Lý Thanh Vân đã nhìn ra, mấy ông bà cụ này hẳn là cán bộ kỳ cựu đã về hưu, đoán chừng đi từ viện điều dưỡng Tiểu Thang Sơn đến đây, giọng điệu và tư thái nói chuyện này rõ ràng không giống với người thường.
Nhưng lực chú ý của hắn không đặt ở trên thân bọn họ, toàn bộ núi nhỏ bị mình phong tỏa lại, cánh cửa lúc này không đóng, bọn họ tiến vào cũng không sao cả.
Điều Lý Thanh Vân vui vẻ ở chỗ đây là hiện tượng tốt, cuối cùng có cán bộ về hưu cao cấp của Tiểu Thang Sơn đến, đây là một nhóm khách hàng lớn, cho dù trung tâm thả câu hay là nông gia nhạc lại hoặc là hạng mục du lịch núi sâu, bọn họ ắt hẳn là một nhân tố thúc đẩy không thể thiếu được.
“Chú nhỏ, cháu muốn là người ăn cua đầu tiên! Không ai được cướp của cháu.” Đồng Đồng một hơi chạy đến bên cạnh Lý Thanh Vân, dũng mãnh bổ nhào tới, ôm lấy cổ hắn, giống như con sâu treo ngược làm nũng.
Lý Thanh Vân ôm lấy nàng, nâng cánh tay xoay vài vòng, cười to nói: “Ha ha, cháu nghe được lời này từ đâu vậy? Con cua mùa hè không thể ăn, gạch cua còn chưa đầy đâu.”
“Trên ti vi đều nói như vậy.” Đồng Đồng kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
Miêu Đản, Lý Vân Thông, Lý Thanh Mộc đã xuống nước, bắt đầu hạ lưới từ chỗ góc khuất nhất của hồ nước. Miêu Đản và Lý Vân Thông cầm lưới, cố định phạm vi, Lý Thanh Mộc ở giữa, kéo mép ngoài đáy lưới, khom lưng, chậm rãi di chuyển tới trước. Mỗi một bước đi là có rất nhiều cá nhỏ nhảy vào trong lưới, nhảy không ra được, bắn lên vô số bọt nước.
Còn cá lớn càng nhảy mạnh hơn, hoặc nhân cơ hội nhảy lên bờ, hoặc nhảy qua đỉnh đầu Lý Thanh Mộc, nhảy vào hồ nước xa hơn.
Cá hoang dại rất khỏe, tràn đầy sức sống, ba người không truy không đuổi, chậm tiết tấu lại, chậm rãi di chuyển tới trước, cũng không thấy có hành động kinh người gì, cá trong lưới càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nặng.
Lý Thanh Vân thả Đồng Đồng xuống đất, chống nạnh cười nói: “Nếu như tiểu Đồng Đồng nhà chúng ta muốn làm người ăn cua đầu tiên, vậy chú xuống nước bắt cua cho cháu.”
“Được! Cháu đã sớm muốn ăn cua nướng, nhưng ba luôn không cho cháu ăn. Con cua nướng chiếu ở trên ti vi ăn ngon, đỏ hồng, nhìn đã chảy nước miếng.” Đồng Đồng hoan hô nhảy nhót nói.
“…” Được rồi, cô nhóc đáng thương này nghĩ rằng màu đỏ ở trên thân cua chín là do nướng ra, lại muốn ăn cua nướng, mệt cho nàng nghĩ ra.
Lúc này, mấy ông bà cụ đã đi đến gần bên cạnh Lý Thanh Vân, một ông cụ gầy tóc bạc trong đó cười nói: “Cậu bé, đây là cá nhà cháu nuôi sao? Nhỏ như vậy, sao đã vớt thế? Đợi đến chừng mười lăm tháng tám không phải càng tốt sao?”
Lý Thanh Vân còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong Đồng Đồng muốn ăn cua nướng, lại bị ông cụ này đả kích, con mắt nào của ông nhìn thấy cá trong hồ nước này giống như nuôi ra vậy? Hỗn tạp như thế, nhỏ như thế, loạn như thế, nếu như ai nuôi cá một hồ nước này, kiểu gì cũng lỗ chết.
Dằn lòng lại, giải thích cho những quan lão gia là người trong thành hoặc về hưu này: “Không phải cá nuôi dưỡng, là hồ nước bỏ không ở trong thôn, bao nhiêu năm không có ai quản, cá ở bên trong xem như trời sinh trời dưỡng, xem như cá hoang dại. Có nhiều cá quả, cá trê ao, cá trê vàng như vậy, cá ăn cỏ khác không lớn được. Nếu như nuôi dưỡng một hồ nước nhỏ này, mật độ hơi dày chút, một năm bắt 5000kg cá không thành vấn đề. Nhưng ông nhìn chỗ này xem, cá hoang dại của cả một hồ nước cộng lại cũng chỉ có chừng 350-400kg, to vừa nhỏ mỗi loại chiếm một phần ba. Sâu trong nước rất nhiều, chúng nó mới là đồ ăn của phần lớn loại cá.”
Lý Thanh Vân còn chưa giải thích xong, đằng sau đã có ông cụ khác cười to, nói lão Triệu này không hiểu cá, uổng công làm quan ở Cục Thủy lợi vài năm, kể cả cá hoang dại và cá nuôi đều không phân rõ.
