Thôn bọn họ sinh hoạt kêu là thôn Đại Đức, nguyên chủ tên Tỗ Tĩnh Trúc, năm nay mười một tuổi. Nguyên chủ vốn là cô nương thông minh lanh lợi, nhưng ở thời điểm chín tuổi, bị đụng đầu trở thành kẻ điên.
Bởi vì sau khi sinh Tô Tĩnh Trúc, Tô gia xãy ra vài chuyện xui xẻo, hơn nữa người ngoài bàn lộng thị phi, nãi nãi Triệu thị liền coi nguyên chủ là cái tai họa của Tô gia.
Nghe khẩu khí của tiểu đệ, Lý thị cùng người nhà đều sống không tốt. Nghĩ đến mẫu thân nguyên chủ và huynh đệ đều đối tốt với mình, A Trúc trong lòng liền cam chịu thân phận Tô Tĩnh Trúc.
Triệu thị có âm thanh như xuyên thấu, mưa đá dường như tạp vào phòng:" Tô Tĩnh Kiệt! Ngươi còn không ra làm việc! "
"Tỷ, ta đi ra ngoài làm việc, ngươi hảo hảo nằm". Tô Tĩnh Kiệt nói xong, liền chạy ra ngoài.
Tô Tĩnh Trúc nằm trên giường đều có thể nghe Triệu thị chất vấn:" Như thế nào mà chậm vậy? "
"Ta vừa mới đút cháo cho tỷ tỷ xong."
Triệu thị lải nhãi mắng nhiếc:" Tỷ tỷ ngươi là thiên kim đại tiểu thư, còn muốn người hầu hạ? Rõ ràng là mệnh tiện còn làm ra vẻ! Cái cục đá kia như thế nào không đem nàng đè chết, lưu lại cái tai họa cho Tô gia chúng ta, hiện tại còn muốn lãng phí lương thực... "
Tô Tĩnh Kiệt nắm chặt tay, nhiều lần muốn mở miệng phản bác, đều nhịn xuống. Phụ thân không ở đây, mẫu thân không có chủ kiến, đại ca bị thương, tỷ tỷ có bệnh điên, thân thể hắn suy yếu, bọn họ bất luận không thể phản kháng.
Một khi hắn chọc nãi nãi không vui, hắn là tôn tử, nãi nãi đều sẽ không làm gì đối với hắn, nhưng tỷ tỷ sẽ đói bụng.
Tô Tĩnh Trúc uống cháo xong, lại ngủ một lát, cảm giác mình khỏe hơn chút. Mơ mơ màng màng mà không biết ngủ bao lâu, nàng gian nan chống đỡ thân mình ngồi dậy, bụng lại bắt đầu đói.
Ở thế kỷ 21, nàng không phải là không bị đói qua. Vì chấp hành nhiệm vụ, nàng từng ăn đói mặc rách, nhưng chưa từng khó chịu giống như bây giờ.