thời gian trước hắn vẫn cố gắng bình tĩnh trước mặt người khác, ngay cả tâm tình cũng phải áp chế. Đến bây giờ nàng đã nằm trước mặt mình, hắn mới dám sợ. Nàng luôn luôn độc lập, lại biết cách ứng biến, hắn vẫn tin tưởng nàng có thể ứng phó, nhưng nếu như có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào làm nàng rơi vào hiểm cảnh, hắn có hối hận cũng không kịp nữa.
Bạch Đàn ngủ giấc này rất sâu, trong mơ còn lo lắng cho sự bình an của Bạch Hoán Mai. Đột nhiên giật mình tỉnh giấc, nàng có một cảm giác không biết đêm nay là đêm nao.
Trên người đắp chăn dày bằng lông cừu, một cánh tay vòng qua ôm eo nàng. Nàng quay đầu lại, cằm Tư Mã Tấn đã chống vào vai nàng, âm thanh còn khàn khàn vì vừa thức dậy: "Nàng đã mấy ngày không ngủ rồi à?"
Bạch Đàn cười khẽ: "Thì chàng cũng ngủ còn gì".
"Ta cũng rất lâu không ngủ rồi, ngày đêm thần tốc trở về gấp đương nhiên mệt mỏi, có điều nhìn thấy nàng đã tốt hơn nhiều rồi". Hắn cúi đầu mổ một cái vào bờ vai hơi lộ ra của nàng: "Thời gian này nàng ở trong cung thế nào? Tư Mã Huyền có làm khó nàng không?"
Bạch Đàn sợ nhột tránh ra: "Làm khó ta thì chắc chắn là có. Hắn bắt ta ở trong cung điện trước kia của chàng. Ta còn nhìn thấy chữ chàng tập viết trước kia".
Nàng không muốn nhắc tới những chuyện phiền lòng đó, tránh nặng tìm nhẹ chuyển đề tài.
"Chữ của tta thế nào?"
"Tặc tặc, chẳng ra gì".
Tư Mã Tấn giữ nàng lại, cười khẽ mấy tiếng bên tai nàng, giọng nói trầm lắng say lòng người: "Vậy làm phiền ân sư sau này chỉ dạy nhiều hơn".
Mới thủ thỉ tâm sự được chốc lát, bên ngoài bình phong có tiếng của Kỳ Phong vang lên, giọng điệu lại lén lút: "Điện hạ, binh mã đã điểm xong, ngài có cần đích thân xem xét hay không?"
"Không xem". Tư Mã Tấn chống đầu nằm nghiêng, một tay trêu đùa trên người Bạch Đàn: "Bản vương còn đang ở Dự Châu mà, ngươi quên à?"
Bạch Đàn sợ nhột vỗ tay Tư Mã Tấn ra, phách một tiếng nghe rất rõ ràng trong doanh trướng yên tĩnh này. Nàng ngây người, lặng lẽ chui vào trong chăn.
Kỳ Phong bên ngaoif hình như cũng ngây ra, một hồi lâu mới nói tiếp: "Thế sau khi điểm binh mã thì sắp xếp thế nào?"
Tư Mã Tấn không đùa nghịch với Bạch Đàn nữa, ngồi dậy mặc hồ phục giáp mềm vào, vừa chỉnh lại trang phục vừa đi ra ngoài bình phong: "Lùi lại đóng quân cách đô thành ngoài ba mươi dặm, chờ đợi mệnh lệnh của bản vương".
Kỳ Phong tuân lệnh, lén nhìn bình phong một cái. Bạch Bồ Tát nhất định ở bên trong, hắn vội vàng chuồn ra cửa.
Bạch Đàn gảy gảy lông cừu trên chăn: "Lúc này lùi ra xa đô thành nghĩa là lại càng làm cao. Nhưng phản loạn dù sao cũng là việc lớn, sao có thể hành sự như vậy?"
Tư Mã Tấn đứng trên địa đồ trước giá gỗ, nhìn chằm chằm dòng Trường Giang trên đó: "Dữu Thế Đạo công bố trong tay có di chiếu thật sự của tiên đế, mặc dù quá nửa là giả, nhưng thân là con của tiên đế, việc làm của ta như vậy mới là phản ứng bình thường. Huống hồ tình hình giờ này phút này đều là do một tay Tư Mã Huyền khi đó tạo nên, vì thế chính hắn phải thừa nhận".
