Lý Thanh Vân đón ông bà nội về, còn vợ chồng Tôn Đại Kỳ vì trong nhà có chuyện, trở về tỉnh thành. Nhà trúc của nhà Lý Thanh Vân đã thu dọn xong toàn bộ, hai tầng mặt đường, tầng một xem như cửa hàng mặt tiền, tầng hai có thể ở lại, đằng sau có một cái sân, trải đá, để lại khoảng trống gần tường, có thể trồng hoa cỏ.
Nhà trúc xây đẹp, một năm bốn mùa đều có thể ở. Nhưng mà, điều kiện cuộc sống ở sơn thôn tốt lên, mùa đông ở nhà trúc hơi lạnh và ẩm, hiện giờ nhà trúc cũ còn tồn tại cực ít. Một đống nhà trúc mới vừa dựng ra này cũng có vài phần phong cách phục cổ, rất thu hút ánh nhìn của mọi người, gần đây du khách trong thành nhiều hơn, có mối quan hệ không thể tách rời với những nhà trúc, lều trúc này.
“Ông đến đây để nghỉ hè, không phải đến tị nạn, không được động vào đồ ở trong y quán, mỗi ngày ông vẫn sẽ đi y quán khám chữa cho mười bệnh nhân.” Sau khi ông cụ Lý vào nhà trúc, thấy Lý Thanh Vân định chuyển y quán của mình về đây, lập tức giận dữ.
“Ông già chết tiệt này, ầm ĩ gì với trẻ con vậy hả? Lúc trước nếu như ông nghe lời Phúc Oa, một ngày chỉ khám chữa cho mười người, đâu xảy ra chuyện như hôm nay? Là ông làm hỏng quy củ của mình trước, lại còn có mặt mũi để tức giận hả?” Bà nội Lý Thanh Vân lập tức giận dữ, dạy ông cụ Lý một trận.
Lý Thanh Vân rụt đầu, nhân cơ hội chuồn đi, biết rõ hai ông bà cãi nhau, không dám ở lại.
Nồi và bếp đều được Lý Thanh Vân mua mới, lại đưa củi gạo dầu muối và rau dưa hoa quả nhà mình trồng, đủ để cho hai ông bà ăn. Nếu như không phải gần đây Nhị Ngốc Tử lười biếng, có lẽ kêu nó bắt chút món đồ dân dã cho hai ông bà, làm bữa ăn ngon.
Trở lại trước biệt thự, đã nhìn thấy rất nhiều người trong thôn đang bao vây ở đó, cãi nhau, giống như đã xảy ra chuyện gì.
Lý Thanh Vân mờ mịt, trong rõ sao lại chọc phải nhiều người trong thôn như vậy, chẳng lẽ Kim Tệ và Đồng Tệ lại chuốc họa sao?
Hắn vừa xuất hiện, chợt nghe thấy có người kêu lên: “Phúc Oa đã về, mọi người cùng nhau đi qua, kêu nó giải thích cho chúng ta. Một cái lạch ngòi nát trong thôn mỗi ngày đều có thể kiếm nhiều tiền, vì sao chỗ đất tốt của chúng ta lại không thể bán?”
Người đi đầu tên là Lý Thiên Bảo, em họ trưởng thôn, bình thường nói chuyện làm việc tương đối ngang ngược, nhưng bởi vì anh trai là trưởng thôn, bản thân lại có dáng vẻ cường tráng, còn biết chút quyền cước, người trong thôn bình thường hơi sợ hắn.
“Chú Thiên Bảo, mọi người làm sao vậy? Có chuyện tử tế nói, sao tất cả mọi người đều chặn ở đây thế, ảnh hưởng thi công xây nhà?” Lý Thanh Vân khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm chu toàn.
Lý Thiên Bảo hùng hổ quát: “Sao vậy, bọn tao ngược lại muốn hỏi mày. Vì sao mày không để trong thôn mua đất của bọn tao? Bản thân mày lại không mua, còn nói gì mà mua đất của bọn tao, tương lai bọn tao nhất định sẽ hối hận thua thiệt. Tao không quan tâm sau này ra sao, chỉ muốn hiện giờ bán đất kiếm ít tiền đi buôn bán.”
