Tổng giám đốc La Bằng của công ty Đầu tư Du lịch Thanh Long mở rộng nghiệp vụ từ trên thành phố về, nghe nói Lý Thanh Vân một hơi thu mua tất cả đất cát ở đằng sau trung tâm thả câu, lập tức ngạc nhiên, hồi lâu mới nói: “Đù má, tích lũy ban đầu của nhà tư bản quả nhiên dính đầy máu tươi! Tôi đến đây một chuyến là đúng rồi.”
Nhưng nhìn thấy Lý Thanh Vân thông qua phương thức chuyển khoản ngân hàng chuyển hơn bốn triệu cho người bán đất thì hắn hơi lo lắng, sợ tài chính bị đứt gãy, kéo trung tâm thả câu mới vừa khởi sắc xuống.
Chi trả xong khoản giao dịch lớn mua bán đất này, trên tài khoản của Lý Thanh Vân thật sự không còn tiền. Nhưng nhìn thấy trưởng thôn Lý Thiên Lai mặc dù lòng tràn đầy khó chịu, lại giúp đỡ mình đi chạy thủ tục ở trong thị trấn trong huyện, trong lòng vẫn vui đến nở hoa.
Trưởng trấn Ngô Tiêu Vũ không bình luận gì nhiều về chuyện này, chỉ mang người đến tham quan trung tâm thả câu mới vừa hoàn thành, vào ngày chính thức khai trương, nàng gọi một phó huyện trưởng trong huyện, cũng kêu đài truyền hình huyện phái người phỏng vấn, lên tin tức buổi chiều cùng ngày.
Đây là ủng hộ của nàng dành cho Lý Thanh Vân, ủng hộ sự nghiệp của Lý Thanh Vân, cũng chính là ủng hộ sự nghiệp của bản thân nàng. Hạng mục nông gia nhạc nàng chủ trì quy hoạch, không có tài chính chống đỡ, đừng mong có khởi sắc gì. Lý Thanh Vân chiếm cứ khối đất này, lại mang đến động lực khởi bước cho quy hoạch của nàng, có lẽ đây cũng là một loại trao đổi.
Trung tâm thả câu vừa khai trương, du khách bình thường cũng gia tăng thật nhiều, một vài người trong thôn nghe nói người thành phố thích ăn rau dại, rau khô, nên đưa ra bán nấm khô phơi nắng, đậu đũa khô, thịt khô tự chế và hoa quả nông gia khô. Mới đầu còn chưa biết định giá bao nhiêu, sau này nhờ Lý Thanh Vân cố vấn, mới định ra một giá bán cao đến khiến cho bọn họ không dám tưởng tượng.
Nhưng mà người trong thành vừa hỏi giá, lại ai nấy đều nói giá rẻ, gặp được khách sộp lái xe tới, lại một người là có thể mua hết toàn bộ nấm khô của một hộ nhà nông đi.
Phen này khiến cho người trong thôn vui vẻ ghê gớm, nói thẳng mọi người nhanh chóng đến, du khách đến đây người ngốc nhiều tiền, mua đồ chẳng những không nói thách, còn đặc biệt hào phóng. Nói trong chỗ nấm do bà già góa chồng ở đầu thôn lấy có một cây linh chi dại, du khách trong thành ở trên giá gốc của nấm, cho thêm nàng 500 tệ.
Cụ già có kinh nghiệm lại nói lỗ, nói linh chi hoang dại phổ thông khả năng không đáng tiền, nhưng linh chi tím hoang dại ở chỗ Xuyên Thục chúng ta hiếm lạ, mấy trăm tệ tuyệt đối là giá quá rẻ, dù sao vẫn là du khách trong thành khôn khéo.
Truyền thuyết về linh chi quá nhiều, thanh danh thậm chí còn hơn cả nhân sâm, nhưng giá chân chính thì khó nói. Lý Thanh Vân biết rõ một giá đại khái, cho nên ban đầu khi chọn mấy trăm cây linh chi trồng ở tiểu không gian, chủ yếu là dùng để phối dược, chưa chắc định dùng nó để kiếm nhiều tiền. Một gốc nhân sâm, giá tuyệt đối còn cao hơn một đống lớn linh chi.