Bạch Đàn nghe thấy khẩu khí lạnh lẽo của hắn liền không nói gì nữa.
Gió xuân càng ngày càng ấm áp, trong ngự thư phòng lại dường như càng ngày càng lạnh.
Trước mặt Tư Mã Huyền chất đầy tấu chương, lại không có lòng dạ nào xử lí. Gã Dữu Thế Đạo bất luận là thật hay giả kia đã dẫn phản quân tụ hợp với Quảng Lăng vương, đã có mấy chục vạn binh mã cuồn cuộn. Dù quận thủ quận Quảng Lăng đã dẫn quân chống cự nhưng sợ là cũng khó mà cầm cự bao lâu. Binh mã của Vệ Tuyển ít nhất còn nửa tháng nữa mới có thể đến được, phản quân sẽ nhanh chóng dàn ra bên kia Trường Giang, mũi kiếm chỉ thẳng thành Kiến Khang.
Tuyến đường này cực kì thuận lợi, mục tiêu chính là đô thành.
Còn biên giới lại có quân Tần nhìn chằm chằm như hổ đói, Đại Tấn hiện đang lưỡng bề thọ địch.
Cục diện như vậy quả thực cực kì... cực kì giống cuộc phản loạn của sĩ tộc Giang Bắc năm xưa.
Tư Mã Huyền bài bố lại toàn bộ binh lực ở đô thành, nhìn Cao Bình đang đứng dưới thềm ngọc.
"Bệ hạ, đã phái người đến Dự Châu lần nữa, Lăng Đô Vương không có động tĩnh. Nghe nói Kỳ Phong đã về đô thành, còn điều binh lùi ra ngoài đô.
Cao Bình không nói lời tiếp theo. Tin tức Dữu Thế Đạo chết mà sống lại quá mức hoạt kê, vốn đại thần trong triều không hề tin, đương nhiên cũng không tin cái gọi là di chiếu thật sự đó. Nhưng bởi vì phản ứng này của Lăng Đô Vương, tin đồn bất lợi với bệ hạ đã bắt đầu lan rộng trong bách tính trên phố. Vừa rồi trước lúc vào cung ông ta đã nghe thấy một số tin đồn nhảm nhí, không biết chừng sẽ khiến lòng người trong triều dao động.
Tư Mã Huyền không lên tiếng, ngoài điện có tiếng thông truyền của nội thị, quý phi đột nhiên đến cầu kiến.
Cao Bình đoán là quý phi quan tâm đến sức khỏe của bệ hạ. Thấy vẻ mỏi mệt trên mặt bệ hạ, cũng không tiện làm phiền hắn vì chuyện Lăng Đô Vương nữa, ông ta cáo từ lui ra ngoài điện.
Bạch Hoán Mai vào điện, trên người mặc cung trang màu vàng nhạt, bới tóc mây cao cao, dù bụng to vẫn bước đi nhẹ nhàng quý phái.
Tư Mã Huyền miễn lễ cho nàng, cười nói: "Ái phi chắc hẳn lại đưa canh sâm đến, không cần vất vả, giao cho cung nhân làm là được rồi. Nàng còn mấy tháng nữa sẽ chuyển dạ, không được đi lại quá nhiều".
Bạch Hoán Mai dịu dàng gật đầu: "Bệ hạ nói rất phải. Thần thiếp hôm nay lại không đưa canh đến, sau này sẽ giao cho cung nhân làm. Thần thiếp hôm nay đến là để phân ưu với bệ hạ".
"Sao? Phân ưu gì?"
"Thần thiếp đã đưa Bạch Đàn ra khỏi cung rồi".
Nụ cười trên mặt Tư Mã Huyền cương lại, lời nói vẫn mềm mỏng như thường: "Đây là quý phi phân ưu với Trẫm?"
Bạch Hoán Mai cúi đầu nói: "Nghe nói Lăng Đô Vương không chịu điều binh bảo vệ xung quanh đô thành, thần thiếp nghĩ là vì việc của Bạch Đàn. Bệ hạ luôn coi trọng giang sơn xã tắc, quốc gia đại sự ở trước mắt, đành phải hi sinh chút tình cảm nhi nữ của bệ hạ".
Tư Mã Huyền đi xuống thềm ngọc, đứng trước mặt nàng, chăm chú quan sát sắc mặt nàng: "Ái phi, lời này là Bạch Đàn dạy nàng nói đúng không?"
