Chương 7: Lên núi được mùa
Bốn người sau khi thu thập thứ xong mọi thứ, liền chọn một con đường đi xuống núi mà ngày thường không có ai đi, hy vọng khi xuống núi có thể thu hoạch được nhiều thứ có ích hơn một chút. Chưa kể, đường không có người đi, tuy nhiên sẽ khó đi hơn, nhưng tài nguyên phong phú, trên đường lại thấy hai con thỏ hoang, đương nhiên là Hiểu Nhi nhặt hòn đá nhỏ đánh ngất, ba đứa con trai trợn mắt há hốc mồm ngây ngốc nhìn chằm chằm. Tỷ lệ đánh bừa mà trúng cũng quá cao đi, người khác ngắm chuẩn chưa chắc đã bằng!
Sau đó lại thấy một con gà rừng, ba người nói không cần Hiểu Nhi ra tay, vì thế mới có một cảnh chiến đấu kịch liệt diễn ra: chặn đường, lao tới, lại đánh, lại dùng sọt úp xuống, dùng mười tám thế võ công đồng thời ra trận mới bắt được con gà rừng. Sau khi bắt được gà rừng, ba người ngồi xuống để hồi sức, trong long cảm thấy thật tức chết đi được.
Trong khi ba người kia đi bắt gà rừng thì Hiểu Nhi lại đi xung quanh, nhìn thấy một ổ thỏ hoang, theo phương pháp Bạch Thiên dạy, thuận lợi dùng nước trong không gian thu được ổ thỏ hoang đó, còn tìm được thêm một ổ có trứng gà rừng.
“Hôm nay chúng ta thật may mắn, trước kia ca lên núi cũng chưa bao giờ bắt được nhiều gà rừng như vậy.” Cảnh Duệ nghĩ có thể hầm canh gà cho nương uống, liền cười tươi.
“Gà rừng hôm nay thật ngốc.” Hiểu Nhi vì che giấu đi khả năng của mình, cố ý nói như vậy. Ba người còn lại trợn mắt nhìn.
Bốn người vừa nói vừa cười đi xuống núi, dừng lại ở con suối nhỏ dưới chân núi, bắt đầu kiểm kê con mồi.
Thẩm Tử Hiên biết trèo cây, lấy được năm trứng chim, còn tìm được hai cây mía, còn dùng liềm chặt thành nhiều đoạn nhỏ.
Thẩm Cảnh Duệ tìm được cây óc chó dại hái được hai cân quả óc chó, mâm xôi vàng cũng háu được một túi nhỏ, Thẩm Cảnh Hạo hái được mười mấy trái kiwi. Hiểu Nhi hái được gần nửa sọt hạt dẻ và củ từ. Còn lại chính là bốn con gà rừng, hai con thỏ.
Bốn người đi một đoạn đều đói bụng, liền ở bên dòng suối nhóm lửa nướng hai củ từ, mấy quả trứng chim và trứng gà rừng. Trong lúc đợi khoai và trứng chín thì mấy người Hiểu Nhi ngồi vừa ăn mía, quả kiwi và mâm xôi vàng vừa nói chuyện phiếm.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, bầu trời mùa thu cao, sâu, không một gợn mây, thật trong xanh. Đôi khi có thể thấy những đàn chim di trú bay qua. Cánh đồng phía xa như một đại dương vàng, gió thổi rì rào như song vỗ vào bờ biển. Hiểu Nhi ăn một cây mía, nhìn cảnh đẹp này, trong lòng nhớ tới một câu kiếp trước thường xuyên nhìn thấy: “Thời thế an ổn, năm tháng yên tĩnh”.
“Thời thế an ổn, năm tháng yên tĩnh. Nói rất hay, Hiểu Nhi, lời này muội nghe được ở đâu vậy?” Thẩm Tử Hiên tò mò đánh giá Thẩm Hiểu Nhi, không biết có phải ảo giác hay không, đột nhiên cảm thấy Hiểu Nhi khác so với ngày trước, ngày trước tuy cũng khéo léo, nhưng không tự tin, thông minh như vậy.
Hiểu Nhi không nghĩ mình nói ra những lời nói trong lòng, cảm thấy bất đắc dĩ, đây là lại muốn nói dối: “Lúc ở trên trấn trên muội vô tình nghe được người ta nói, cảm thấy thật tốt, liền nhớ kỹ”.
Thẩm Tử Hiên không nói gì nữa, im lặng nhìn trước phong cảnh mắt, suy nghĩ miên man.