Đi trên đường, Lý Thanh Vân nghe tiếng thảo luận vui mừng của các bà con bày quầy ven đường, trong lòng hơi cảm khái. Trở về trong nhà đã được mấy tháng, bận rộn thật lâu, lúc này mới coi như có một chút cảm giác thành tựu thay đổi quê hương.
Mười mấy đứa bé cũng học người lớn bày quầy, bọn chúng mang khỉ chặn đường vớt được đêm qua vào trong chậu, ngồi ở ven đường, líu ríu cười nói vui vẻ, có đứa bé còn giơ bảng giá viết từ vở: 5 hào/1 con.
Đồng Đồng lại xen lẫn vào trong những đứa bé này, nhìn thấy Lý Thanh Vân đi tới, lập tức vui vẻ kêu lên: “Chú nhỏ, cháu ở đây, chú đoán ngày hôm qua cháu mò được bao nhiêu khỉ chặn đường?”
Không đợi Lý Thanh Vân trả lời, nàng đã vội vàng đáp: “Một trăm hai mươi sáu con, không có ai hỗ trợ đâu, một mình cháu mò đấy. Hừ hừ, nếu như không phải đụng tới một con rắn bò trên rễ cây dọa người, cháu chắc chắn còn mò được nhiều hơn!”
“Đồng Đồng thật lợi hại! Có khách mua không?” Dù sao Lý Thanh Vân rảnh rỗi, nên ngồi xổm xuống nhìn xem đồ mấy đứa trẻ bán.
Đồng Đồng rất đắc ý cười nói: “Có nha, ngày hôm qua bán thật nhiều, cho nên hôm nay mới có nhiều người bạn nhỏ cùng đến đây bán. Ngày hôm qua cháu bán được 35 tệ đấy. Người thành phố kia rất keo kiệt, rõ ràng nên trả cho cháu 37 tệ 5 hào, nhưng cô ấy không có tiền lẻ, nên chỉ cho cháu có 35 tệ.”
“Ha ha, Đồng Đồng trưởng thành, ba tệ hai tệ này, để cho những người trong thành phố đi. Dù sao chỗ khỉ chặn đường này là mò miễn phí, cùng lắm thì tối nay chú mò giúp cháu vài con.” Lý Thanh Vân kêu Đồng Đồng đừng so đo, lòng dạ rộng lớn một chút.
“Vâng, Đồng Đồng mới không để ý đâu.” Đồng Đồng nói xong, phát hiện có một nhóm lớn du khách trong thành đi tới từ trên đường lớn, có người mang theo đồ đi câu, cũng có người cầm máy ảnh, nàng vội vàng chạy về bên chậu nhỏ của mình, giơ thẻ bài lên, ra sức chào bán khỉ chặn đường của mình.
Lý Thanh Vân ngồi xổm xuống đằng sau, mỉm cười nhìn bọn nhỏ bán đồ. Giá tiền này tạm ổn, chợ đầu mối trong thành phố bán 1 tệ/1 con, trong huyện chừng 7 hào/1 con, cũng không biết bọn nhỏ nghe giá từ đâu, ở trong thôn bán 5 hào/1 con cũng là thích hợp.
Bởi vì hạng mục nông gia nhạc mới vừa bắt đầu làm, đồ trong thôn chắc chắn rẻ hơn bên ngoài, nhưng rẻ này có mức độ, sẽ không để người trong thôn quá thiệt thòi.
Nói ví dụ như mộc nhĩ đen hoang dại ở Đông Bắc, hàng cao cấp siêu thị bán hơn 200 tệ/1kg, hàng phổ thông hoang dại chừng 160 tệ/1kg, bớt đi chút nữa là 100-120 tệ/1kg. Mộc nhĩ người trong thôn lấy tuyệt đối là hàng thuần hoang dại, bởi vì bọn họ còn chưa trồng ra mộc nhĩ đen. Nhưng bởi vì kỹ thuật phơi chế lệch lạc không đều, có tốt có bình thường pha trộn với nhau, yết giá 100-120 tệ/1kg là được, có thể căn cứ tình huống, dao động giá trong chừng 20 tệ.
