Chương 6: Học đi đôi với hành

Chương 6: Học đi đôi với hành

“Ta cũng nghe thấy rồi.” Hiểu Nhi nhỏ giọng đáp lại, cúi người nhặt một hòn đá nhỏ trên mặt đất lên. Ba người còn lại thấy nàng nhặt đá cũng nhặt mấy hòn đá lớn hơn, bọn họ không nghĩ rằng Hiểu Nhi nhặt hòn đá nhỏ có thể ném chết một con gà rừng, huống chi chỉ nhặt một cái, nhưng cũng không trông cậy vào Hiểu Nhi có thể ném trúng, liền tùy ý nàng. Ba đứa con trai đang thương lượng mỗi người một cách, đi nhẹ nhàng bước tới gần nơi có gà rừng kêu, rất nhanh liền thấy một con gà rừng, con gà rừng kia cũng cảnh giác, một bên ăn, một bên ngẩng đầu nhìn lên liếc mắt một cái, kêu lên một hai tiếng.

Hiểu Nhi liền ném cục đá về phía con gà, sau đó gà rừng liền ngất đi. Ba người Thầm Tử Hiên há hốc mồm, bọn họ cũng vừa mới thấy gà rừng, còn đang suy nghĩ khi nào thì đem cục đá ném đi, Hiểu Nhi đã ném hòn đá làm con gà rừng ngất!

“Tỷ tỷ, tỷ quá lợi hại!” Cảnh Hạo phản ứng đầu tiên, cao hứng nhảy lên: “Tỷ tỷ, tỷ làm như thế nào vậy, mau nói cho đệ biết!”

“Ách, tỷ vốn dĩ tính toán ném vào người nó, không ngờ có thể ném trúng đầu, đem nó đánh ngất.”

Ba người còn lại: ......

“Chúng ta mau đem gà rừng trói lại, nếu nó tỉnh liền chạy mất.” Thẩm Tử Hiên đi qua lấy gà rừng nhặt lên, Cảnh Duệ cũng tìm được một cái dây mây trói chân và cánh gà rừng, đặt ở sọt sau lưng.

Ba người tiếp tục đi, Thẩm Tử Hiên dừng lại và nói: “Được rồi, chúng ta tìm quả dại ở quanh đây thôi, không thể tiếp tục đi vào bên trong”.

Núi rừng ở vùng này không có dã thú hung mãnh đi lại, đi tiếp vào sâu trong núi mới có. Ở gần đây vẫn là an toàn.

“Chúng ta phân công nhau đi tìm xem, nhanh chóng hái xong, sau đó về nhà” Hiểu Nhi cần đi riêng một mình mượn cơ hội lấy một ít đồ vật bỏ vào không gian, cũng cần thử cho động vật vào không gian. Có bọn họ đi bên cạnh thì không làm được.

“Được, nhưng không thể đi quá xa, không thể đi khỏi tầm mắt của ca.” Thẩm Tử Hiên thường xuyên vào núi, biết khu vực này vẫn luôn an toàn, liền đồng ý, nhưng cũng không dám để ba đứ nhỏ đi quá xa.

Tất cả mọi người đều đáp ứng sau đó từng người tản ra. Hiểu Nhi nhặt một nhánh cây, vừa đi vừa quét cỏ và cây cối phía trước để xua đuổi rắn, côn trùng, chuột và kiến, một bên hướng sườn núi đi. Mới đi được vài bước, nàng thấy một bụi dây leo giống khoai mỡ, nàng hơi ngạc nhiên, lát nữa gọi ca ca cùng đệ đệ đào lên, mang về nấu canh uống hoặc là nướng ăn.

Hiểu Nhi tiếp tục đi xuống, thấy một cây hạt dẻ, trên cây có rất nhiều quả đã vỡ, hạt dẻ ở bên trong hiện ra, còn rơi ở trên mặt đất không ít.

