Giơ tay lên nhìn, lại sờ sờ đùi, nàng phát hiện thân thể này của mình chỉ còn da bọc xương, hơn phân nữa là trước đây không được ăn no. Nếu không phải nàng da đen, thân hình này hoàn toàn có thể coi là Bạch Cốt Tinh.
Nàng cười đau khổ, mang đôi giày vải cũ nát đi ra ngoài tìm thức ăn. Đau đớn dường như đi theo nguyên chủ, hiện giờ đầu nàng cũng không còn cảm thấy đau, chỉ còn bụng giống như cái động không đáy, mọi tế bào đều kêu gào.
Đẩy cửa gỗ phát ra một tiếng " Kẽo kẹt", nàng còn ngây thơ tìm phương hướng đi tới phòng bếp, liền nghe Tô Tĩnh Hùng dò hỏi:" Là muội muội tỉnh sao? "
"Là.... " Tô Tĩnh Trúc ách giọng lên tiếng.
Tô Tĩnh Hùng nghĩ đến muội muội, bụng vĩnh viễn đều không no, vội hô:"Ca nơi này có bánh, mau tới đây ăn. "
Vừa nghe có ăn, Tô Tĩnh Trúc đảo mắt liền biết chỗ Tô Tĩnh Hùng nằm.
Trong phòng có muột cỗ hương dược liệu, nàng hít hít mũi, phân biệt rõ Tô Tĩnh Hùng dùng dược liệu gì bôi trên da.
Nàng kiếp trước là sát thủ, các phương diện tri thức đều có đọc qua, vì để giết chết mục tiêu, nàng am hiểu nhất là dùng độc. Bất quá từ xưa y độc không phân biệt, y thuật của nàng còn tính hảo.
"Đồ ăn ở đằng kia. " Tô Tĩnh Hùng không đứng dậy, ngón tay chỉ cái bàn gần mép giường. Trên bàn có ấm nước cùng chén trà, còn có ít thức ăn.
Cái bàn này vốn dĩ không gần giường, là vì để hắn tiện ăn uống nên nương kéo tới.
Nhìn đến đồ ăn, Tô Tĩnh Trúc không bình tĩnh được, không ăn một chút gì, nàng không thể kiểm tra miệng vết thương của Tô Tĩnh Hùng. Nàng cầm lấy cái bánh tròn xoe, đang muốn một ngụm cắn lên.