Bạch Hoán Mai cười khổ trong lòng, Bạch Đàn nói không sai chút nào, hắn đâu dễ lừa gạt như vậy.
"Bệ hạ anh minh, nhưng không phải A Đàn giáo mà là khuyên. A Đàn khuyên thần thiếp thả ra khỏi cung như vậy, thần thiếp cảm thấy có lí liền giúp nàng ra ngoài". Nàng đặt một tay lên cánh tay Tư Mã Huyền: "Bệ hạ thứ tội, việc làm này của thần thiếp nhất định sẽ làm bệ hạ không vui, có điều vì bệ hạ, vì hoàng nhi của chúng ta..."
Nàng khẽ thở dài, nói đến đó là đủ rồi.
Tư Mã Huyền mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Lúc ái phi làm việc này không sợ Trẫm trách phạt sao?"
Bạch Hoán Mai luôn luôn dịu dàng, không bao giờ làm trái ý hắn. Bây giờ nàng làm như vậy là đã có dấu hiệu thay lòng, hắn biết rất rõ.
Bạch Hoán Mai ngẩng đầu nhìn hắn như vô số lần trước kia, chỉ có điều trong lòng không còn có cảm giác ngọt ngào nữa: "Thần thiếp là người đứng đầu lục cung, trừ nhiều năm được độc sủng dễ khiễn người khác đố kị, thần thiếp chưa từng mắc lỗi lớn nào, bây giờ lại đang mang long tự. Quốc pháp nghiêm minh, nhưng không có một điều nào là không thể đưa tỷ muội trong nhà ra ngoài cung. Thần thiếp kính yêu bệ hạ, càng không dám mạo phạm quốc pháp cung quy, chỉ là e làm bệ hạ giận nên mới đến cáo lỗi. Bệ hạ xử trí như thế nào, thần thiếp đều chấp nhận, chỉ hi vọng được hoãn đến lúc thần thiếp sinh con cho bệ hạ xong".
Nói xong nàng lui lại vài bước, rút trâm cài đầu ra, xõa tóc đỡ bụng thận trọng quỳ xuống.
Tư Mã Huyền yên lặng nhìn nàng rất lâu, trong lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện, cuối cùng đột nhiên cười cười, đưa tay đỡ nàng đứng lên: "Ái phi suy nghĩ cho Trẫm, Trẫm rất cảm động, việc này không nhắc tới nữa. Nàng ngoan ngoãn về hậu cung dưỡng thai đi, tất cả đợi con sinh ra rồi nói tiếp".
Bạch Hoán Mai cảm ơn, cúi đầu lùi ra cửa.
Nội thị ngoài cửa không hề ân cần hầu hạ như thường ngày, chỉ hơi cúi người xem như đưa tiễn.
Bạch Hoán Mai cũng không để bụng, đứng ngoài cửa cẩn thận vẫn tóc lên, không kêu thái giám, không gọi cung nữ, một mình chống lưng đi về.
Quân doanh không phải nơi ở của phụ nữ. Bạch Đàn đang chuẩn bị về Đông Sơn, trước khi xuất phát cố ý đến diễn luyện trường trong doanh trại xem một lượt, không nhìn thấy Bạch Đống, chắc hẳn hắn đã nhổ trại rời ra xa nơi này ba mươi dặm theo điều động của Tư Mã Tấn nên đành thôi.
Tư Mã Tấn không yên tâm, đích thân đưa nàng về, cắt một đội binh mã đi theo, chuẩn bị ở lại Đông Sơn canh gác. Tình hình bây giờ đã vậy, kể cả Tư Mã Huyền lại hạ thánh chỉ cũng sẽ không để nàng vào cung nữa.
Bạch Đàn bị hắn kéo vào trong lòng ngồi chung một ngựa, lúc đi ra đường cái quan nhìn thấy hỏa tốc tám trăm dặm chạy nhanh qua, để lại một vệt bụi mù trên đường. (khẩn cấp hoặc hỏa tốc có ba loại là mỗi ngày tám trăm dặm, sáu trăm dặm hoặc bốn trăm dặm. Tám trăm dặm tương đương 400km/ngày là loại khẩn cấp nhất - ND)
"Xem ra tình hình không được tốt". Bạch Đàn cau mày.
Tư Mã Tấn kéo áo choàng ôm nàng vào lòng, thúc ngựa chạy thẳng, rất nhanh đã rẽ vào đường lên núi.
