Tiểu thẩm Chu thị của Tô Tĩnh Trúc nghe được động tĩnh, chạy tới. Thấy Thẩm Mạc Ly, nàng lộ ra tươi cười nịnh nọt:" Ai da, Ly tử tới đây xem nha đầu điên nhà chúng ta nha... Trúc nhi? "
Thẩm Mạc Ly là hài tử của trưởng thôn, trong thôn người nịnh bợ nhắn nhiều đếm không hết. Nghe được giọng điệu của Chu thị, làm hắnsợ đến nổi da gà🐔 cả người.
Chu thị thấy trong rỗ là trứng gà, hai mắt liền phát sáng. Nàng xô đẩy hai người, chạy tới rỗ đoạt rỗ trứng.
Tỗ Tĩnh Trúc cùng Thẩm Mạc Ly đều có chút ngây dại, thân thủ của Chu thị như thế nào lại ghê gớm vậy, có thể đuổi kịp cả cao thủ võ lâm.
"Thật là, tới xem nha đầu điên... Trúc nhi cùng ca ca Trúc nhi thì tới xem, còn đem theo lễ vật làm gì, thật làm người khác ngượng ngùng".
Chu thị nơi nào có bộ dáng ngượng ngùng a, miệng đều cười đến mép tai. Hơn nữa, nàng cầm được rỗ liền đưa ra phía sau lưng, cứ như sợ có người đoạt của nàng.
"Tiểu thẩm nhận thì tốt rồi, ta trước về nhà".Thẩm Mạc Ly bề ngoài tỏ ra lễ phép, trên thực tế là coi thường hành động của Chu thị.
Tô Tĩnh Trúc liền phẫn nộ quát Chu thị:"Đem rỗ đưa cho hắn".
Thẩm Mạc Ly đi đến cửa phòng thân thể cứng đờ, kinh ngạc nhìn Tô Tĩnh Trúc, này nàng rống giận giống như có vài phần khí thế.
Đừng nói Tô Tĩnh Trúc điên đến choáng váng mấy năm, chính nàng trước khi ngốc, cũng không có khí thế như vậy, nhất định là hắn bị ảo giác.
Thẩm Mạc Ly sau khi suy nghĩ cẩn thận, sợ nàng dây dưa đi tới, liền bước nhanh đi về.
Chu thị bị khí thế của Tô Tĩnh Trúc dọa sợ, nhưng thực mau liền xoa eo, chống nạnh, ra vẻ hợp tình hợp lí nói:" Nha đầu điên, ngươi phát điên cái gì? Người ta tặng lễ nào có lí trả về?"
Tô Tĩnh Hùng xoay cỗ hướng Chu thị nói:"Tiểu thẩm, ngươi đưa rỗ cho muội muội".
Chu thị đem rỗ hướng ra sau, phòng bị hai anh em đoạt.
"Ta không nổi điên, ta hết bệnh rồi. Ngươi mau đưa rỗ cho ta, ta muốn giải trừ hôn ước cùng Thẩm gia". Nàng không nghĩ muốn người khác cười vào mặt, đã từ hôn, còn nhận đồ của người ta.
Chu thị đầu tiên vui sướng khi người gặp họa mà cười cười, nhưng thực tế lại đang nhíu nhíu mày, nàng thực khó chịu khi nha đầu điên có vận may có thể cùng với con thôn trưởng có hôn ước, nhưng nàng không có nữ nhi".
Cái gì gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoại, mặc dù chán ghét nha đầu điên này, nhưng tổng thể vẫn là người Tô gia bọn họ. Nha đầu điên là vị hôn thê của Thẩm Mạc Ly nhưng tổng thể vẫn tốt hơn so với bị hồ linh tinh đoạt đi.
Giống như hiện tại, Thẩm Mạc Ly đưa trứng gà tới, còn không phải là đồ của Tô gia sao?
Thừa dịp Chu thị đang còn tự hỏi, Tô Tĩnh Trúc bước tới phía sau Chu thị, đem rỗ trứng đoạt tới tay.
"Nha đầu điên! Ngươi dám cùng lão nương đoạt đồ vật! Xem lão nương trừng trị ngươi như thế nào! ". Vịt nấu chín đưa đến miệng lại bay đi, Chu thị giận run người.
"Tiểu thẩm, ngươi dám đánh Trúc nhi một cái thử xem" Tô Tĩnh Hùng trầm giọng nói.
Chu thị có chút sợ thân thể của Tô Tĩnh Hùng, nhưng nghĩ đến hiện tại hắn đang bị đau, không làm gì được mình, liền lấy lại khí thế.
Ta chính là tiểu thẩm của ngươi, tiểu tử ngươi dám đánh ta, chính là ngỗ nghịch với trưởng bối! Thiên lôi sẽ đánh ngươi! "
Chu thị phi một cái, nhào tới chỗ Tô Tĩnh Trúc, muốn cướp rỗ về. Nàng nhìn thấy bà bà Triệu thị ở phí trước, liền lấy một cái trứng trong rỗ giấu đi, bằng không xí nữa bà bà kiểm tra số lượng, nàng không có biện pháp trộm lấy.
Tô Tĩnh Hùng thấy Chu thị hướng tới chỗ Tô Tĩnh Trúc, gấp đến mức muốn ngồi dậy bảo hộ muội muội.