Một lúc sau, củ từ và trứng đều chín, mấy người chia ăn, còn lại một quả trứng chim và một quả trứng gà, Hiểu Nhi quyết định mang về nhà cho Lưu thị ăn. Ăn xong, Hiểu Nhi đem những thứ lấy được trên núi chia làm hai phần giống nhau, bỏ vào sọt. Lấy một sọt đưa cho Thẩm Tử Hiên: “Tử Hiên ca, đồ vật trong sọt này là của ca, người mang về trước đi, hôm nào chúng ta qua nhà ca ca lấy sọt.”
Thẩm Tử Hiên nói không cần, mấy thứ này phần lớn là ba người Hiểu Nhi bắt được, bản thân mình cũng không làm được bao nhiêu, nên không lấy, hắn nên để cho bọn họ mang về.
“Nếu Tử Hiên ca không cần, thì lần sau muội không chơi với ca nữa.” Hiểu Nhi chỉ có thể chiêu làm nũng của tiểu hài tử: Ca còn như thế nữa, thì lần sau ta sẽ không chơi với người nữa.
Thẩm Tử Hiên cũng biết một ít tình huống nhà bọn họ, gia đình lão tam Thẩm gia đều là người thành thật thiện lương, ai cũng đều việc làm thì nhiều mà cơm lại ăn không đủ no, người nào người nấy đều xanh xao vàng vọt. Lại nhìn người đại phòng và nhị phòng, ai nấy đều béo núc, mặt đầy mỡ. Nhưng ba người Cảnh Duệ đều có vẻ mặt nếu không cần thì liền tuyệt giao, biết ý tốt của bọn họ, suy nghĩ trong chốc lát rồi nhận lấy: “Đồ vật trong sọt thì ta lấy, ngày mai các đệ đến nhà ta tới ăn cơm.” Kỳ thật đồ vật bọn họ mang về nhà, họ có thể ăn phỏng chừng cũng không được bao nhiêu, đến nhà mình, gắp cho bọn họ thêm mấy miếng thịt là được.
Ba người Hiểu Nhi không cự tuyệt, đồng ý, nhưng ngày mai lại không đi được.
Ba người trở lại Thẩm gia, lúc này trong viện không có người, ba người cõng sọt về tây sương phòng. Lưu thị vừa mới cho tiểu muội muội bú sữa xong, vỗ nhẹ vào lưng em một lúc, rồi để em tự ngủ. Thấy ba anh em đã trở lại, liền bảo bọn họ đi rửa tay rửa mặt. Cảnh Duệ buông sọt: “Nương, hôm nay ở chân núi chúng ta gặp Tử Hiên ca, hắn mang bọn con đi đến nơi trước kia bọn con chưa đến, thu hoạch thật phong phú.”
“Đúng vậy, nương, hôm nay bọn con bắt được bốn con gà rừng, hai con thỏ, còn có hạt dẻ, củ từ, trứng chim, trứng gà rừng, óc chó, còn có quả dại. Bọn con còn được ăn cây mía.” Cảnh Hạo vừa nói vừa dùng tay chỉ vào từng thứ mà hôm nay thu hoạch được.
“Thu hoạch được nhiều như vậy, các con có phải là lại đi vào sâu trong núi không?” Nghe đến đó, Lưu thị lo lắng nhiều hơn là vui sướng, ngày thường cha bọn nhỏ lên núi một chút cũng không thể thu hoạch được nhiều thứ như vậy.
“Không có, bọn con chỉ ở bên ngoài, bởi vì có Tử Hiên ca đi cùng, nên đi xa hơn so với bình thường một chút. Nương yên tâm đi, bọn con sẽ không lén đi núi sâu.” Cảnh Duệ vội vàng bảo đảm.
Lưu thị nghe xong liền yên tâm, chính mình hài tử chính mình biết, bọn họ nhất thật thành, sẽ không đối chính mình nói dối.
“Nương, lát nữa đem gà giết, hầm canh gà cho người uống, uống nhiều canh gà một chút, muội muội liền đủ sữa bú.” Hiểu Nhi liếc mắt nhìn tiểu muội đang ngủ say một cái, làn da tiểu muội hơi vàng một chút, hy vọng chỉ là bệnh vàng da do thiếu chất. Nhưng để ngừa vạn nhất, cho Lưu thị uống nhiều hơn một chút nước trong không gian, sau đó thông qua sữa cho tiểu muội uống cho đủ chất.
“Bọn con còn nhặt được trứng gà rừng và trứng chim, đã nướng chín, nương người ăn đi.” Cảnh Hạo móc ra một cái gà rừng trứng cùng một cái trứng chim đưa cho Lưu thị.
“Các ngươi chia nhau ra đi, nương không đói bụng.” Hôm nay Lưu thị cảm thấy không đói như mọi ngày, sữa cũng nhiều hơn, tiểu muội được ăn no, cả buổi sáng cũng chưa khóc.