Lý Đại Chủy đứng ở đằng sau hắn, thò nửa cái đầu ra hát đệm: “Phúc Oa, làm người phải có lương tâm, mày đừng tưởng rằng mình là sinh viên thì bắt nạt bọn tao. Mày trồng rau phát tài, bọn tao muốn học kỹ thuật của mày, mày cứ nói chờ đến sang năm, còn nói chuyện gì từ từ sẽ đến, quy hoạch từng bước một. Tao khinh, nói cho cùng còn không phải không muốn dạy kỹ thuật cho bọn tao sao? Hiện giờ trong thôn làm một trung tâm thả câu, kể cả toàn bộ ủy ban thôn đều nghe theo mày, dân chúng bình thường như bọn tao còn sống sao?”
“Mày chiếm đất công bên trên đất của bọn tao làm buôn bán, một ngày mấy trăm tệ, thậm chí hơn một ngàn tệ, nghe nói trong thôn chiếm ba phần, mày chiếm bảy phần. Không nói đến mày kiếm được bao nhiêu, tí đất quèn này ở trong thôn đều có thể kiếm 300-400 tệ, đất bọn tao chỗ tốt lớn như vậy, vì sao không thể kiếm được nhiều hơn?”
“Đất của bọn tao lớn chừng đó, chỉ ra giá ba bốn mươi ngàn, sao mày không mua hả? Còn nói kêu bọn tao lại chờ thêm, phải chờ tới khi nào? Nhà mày có tiền, có năng lực dựng nhà trúc ở trên đó, bọn tao không có tiền nện vào, chỉ cầu bán đất đi, như vậy còn không được sao?”
Những người này liến thoắng nói, phát tiết bất mãn và nghi ngờ trong lòng.
Lý Thanh Vân vừa bất đắc dĩ lại thương hại nhìn các bà con, cảm thấy xót xa lại phẫn nộ thay vô lễ và không biết gì của bọn họ, vốn định giữ cho bọn họ lợi nhuận nhiều hơn và cơ hội làm giàu, nhưng lòng tốt lại bị bọn họ coi thành lòng lang dạ thú.
Ban đầu không nghĩ quá nhiều, lúc này Lý Thanh Vân lại ngẫm lại sai lầm của bản thân, mình muốn làm người tốt, lại không ai hiểu. Như vậy tiến hành làm từ kẻ ác, có lẽ ngược lại sẽ nhận được chấp nhận và ca ngợi của các bà con.
Nhưng Lý Thanh Vân còn chưa nghĩ ra nói như thế nào, Lý Thừa Văn, Trần Tú Chi, Lý Thiết Trụ cùng với các công nhân như Miêu Đản nghe thấy yêu cầu vô lễ của mấy người này, lập tức giận dữ, không cam lòng yếu thế đánh trả.
“Tiền ở trong tay bọn tao, có mua đất hay không đâu đến lượt bọn mày quản! Lý Thiên Bảo, mày tên khốn này đừng ở đây gây chuyện, người ta sợ mày, nhưng Trần Tú Chi tao không sợ mày!”
“Trung tâm thả câu là ủy ban thôn hợp tác với Phúc Oa, tiền kiếm được tất cả mọi người đều có phần, sao bọn mày lại ghen tỵ? Kia vốn là một mảnh đất hoang, Phúc Oa đầu tư vào đó cả triệu bạc, lúc này mới bắt đầu thử kinh doanh, bọn mày ai có năng lực tiếp nhận, Phúc Oa nhà tao rút tiền.” Lý Thừa Văn cũng tức đến đỏ mặt phồng cổ, bị người tìm tới cửa gây chuyện, trong lòng hắn đang nghẹn tức.
“Đúng thế! Bọn mày chỉ đang bịa đặt! Bọn mày định gây chuyện thì đi đến ủy ban thôn ấy, ủy ban thôn đều không thu đất của bọn mày, bọn mày dựa vào đâu tìm Phúc Oa gây chuyện? Phúc Oa thiếu bọn mày hay nợ bọn mày?”