Mới đầu người trong thôn cảm thấy đây là giá trên trời, bởi vì trước kia khi Trần Nhị Cẩu đến trong thôn thu mua hoa quả khô chỉ trả có 50 tệ/1kg. Sau khi bọn họ thuận lợi bán những hoa quả khô này đi, lập tức mắng cả tổ tông mười tám đời nhà Trần Nhị Cẩu, thằng khốn kiếp kia, quá bịp bợm.
Mắng xong Trần Nhị Cẩu, lập tức khen ngợi Lý Thanh Vân, nói như này mới là người làm chuyện lớn, biết rõ đồ đáng giá, lại không bạc đãi người trong thôn, không khốn nạn như thằng Trần Nhị Cẩu kia, mấy ngày hôm trước còn định đến trong thôn thu mua hoa quả khô nữa đấy. Xưởng da lông không làm tiếp được, định khôi phục nghề chính, thu chút hàng da thu chút hoa quả khô, mua đi bán lại, cũng kiếm không ít tiền.
Một đợt du khách này chỉ có một nam một nữ dừng lại hỏi giá khỉ chặn đường. Di động của Lý Thanh Vân vừa khéo vang lên, chạy ra góc yên tĩnh nghe điện thoại, lại là Michelle gọi tới, bởi vì không làm nhiệm vụ của Dương Thông Đầu, ai người đã rất lâu không liên hệ.
“Vân thân ái, anh hoàn thành nhiệm vụ thiên thạch chưa? Cấp cao của hiệp hội chúng ta vô cùng coi trọng nhiệm vụ này, đã tăng tích phân, tiền thưởng cũng có tăng lên. Tôi nhớ lúc trước khi chúng ta thám hiểm, chỗ rất gần lối vào có một khối thiên thạch, lúc đó nhiều rắn, bọn tôi không lấy. Nếu như lúc này anh thu thiên thạch về, chắc chắn có thể nhận được một khoản tiền thuê xa xỉ.” Trong điện thoại, hình như Michelle vô cùng để ý đến thiên thạch, đi thẳng vào vấn đề.
“Đó là tổ rắn, tôi cũng không dám lấy tính mạng đi cá cược. Đúng rồi, không phải cô nói tới đây thám hiểm lại sao? Lời kia đã nói ra thật lâu, sao không thấy động tĩnh gì của các cô vậy?” Lý Thanh Vân cười, từ chối cho ý kiến, ngược lại hỏi chuyện khác.
Michelle lập tức buồn bực nói: “Ôi, đừng nhắc đến nữa, chuyện này thật sự vô cùng tồi tệ, một tháng trước đoàn đội của bọn tôi đã đến Xuyên Thục, nhưng lại bị cách ly thẩm tra của quân đội nước anh, nói là nhiệm vụ lần này không hợp pháp, cấp trên tranh luận quá lớn, quan chức phê duyệt chỉ thị nhiệm vụ lần này đã bị thanh tra kỷ luật. Tôi cũng rõ tình huống nước anh lắm, không rõ như vậy là có ý gì, nhưng nhiệm vụ của bọn tôi không thể tiếp tục nữa, đây là sự thật không cần phải tranh luận. Mãi cho đến hôm nay, đoàn đội của bọn tôi mới được tự do, nhưng tạm thời vẫn không thể rời khỏi Xuyên Thục, bảo là cần sẵn sàng hỗ trợ điều tra của quân đội.”
Lý Thanh Vân thầm run lên, lập tức cảm thấy không ổn, nếu như đoàn đội của các nàng rơi vào theo dõi của quân đội, như vậy Michelle gọi điện thoại cho mình, chẳng phải là… mình cũng rơi vào thành điểm chú ý của quân đội sao?
Đù má, con mẹ xỏ lá này, chơi xỏ bố mày… may mắn, nhớ lại đối thoại mới vừa rồi, hình như không có lỗ hổng nào cả. Dù sao trước đó đi theo bọn họ làm phiên dịch, có chuyên gia kỹ thuật trong nước, lại có công văn và lệnh của chính phủ, kêu tìm thợ săn và dẫn đường trong thôn, vì vậy mình mới đi qua.
Liên tưởng đến hành động phong tỏa núi của quân đội, Lý Thanh Vân cảm thấy các quốc gia chắc chắn đã biết một phần huyền bí của đá mặt trời, cho nên mới khẩn trương và thận trọng như vậy. Thông qua một vài lời của Michelle cũng có thể suy đoán ra được, hiệp hội Dương Thông Đầu này là hợp pháp, ít nhất là một tổ chức chính quy dưới giám thị của các nước. Nhiệm vụ kia liên quan đến quốc gia nào thì đều có ban ngành của quốc gia đó âm thầm thảo luận, mới có thể thành công tuyên bố nhiệm vụ.