“Bọn con đều ăn rồi, còn ăn củ từ nướng, đây là phần mang về cho nương, nương người ăn đi, nương không đói bụng, tiểu muội cũng sẽ đói.” Cảnh Duệ cũng học theo Hiểu Nhi đem chuyện tiểu muội ra nói.
Ba đứa nhỏ thay phiên khuyên bảo, Lưu thị không nói lại ba đứa, chỉ ăn trứng chim, trứng gà để lại cho Thẩm Thừa Diệu ăn.
Thừa dịp hiện tại trong viện không ai, phỏng chừng mọi người đều ngủ trưa, Hiểu Nhi quyết định đem hai con gà giết trước. Đem canh gà ra cho Lưu thị uống một ít, cơm trưa cũng chưa được ăn, như thế nào chịu được.
Kiếp trước, lúc Hiểu Nhi đi theo biểu ca thám hiểm thiên nhiên hoang dã, cũng được học kỹ năng giết gà. Kỹ năng sinh tồn trong hoang dã, cũng là kỹ năng mà con cháu Thẩm gia nhất định phải học được.
Ba người đem con thỏ thả vào trong lồng sắt, sau đó liền mang gà đi vào phòng bếp, Cảnh Hạo còn nhỏ tuổi, cho nên phụ trách đun nước sôi, đun nước xong thì phụ trách nhóm lửa nấu chin hạt dẻ. Cảnh Duệ cùng Hiểu Nhi hợp lực đem hai con gà đều giết, cắt tiết gà.
“Hiểu Nhi, tại sao không để lại một con gà ngày mai giết, thế thì ngày mai nương cũng có thể uống thêm một bát canh gà.”
Hiểu Nhi cẩn thận dùng nhúng hai con gà vào nước sôi trụng một lượt, sau đó vớt ra, đưa cho Cảnh Duệ một con để vặt lông: “Tối nay nhà đại bá đều từ trấn trên trở về, một con gà phỏng chừng nương có thể ăn được một miếng ức gà là đã tốt lắm rồi, nếu là đem hai con đều giết, tối nay cho cả nhà ăn một con, giữ lại một con cho nương ăn, thế không phải là càng tốt hơn sao”.
“Chính là nếu giết cả hai con, nương cũng chẳng được ăn nguyên một con.” Cảnh Duệ nói nhỏ, hắn biết tính tình của mọi người trong nhà, hơn nữa cũng biết tính tình của cha mẹ mình.
“Yên tâm, muội sẽ để cho nương ăn được. Hiện tại chúng ta làm nhanh lên một chút, nhanh chóng hầm xong canh, bưng cho nương uống.”
Nghe thấy lời này Cảnh Duệ lập tức nhanh tay hơn. Hai người đem lông gà rút sạch sẽ, mổ bụng lấy nội tạng ra, rửa sạch sẽ. Hiểu Nhi lập tức đem hai con gà băm ra, mang vào phòng bếp hầm canh. Mà dư lại nội tạng liền để cho Cảnh Duệ rửa sạch.
Hiểu Nhi đem canh gà cả nhà uống để ở trong nồi đất hầm chậm rãi, canh gà mà Lưu thị uống, thì ở nồi sắt xào một chút, băm rất nhiều gừng bỏ vào, sau đó thêm nước trong không gian trực tiếp nấu, rất nhanh liền nấu xong, liền múc ra bát đem vào phòng cho Lưu thị. Thực tế, hầm canh không cần phải đun quá lâu, bên trong sẽ sản sinh ra nhiều purine (1), đối với thân thể không tốt, cho nên canh mà Lưu thị uống, Hiểu Nhi cũng không có nấu quá lâu, mà cách làm canh gà này, ở hiện đại có nhiều tỉnh cũng cũng làm theo phương pháp này cho người ở cữ uống.
Purine (1): là một hợp chất hóa học mà tìm thấy ngay trong thực phẩm và đồ uống chúng ta ăn hàng ngày như: thịt đỏ, hải sản, đồ uống có cồn (bia). Purin có trong hạt nhân của tế bào động, thực vật. Purin là tên chỉ một loại phân tử gốm có các nguyên tử cacbon và nitơ. Các phân tử này tìm thấy trong RNA và DNA của tế bào. Khi cơ thể tiêu hóa purine, chúng sẽ tự sản sinh ra một chất gọi là axit uric. Axit Uric có chức năng kích thích bộ não của con người hoạt động một cách có hiệu quả. Tinh thể axit uric tích tụ lâu ngày trong các khớp xương gây ra một dạng bệnh viêm khớp, chính là bệnh gút.