Tô Tĩnh Trúc vừa nói xong, cửa phòng khép hờ đột nhiên bị người đẩy ra, một tiếng hét to truyền vào phòng:" Tô Tĩnh Trúc ngươi dám nói ta không xứng với ngươi? "
Tô Tĩnh Hùng nghe được âm thanh liền biết Thẩm Mạc Ly tới, hắn giật mình muốn ngồi dậy giải thích. Nhưng là khắp nơi đều đau muốn chết, hắn hít ngược một hơi khí lạnh.
"Ca, ngươi nằm xuống, ngồi dậy làm gì? " Tô Tĩnh Trúc nhàn nhã nói.
Thấy ca ca nằm tốt, nàng mới một bên ăn hết bánh trên tay, một bên nhìn Thẩm Mạc Ly.
Thẩm Mạc Ly mặc một thân áo dài màu trắng nho nhã, tóc đen được khăn quấn trụ. Hắn ngũ quan anh tuấn, giữa lông mày che giấu không được sự kiêu ngạo, rất có vài phần khí phách.
Hai mắt giống như băng đao bay vụt hướng tới Tô Tĩnh Trúc, nhưng thấy nàng còn thảnh thơi mà ăn bánh, hắn cảm thấy cảm xúc dao độngcủa mình quá buồn cười
Vì thế, thanh âm của hắn chậm lại, hai mắt khiêu khích nói:" Nếu ngươi cảm thấy ta không xứng với ngươi, vậy hôn ước của hai ta liền hủy bỏ đi".
"Không được ngồi dậy" Thấy ca ca lần nữa kích động muốn ngồi dậy, Tô Tĩnh Trúc vỗ đầu hắn, lạnh giọng cảnh cáo.
Ca ca lần này bị thương không nhẹ, nếu dưỡng thương không tốt, khó có thề nói sẽ không lưu lại bệnh căn. Tuổi còn trẻ, eo bị thương lưu lại di chứng không phải việc tốt.
Không thể ngồi dậy, Tô Tĩnh Hùng đành phải mở miệng khuyên:"Ly tử, ngươi làm vậy là không được, muội muội ta vừa mới thanh tĩnh"
Lúc nghe được hai chữ "Thanh tĩnh" ,hai mắt Thẩm Mạc Ly co rút một chút, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục như thường. Chỉ là, lần này trốn tránh ánh mắt của Tô Tĩnh Trúc.
"Đây là nương ta kêu ta đưa đồ vật tới cho ngươi, ngươi nhận lấy đi. Ta sẽ kêu nương ta tới từ hôn, vừa lúc cho ngươi được như ý nguyện". Thẩm Mạc Ly đẩy rỗ cầm trên tay vào trong ngực Tô Tĩnh Trúc, khóe miệng xẹt qua tia cười khinh bỉ.
"Nhà các ngươi chính mình lưu lại đi"Tô Tĩnh Trúc đem rỗ đẩy về, nàng mới không cần đồ vật của gia hỏa mắt cao hơn đỉnh đầu đâu.
Hai người xô đẩy, Tô Tĩnh Hùng vội vàng khuyên nhủ:" Các ngươi có chuyện gì từ từ nói, đừng làm vậy... ".