Nàng đem những hạt còn nguyên vẹn trên mặt đất nhặt lên, bỏ vào sọt, dọn sạch sẽ mặt đất bên dưới tàng cây, sau đó mới trèo lên cậy dùng nhánh cây mới nhặt để đập những quả đã nứt, để hạt dẻ bên trong rơi xuống mặt đất. Kiếp trước nàng vì đã từng bị bắt cóc, sau này nàng quyết tâm đi học võ để phòng thân, hơn nữa người dạy nàng là biểu ca của nàng, chính là thủ lĩnh Mafia, nên ở kiếp trước, có thể đánh thắng được nàng, không có mấy người. Nàng còn học phi tiêu, bắn súng, nên con gà kia ngất cũng thật không oan uổng. Mà leo cây hái hạt dẻ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, đó cũng là không có biện pháp.

Mười lăm phút sau, mặt đất đầy hỗn độn, Hiểu Nhi lưu loát từ trên cây nhảy xuống, đương nhiên, hiện tại nàng có thể làm được những động tác này, đều là do ăn quả Vô Ưu, bằng không dùng thân thể nguyên chủ này để nhảy, có khi lại chết một lần nữa.

Nàng thành thạo nhặt hạt dẻ rụng xuống đất lên, những hạt chưa vỡ, nàng lấy cục đá đập vỡ nó. Tổng cộng nàng nhặt hơn phân nửa sọt, một nửa cho vào không gian để giữ tươi mới, lúc đói bụng lấy lại ra ăn. May mắn là đồ vật bỏ vào không gian và từ trong không gian lấy ra đều chỉ cần dùng ý nghĩ khống chế là được, không cần người đi vào không gian. Đương nhiên, đó là đồ vật được đặt ở trong sơn động. Sơn động kia không những thời gian bên trong là yên lặng, mà còn là một cái không gian vô tận, nói cách khác, bỏ ít hay nhiều đồ vật đi vào bên trong đều không bao giờ đầy, quả thực là một cái kho hàng vạn năng.

Hiểu Nhi đeo sọt lên, lại đi về phía trước, không phát hiện được thêm gì cả, nghe được Thẩm Tử Hiên gọi, trả lời thật to rồi quay trở về, tới chỗ lúc trước tìm được khoai mỡ liền dừng lại: “Mọi người mau tới đây, nơi này có khoai mỡ, chúng ta đào nó mang về.”

Hiểu Nhi buông sọt, cầm cái liềm được chuẩn bị sẵn trước khi đi, cắt hết dây đi, đào lên.

Ba người kia đi tới, Cảnh Duệ cũng buông sọt hỗ trợ đào: “Hiểu Nhi, khoai mỡ là dược liệu sao?”

Thẩm Tử Hiên cầm lên một củ để nghiên cứu, khoai mỡ, đây là lần đầu tiên hắn nghe tới cái tên này.

Cảnh Hạo cũng ngồi xổm xuống hỗ trợ đào: “Tỷ tỷ ngươi làm thế nào tỷ biết đây là củ mài, còn nữa đào ra để làm gì? Đây là dược liệu? Là dược liệu để chữa vết thương của tỷ sao?”

“Ta là thấy La đại phu đào rồi, là dược liệu, nhưng mà ngày thường cũng có thể ăn, nướng ăn cũng được, nấu canh cũng được, có tác dụng bồi bổ, cường tráng, hỗ trợ tiêu hóa, chảy mồ hôi, ngăn ngừa tiêu chảy”.

Thẩm Tử Hiên nghe xong, không nhịn được sờ đầu Hiểu Nhi khen: “Trí nhớ của Hiểu Nhi thật tốt!” Hắn là thật tình tán dương, nguyên chủ ban đầu chính là một đứa trẻ thông minh, cho nên khi thấy Hiểu Nhi nói như vậy cũng không cảm thấy có cái gì đó không đúng. Khi La đại phu hái thuốc nếu có gặp người trong thôn hỏi cũng sẽ chỉ dạy một chút, không phải lúc nào ông cũng có thời gian hái thuốc, dạy cho thôn dân biết, thôn dân nếu có hái được cũng có thể bán cho ông. Cứ như vậy có thể giúp được thôn dân kiếm thêm mấy văn tiền, thứ hai cũng cho chính mình chút thời gian rảnh.