Bạch Đàn vẫn rất quan tâm đến Trần Ngưng, trước khi lên Đông Sơn tạt qua Bão Phác quán một lát.
Trong quán tất cả vẫn như thường, không có dấu hiệu bị giáng tội nào.
Vào chính điện, đám đạo sĩ đang nghe giảng đạo buổi tối. Trần Ngưng ngồi xếp ở phía trên bằng vung phất trần giảng kinh. Bạch Đàn không tiện quấy rầy, đứng bên cử một lát rồi định ra về. Đột nhiên thoáng nhìn thấy ngồi người đàn ông mặc áo xanh ngồi trong góc, nửa bên mặt gầy gò, hai mắt nhỏ dài, không phải Hi Thanh thì là ai?
Thảo nào đến bây giờ vẫn không thấy hắn đâu, thì ra đã chạy đến đây rồi.
Nàng lén lút men theo tường đến gần chọc hắn một cái, hắn quay sang nhìn nàng rồi lại quay lên tiếp tục ngồi.
"Tặc tặc, ngươi vì Mai Nương mà quyết định lánh xa hồng trần đấy à?" Nàng nhỏ giọng hỏi.
Hi Thanh thở dài thâm trầm, thoáng nhìn Trần Ngưng bên trên: "Nằm mơ à? Ta đến chào hàng dược liệu bị lão mũi trâu đó giữ lại, nhất quyết bắt ta ngồi đây nghe hắn giảng kinh một ngày, đúng là phát điên lên được".
Hắn ôm đầu.
Bạch Đàn vẫn cho rằng hắn đến là để tĩnh tâm. Có điều hắn là một người hào hiệp, không cần mình phải an ủi, nàng lại nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.
Tư Mã Tấn chờ bên ngoài sơn môn, thấy nàng đi ra liền nắm tay nàng đi về phía biệt viện nhà họ Bạch.
Dọc theo đường tắt nhanh chóng đến ngoài cổng viện, Bạch Đàn vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một người đàn ông Tiên Ti cao lớn đứng trong sân, hoang mang nhìn quanh mới dám khẳng định là mình không đến nhầm chỗ.
"Sao ngươi lại ở đây?" Đó là Đoàn Giám, tay áo hồ phục nhỏ hẹp xắn cao, trong tay cầm một chiếc cuốc, dường như vừa từ vườn hoa trong hậu viện đi ra đây.
"Sư tôn!" Vô Cấu vừa từ sương phòng phía tây đi ra, nhìn thấy Bạch Đàn lập tức chạy tới: "Sư tôn về rồi?"
Bạch Đàn chỉ Đoàn Giám: "Chuyện này là thế nào?"
Thừa dịp nàng đi vắng dám dẫn đàn ông về nhà, thế này thì hỏng hết rồi.
Vô Cấu nói: "Thời gian trước trong kinh đô có chút hỗn loạn mà, Đoàn Giám đến hỗ trợ hộ viện".
Đoàn Giám nhìn thấy Bạch Đàn còn không ngại gì, nhưng nhìn thấy Lăng Đô Vương cũng tới thì giật nảy, vội đi tới chào rồi giải thích với Bạch Đàn.": "Tiểu thư đừng ngại, tại hạ chỉ một lòng hảo tâm".
"..." Bạch Đàn ôm ngực lùi lại liền mấy bước. Nàng ở trong cung liều chết liều sống đọ sức với hoàng đế, không dễ gì trốn về được, đệ tử yêu mến của nàng ở nhà lại hào hứng chuẩn bị bay đôi với người khác rồi.
Đòn tấn công quá mạnh, nàng không thể nào chấp nhận.
Tư Mã Tấn đỡ lấy nàng, quay sang nhìn Đoàn Giám: "Ngươi đến chỗ Kỳ Phong điều ba ngàn binh mã chạy tới bên Trường Giang, theo dõi chặt chẽ động tĩnh bên kia. Nếu phản quân đã đến bờ bên kia, lập tức đến báo".
"Vâng". Đoàn Giám lập tức đặt cuốc sắt trong tay xuống, ôm quyền nhận lệnh, lúc quay sang nhìn thấy Vô Cấu mới hơi lưu luyến không rời.
Vô Cấu lại hiếm hoi có một lần không vô tâm, dặn hắn phải cẩn thận: "Bảo trọng".
Đoàn Giám như mở cờ trong bụng, vừa cười vừa đi ra cổng.