Nhìn tình thế sắp ầm ĩ, Lý Thanh Vân vội áp tay, cao giọng kêu: “Tất cả mọi người yên lặng chút. Thật ra cháu không thu mua đất bên sông Tiên Đới chủ yếu là vì lưu lại của cải cho mọi người. Trong thôn có người biết chuyện, lúc đó cũng giải thích cho trưởng thôn, trưởng thôn cũng đã giải thích cho mọi người. Hiện giờ lại gây chuyện như vậy, xem ra mọi người không nghe lọt lỗ tai. Nếu như các bà con muốn bán đất bên bờ sông Tiên Đới, vậy cháu sẽ mua. Diện tích đất nhà mọi người bao nhiêu, ra giá như thế nào, mời mọi người đến ủy ban thôn tự xin phép, sau đó kêu kế toán tìm người đo lường, tất cả không có vấn đề, cháu trả tiền cho mọi người.”
Lý Thanh Vân đã nhìn ra, những người đến đây gây chuyện đều là người có đất ở gần trung tâm thả câu. Hiện giờ trung tâm thả câu có hơn một ngàn mét, còn có hơn một ngàn mét nữa chưa khai thác. Người có đất ở gần đó chỉ có hai ba mươi hộ, cho dù không đến cả, ít nhất cũng có tám chín phần.
Nếu như bọn họ đề cử Lý Thiên Bảo đứng đầu gây chuyện, tương lai khi hối hận, cũng tìm kẻ đứng đầu gây chuyện này đi. Bởi vì một đoạn này là đoạn tốt nhất bên cạnh bến đò, cho dù làm trung tâm thả câu hay tương lai mở nhà hàng, nhà trọ, đều là khu vực vàng tốt nhất.
Một đoạn khu vực vàng này ở phía Bắc bến đò, địa thế ở phía Nam bến đò tương đối phức tạp, chỉ riêng núi và khe rãnh thôi đã khiến người đầu tư lùi bước.
Lý Thanh Vân thậm chí còn cảm thấy được, những người này không phải đến đây để gây chuyện, mà đến đây để đưa tiền cho mình. Nghĩ thông suốt một điểm này, nụ cười trên mặt hắn càng xán lạn hơn.
Lý Thiên Bảo không ngờ Lý Thanh Vân đồng ý sảng khoái như vậy, lập tức quên sạch cả những lời đã nghĩ sẵn từ trước. Nhưng hắn cũng nghi ngờ, lòng nghĩ có phải trong này còn có cạm bẫy gì hay không? Đi về tìm người thương lượng trước đã rồi mới có thể quyết định được.
“Mày thật sự đồng ý? Mỗi nhà một mảnh đất, ít nhất phải giá ba bốn trăm ngàn tệ, chỗ lớn một chút thậm chí giá năm sáu trăm ngàn tệ, nếu như bọn tao bán hết, vậy chẳng phải mày cần chuẩn bị đến hai ba trăm vạn sao? Mày mới vừa xây nhà lầu xong, hiện giờ trong tay có nhiều tiền như vậy à? Bọn tao không định cho nợ đâu. Mọi người nói xem có đúng không?” Lý Thiên Bảo nghi ngờ nhìn Lý Thanh Vân, định tìm ra chút bí mật nào đó từ trong nụ cười của hắn.
“Chú đừng quan tâm cháu có tiền hay không, không có tiền thì cháu đi ngân hàng vay, tóm lại sẽ không thiếu một xu của mọi người. Giải tán đi, đừng chậm trễ công nhân thi công, chờ các chú thảo luận xong, phái hai đại biểu đến đây nói với cháu là được.” Nói xong, Lý Thanh Vân không kiên nhẫn khoát tay, kêu Lý Thiên Bảo và Lý Đại Chủy gây chuyện dẫn người đi.
Nếu như Lý Thanh Vân đã đồng ý, Lý Thiên Bảo và Lý Đại Chủy không có lý do tiếp tục ở đây gây chuyện nữa, dù sao bọn họ chỉ gọi được đến đây người của hơn hai mươi hộ, trong thôn có trăm hộ, chỉ chiếm một phần năm. Nhóm người bọn họ không ít, nhưng nhóm người của Lý Thanh Vân cũng không ít, nếu như người hai bên đánh nhau, bị thiệt cuối cùng chắc chắn là bên gây chuyện. Bởi vì mọi người đều biết rõ, Lý Thanh Vân có tiền, lại có quen biết với quan viên trong thị trấn, thậm chí có quan hệ với cả trong thành phố.