Hai năm trước La đại phu mới chuyển đến trong thôn, ở chân núi ông mua một miếng đất, xây một căn nhị tiến viện phòng ở. Bên trong là hai vợ chồng La đại phu cùng một đôi vợ chồng, đôi vợ chồng kia có lẽ là hạ nhân nhà bọn họ. Không ai biết La đại phu từ đâu tới, nhưng y thuật của ông rất cao minh, làm người cũng hiền lành, người trong thôn xem bệnh phần lớn đều chỉ thu tiền dược liệu, không thu tiền khám bệnh, chính là tiền dược kiệu cũng chỉ thu tiền dược liệu mà ông mua về, dược liệu mà chính mình lên núi hái đều không thu, hơn nữa còn có thể ghi nợ.

Hiểu Nhi đoán La đại phu hẳn là ngự y thoái ẩn về nông thôn dưỡng lão.

Bốn người hợp lực, thực mau liền đem khoai mỡ đào hết lên, tổng cộng có sáu củ, mỗi củ đều một cân trở lên, có hai củ to có vẻ được hơn hai cân.

Rửa sạch sẽ bùn đất trên khoai mỡ, Thẩm Tử Hiên đem khoai mỡ để ở sọt của Hiểu Nhi, chủ động cõng sọt, cùng mọi người đi xuống núi. Cảnh Duệ muốn tự mình đeo, hắn cảm thấy Tử Hiên ca là người đọc sách, người đọc sách không cần làm những việc nặng như này. Thẩm Tử Hiên không chịu: “Ở đây ta lớn tuổi nhất, đương nhiên là ta đeo sọt nặng nhất, bằng không liền uổng phí công đọc sách thánh hiền”.

“Trong sách có dạy người lớn tuổi hơn phải đeo sọt nặng hơn?” Cảnh Hạo tò mò hỏi, hắn muốn đọc sách a, chữ trước kia cha dạy, chính mình đều nhớ rõ.

Nghe xong lời này, Hiểu Nhi thiếu chút nữa bật cười. Thẩm Tử Hiên cười sờ Cảnh Hạo đầu: “Trong sách dạy chúng ta đạo lý làm người, ví dụ như dạy chúng ta kính già yêu trẻ, mà ca đeo sọt nặng hơn, đó là biểu hiện của yêu trẻ.”

Lời nói của Thẩm Tử Hiên dễ hiểu, Cảnh Hạo nghiêm túc gật gật đầu: “Đệ hiểu rồi.”

Hiểu Nhi thấy vẻ mặt của đệ đệ bật cười: “Đệ hiểu cái gì?”

“Đệ hiểu những thứ học được không thể chỉ học mà không làm, giống như đại đường ca đọc sách nhiều năm như vậy, khẳng định đã được học kính già yêu trẻ, chính là lần trước đệ cùng ca ca đi múc nước, nửa đường gặp đại đường ca hắn cũng không khiêng giúp chúng ta một chút mà còn đi luôn, đó là biểu hiện không yêu trẻ”! Cảnh Hạo ngẩng đầu nhìn Thẩm Tử Hiên hy vọng được được sự đồng tình của hắn.

Hiểu Nhi lần này là thật sự ngoài ý muốn, hóa ra Cảnh Hạo thật sự hiểu được, là một thiên tài.

Cảnh Duệ nhẹ nhàng gõ vào đầu Cảnh Hạo: “Không được nói đại đường ca như vậy, đệ đây cũng không phải là biểu hiện của kính già!”

“Đại đường ca lại cũng không già!” Cảnh Hạo rụt cổ nhỏ giọng lẩm bẩm.

Thẩm Tử Hiên thật sự đem ba anh em này là huynh đệ ruột thịt liền dạy bảo: “Hạo Nhi nói rất đúng, đọc sách chính là học để áp dụng vào thực tế, học mà không dùng thì đi học làm gì. Nhưng mà đây là chuyện của người khác, chính chúng ta hiểu được là được rồi, không cần phải đưa ra thêm bất kỳ nhận xét nào. Cho nên lần sau nêu ví dụ, thì nên tìm chuyện tốt hơn để nói.”

Ba người đều gật đầu, tỏ vẻ đã biết.