Vô Cấu vẫn không quen tiếp xúc với Lăng Đô Vương, lấy cớ phải đi pha trà cho sư tôn rồi chạy mất.
Đuôi mắt Bạch Đàn vẫn giật giật, Tư Mã Tấn ghé vào bên tai nàng nói: "Chẳng lẽ nàng muốn giữ lại đứa học trò này của nàng bên người cả đời?"
Bạch Đàn cắn môi: "Chỉ cần là học trò của ta, ta đều hận không thể giữ bên người cả đời, huống hồ còn là Vô Cấu!"
Tư Mã Tấn đột nhiên cắn một cái lên vành tai nàng, lạnh lùng nói: "Thế thì không được, nàng chỉ có thể giữ một học trò bên mình, đó là ta".
"..." Bạch Đàn ôm tai quay sang trừng mắt nhìn hắn, bị lời vừa rồi của hắn làm quên béng chuyện truy cứu Vô Cấu và Đoàn Giám.
Trời đã sắp rồi rồi, Tư Mã Tấn đương nhiên sẽ không về quân doanh nữa.
Vô Cấu cũng nhìn ra thời gian này Bạch Đàn gầy hơn rất nhiều, bữa tối dặn nhà bếp làm không ít món ngon.
Gần đây kinh đô không yên, số nguyên liệu nấu ăn này chỉ sợ cũng là Đoàn Giám mua đến cho Vô Cấu. Bạch Đàn nghĩ đến đây, trong lòng lại dễ chịu hơn một chút.
Ôi, nàng coi Vô Cấu vừa như chị em vừa như hậu bối dạy dỗ nhiều năm, chưa hề nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy. Bây giờ đương nhiên lưu luyến không rời, nhưng nếu Đoàn Giám là một lựa chọn tốt thì có lưu luyến cũng đành chấp nhận.
Buổi tối trăng sáng vằng vặc, Bạch Đàn ngồi trong phòng đọc sách một lát, vừa nhớ Mai Nương vừa lo lắng chuyện phản loạn, hơi lơ đãng, dứt khoát gập sách lại đi ngủ.
Lúc đóng cửa sổ nghe thấy bên ngoài có tiếng vó ngựa và tiếng bước chân đều tăm tắp theo gió bay tới. Trên núi là một đêm an bình, dưới chân núi lại hết sức bận rộn.
Quay đầu lại, Tư Mã Tấn chạy tới trước mặt: "Nghe thấy rồi chứ? Tư Mã Huyền đã điều binh mã đến bờ sông rồi. Mấy năm nay hắn khổ tâm tài bồi, trong tay cũng có vài tướng lĩnh tâm phúc".
Bạch Đàn hiểu ra: "Thế trước hắn không điều chẳng lẽ là vì đề phòng chàng?"
"Đương nhiên là thế. Hắn vốn muốn dồn sức đối phó ta, nhưng tự nhiên Dữu Thế Đạo lại xông ra chặn trước mặt". Tiếng nói vừa dứt, Tư Mã Tấn tiện tay phẩy tắt nến, ôm nàng ngã thẳng xuống giường: "Đêm khuya không nói chuyện triều chính".
Trán Bạch Đàn va vào cằm hắn lúc ngã xuống, một tay ôm trán một tay đẩy hắn ra: "Trong tình hình này không nói chuyện triều chính thì nói cái gì?"
Ngón tay Tư Mã Tấn chậm rãi cởi dây lưng nàng, lùa vào vạt áo nâng lưng nàng lên áp sát vào người mình, ngậm môi nàng mút mạnh một hồi rồi mới trượt lên tai nàng trả lời: "Chuyện giường chiếu".
"..." Bạch Đàn khẽ hừ một tiếng, gương mặt đỏ tươi ướt át, may mà trong bóng tối không nhìn ra.
Tư Mã Tấn kéo bàn tay nàng đang đặt trên vai hắn, dẫn dắt nó mơn trớn ngực mình, dần dần lướt xuống bụng xuống hông. Cả người Bạch Đàn như bốc cháy, như mê như say, khẽ rên rỉ một tiếng, lập tức bị hắn nuốt vào trong miệng.
Quần áo loạt soạt rơi xuống, tiếng rên rỉ đứt quãng, tiếng thở dốc nặng nề.
Bao nhiêu lo lắng và nhớ nhung trong những ngày tháng chia lìa, bây giờ phải dùng ái ân bù đắp lại...