Nhưng mà sau khi tuyên bố nhiệm vụ, đoán chừng nghiên cứu có tiến triển mới, ý thức được những thiên thạch này cực kỳ thần bí, cực kỳ quan trọng, vì thế lại hối hận, cho nên mới xảy ra những chuyện tiếp sau đó.
Nhóm người Michelle có thể lấy lại tự do, nhiệm vụ đã tuyên bố lại tăng tích phân và tiền thưởng, nhất định là mấy quốc gia lại đạt thành hiệp nghị nào đó.
Nhưng Lý Thanh Vân đã không muốn lại bị liên lụy vào trong đó, Michelle nhớ ra chỗ lối vào có một khối thiên thạch, vậy chuyên gia trong nước chắc chắn nhớ được, đã sớm nói cho quân đội, có lẽ người ta đã xử lý rắn độc của nơi đó vài trăm lần.
Vừa nghĩ đến đây, chỉ thấy ba bốn chiếc xe cứu thương í o đi từ trên con đường lớn rẽ vào con đường này, đi thẳng đến bến đò. Còn may là xe cứu thương, không phải xe cảnh sát, cũng không phải xe quân đội… Hả, hình như có chỗ nào đó không thích hợp? Sao lại có nhiều xe cứu thương như thế? Ở đâu cần vậy? Vì sao đến thẳng bến đò, còn định qua sông? Chẳng lẽ lối vào núi ở bên kia sông có người gặp chuyện không may sao?
Nghĩ đến đây, Lý Thanh Vân không quan tâm đến bọn nhỏ bán khỉ chặn đường nữa, vội vàng chạy ra bến đò, khi chạy đến đó, bốn chiếc xe cứu thương đã có hai chiếc lên phà, hai chiếc khác không có chỗ lên, chỉ có thể chờ chuyến tiếp theo.
Lý Thanh Vân gõ cửa xe, định hỏi thử xem có chuyện gì. Nhưng mà cửa sổ thủy tinh của xe cứu thương vừa hạ xuống, một khẩu súng đã thò ra, một quân nhân võ trang toàn bộ lạnh lùng quát: “Bọn tôi đang chấp hành nhiệm vụ, người không liên quan cách xa một chút.”
“A…” Lời đã đến bên miệng Lý Thanh Vân lại không hỏi lên được, bởi vì người ta đã kéo cửa lên. Thông qua thoáng nhìn mới vừa rồi, đã thấy rõ nhân viên y tế ở bên trong đó, tất cả đều là người quân đội, bên trong áo blouse trắng đều có mặc quân trang.
Nếu như những người này đều là quân y trong truyền thuyết, còn có quân nhân hộ tống, có thể thấy được sự tình không phải khẩn cấp bình thường. Phà quay lại, hai chiếc xe cứu thương xông lên, ông cụ lái phà giống như biết gì đó, không nói hai lời, quay đầu chạy sang bờ bên kia, không đợi người thường bên bờ.
Đồng Đồng đã bán sạch khỉ chặn đường, cầm 60 tệ, kích động chạy tới, gọi từ đằng xa: “Chú nhỏ, chú nhỏ, hai vị khách trong thành phố mua hết khỉ chặn đường của bọn cháu, chú xem, đây là tiền cháu bán được ngày hôm nay.”
Đồng Đồng cầm hai tờ tiền, một tờ 50 tệ, một tờ 10 tệ, nhón chân lên khoe khoang phe phẩy ở trước mặt Lý Thanh Vân. Hắn thu hồi suy đoán về quân y, thấy Đồng Đồng vui vẻ, đang định khích lệ nàng vài câu, đột nhiên phát hiện tiền trong tay nàng không đúng lắm.
“Hả?” Cầm vào trong tay cẩn thận sờ, đù má, quả nhiên là tiền giả, hai tờ đều là giả, đặc biệt là tờ 10 tệ kia làm giả còn ác hơn, dùng sức vò, vết nhăn đều có dấu trắng.