Quả nhiên, bọn họ vừa rời đi, hàng xóm và bạn bè cùng phe với Lý Thanh Vân đều đã tới, người một chi ông năm, người một chi ông tư, ông nội của hắn xếp hàng thứ hai, ông cả và ông ba không sống qua nổi niên đại đặc thù kia, cũng không lưu lại con cháu.
Kể cả bác bá có mâu thuẫn với nhà hắn cũng đi ra giữ thể diện, dù sao con trai của bọn họ Lý Thanh Mộc đang làm công ở nhà Phúc Oa, cháu gái duy nhất của bọn họ thường xuyên ăn chực ở trong nhà Phúc Oa.
Lý Thanh Vân cảm ơn giúp đỡ của mọi người, mời thuốc cắt dưa hấu, cũng có người liến thoắng thuật lại chuyện đã xảy ra. Nghe mọi người vừa nhao nhao nói vậy, Lý Thanh Vân mới biết rõ, hóa ra mấy nhà không tới gây chuyện là người phe mình, những người còn lại là mấy nhà bọn họ.
Nghe bọn họ lắp bắp tỏ ý, cũng muốn bán, nhưng nếu như Lý Thanh Vân có khó khăn, bọn họ cũng không phải giống như đám người Lý Thiên Bảo, dứt khoát lấy tiền mặt, không có tiền có thể để cho Lý Thanh Vân thiếu nợ trước.
Lý Thanh Vân cũng không tức giận, biết rõ kiến thức của người trong thôn có vấn đề, bọn họ không biết sau khi một khu du lịch đang quy hoạch thành công, đất địa phương sẽ đáng giá bao nhiêu. Đặc biệt con đường giao thông vào cửa núi càng là vàng trong khu vực vàng.
Có lẽ, các đời bọn họ đã nghèo sợ, hiện giờ khó khăn lắm mới có thể đổi một ít mảnh đất lấy vài chục ngàn tệ, thật sự là chuyện trên trời rớt bánh nhân thịt. Dù sao bọn họ cho rằng chỗ có thể trồng trọt rất nhiều, núi hoang không ai trồng cấy càng nhiều, không thiếu một chút đất cấy lúa này.
Lý Thanh Vân biết rõ chuyện này không thể kéo dài được nữa, đỡ cho trong thôn lan truyền lung tung, cùng ngày buông lời, muốn toàn bộ đất ở gần trung tâm thả câu, có bao nhiêu muốn bấy nhiêu, không giới hạn vài phần đất ở trong thôn kia, kể cả một mảnh ruộng lúa rải rác nối liền trong thôn kia cũng muốn.
Một tảng đá bắn lên ngàn tầng sóng, cả thôn xóm lập tức sôi trào. Những người không có đất ở bên bờ sông Tiên Đới đều hối hận không thôi, hối hận lúc trước không muốn những đất hoang ở bên bờ sông. Còn đám người phe Lý Thiên Bảo thì hưng phấn đến mặt mày hồng hào, gặp ai đều lên mặt, nói nhà mình có tiền, vốn một nhà chỉ có thể được ba bốn mươi ngàn, hiện giờ kể cả mảnh đất lẻ tẻ ở đằng sau đều có thể bán đi, cộng lại có đến trăm ngàn.
Chạng vạng tối, trưởng thôn Lý Thiên Lai và kế toán Lý Xuân Dịch họp ở trong thị trấn về đen mặt, xuất hiện ở nhà Lý Thanh Vân, vừa vào cửa đã kêu lên: “Phúc Oa, chuyện cháu làm hôm nay không đạo đức! Lũ ngu ngốc trong thôn không biết rõ giá trị của mảnh đất kia, nhưng các chú biết rõ mà!”
“Các chú biết rõ các chú cầm lấy, nếu không phải bị em họ của chú làm cho không mua không được, cháu mới lười mua đấy.” Lý Thanh Vân giả bộ như mình mới là người bị hại, hơi vô lại nói: “Nếu không, ủy ban thôn các chú nhận củ từ bỏng tay này đi?”
Lý Thiên Lai đau đầu đến muốn đập tường, nếu như ủy ban thôn có tiền, còn phải khó xử như vậy sao? Còn có thằng em họ ngu ngốc kia của mình nữa, về sau có lúc hắn phải hối hận.