Nghe nói là cá hoang dại, mấy bà cụ lập tức hào hứng lên, chen chúc lên hỏi: “Cá hoang dại tốt nhất, các bà ở trong thành phố muốn mua cũng không mua được cá hoang dại. Gần đây đến Tiểu Thang Sơn an dưỡng, cũng có thể tự mình nấu cơm, lên núi hái chút rau dại, phối với cá hoang dại, đó mới là cuộc sống trong mộng của các bà. Chàng trai à, chỗ cá này cháu bán giá bao nhiêu? Các bà mua một ít về.”
Được rồi, cá còn chưa vớt lên, đã có khách hàng tới cửa mua, đây là tiết tấu đưa tiền. Lý Tiểu Trù vô cùng hâm mộ.
“Chờ vớt lên đã rồi tính ạ, cá tạp nhỏ dài cỡ ngón tay 10 tệ/1kg, tùy tiện chọn tùy tiện nhặt, cá diếc lớn cỡ bàn tay 20 tệ/1kg, cá trê vàng, cá quả, cá trê sông xem kích cỡ định giá, lươn và ba ba già không bán, bọn cháu lưu lại ăn.” Lý Thanh Vân nói xong, định xuống nước móc cua cho Đồng Đồng.
Vừa nghe vậy, mấy bà già nóng nảy, đuổi theo hắn kêu lên: “Các bà lại không phải không trả được giá cá hoang dại, sao cháu có thể không bán chứ? Nhiều như vậy các cháu ăn được hết sao?”
Cũng có bà già lên tiếng phụ họa, kêu: “Khó khăn lắm mới nhìn thấy lươn hoang dại và ba ba già chân chính, đâu thể bỏ lỡ được, ba ngàn năm ngàn, các bà không ai quan tâm. Chỉ cần đồ chỗ cháu là hàng thật, các bà trở lại viện điều dưỡng, làm quảng cáo giúp cháu, mỗi ngày đều có người đến mua, bảo đảm cháu phát tài lớn.”
Lời này nói hay, thật sự lắm của nhiều tiền. Được rồi, tuy rằng Lý Thanh Vân không quá quan tâm ba ngàn năm ngàn, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, nếu như người ta thật sự có tiền, mình cũng không vội thu lươn bỏ vào trong tiểu không gian.
Lý Thanh Vân đã móc ra hai con cua lớn, không ngẩng đầu lên nói: “Không nhận ra các bà là cán bộ về hưu cao cấp từ Tiểu Thang Sơn xuống, thất lễ thất lễ. Chờ một lát nữa, bọn cháu dọn sạch hồ nước này, nhìn xem bao nhiêu thứ, các bà lại quyết định mua bao nhiêu. Đồ hoang dại thật sự không rẻ, cháu sợ các bà nói cháu làm thịt khách, cho nên mới không dám bán bừa.”
“Ha ha, cháu người trẻ tuổi này, các bà còn thật sự không sợ cháu làm thịt. Các bà sống cả đời rồi, chuyện gì còn chưa từng thấy chứ, giá cao có cách mua của giá cao, giá thấp có cách mua của giá thấp. Cuộc đời sau này còn dài mà, không thể so đo chút thiệt hơn trước mắt.”
Ghê gớm, bà cụ trước mắt nói rất có triết lý. Lý Thanh Vân ngẩng đầu lên nhìn, bà cụ này chừng sáu bảy mươi tuổi, còn có vẻ trẻ tuổi hơn bà Phó.
Nghe thấy Lý Thanh Vân nói như vậy, các bà cụ vô cùng vừa lòng, không làm ầm ĩ nữa, ngược lại chỉ vào bầy cá trong hồ, xoi mói.
Có người thích cá quả lớn, nói thịt nhiều xương ít, hương vị ngon, còn có thể đại bổ. Có người thích cá trê vàng, cũng gọi là cá vịt vàng, cá xương vàng vân vân, đầu không lớn, phần đầu có gai, trên thân có nhớt, hoặc kho tàu hoặc nấu canh đều là vật báu trong cá nước ngọt, chất thịt còn non mềm hơn cá quả.
Hương vị của cá trê ao và cá trê vàng phổ thông không khác nhau nhiều, chủ yếu là đầu nó có râu không gai, hình thể lớn hơn, thịt non mềm, cá lớn mùi thịt non mịn, vị của cá nhỏ lại không ngon. Trứng sinh ra trong cơ thể không thể ăn, ăn sẽ trúng độc, nếu như lẫn lộn với cá trê vàng, sẽ có vấn đề lớn. Bởi vì trứng cá trê vàng có thể ăn, hương vị còn rất ngon.
Về phần lươn, hình như mỗi bà cụ đều rất thích, nói nó chẳng những ăn ngon, dược hiệu cũng mạnh. Gì mà bổ ích huyết, trị nước bọt trong miệng quá nhiều. Gì mà bổ hư tổn, điều trị sản dịch sau sinh cho phụ nữ, khí huyết không đều, gầy yếu. Gì mà có thể cầm máu, trừ bỏ khí lạnh nhu động ruột và tê liệt hỗn hợp ở bụng, trừ bỏ phong tà mười hai kinh. Gì mà bệnh có phong ác khí, thể hư đổ mồ hôi, người sau khi ăn thịt khó tiêu đều có thể ăn.
Bình luận xong thịt lươn vẫn còn chưa xong, còn nói máu lươn có thể trị các loại trĩ, rò, lở loét. Nói xong máu, lại nói đầu lươn đốt thành tro sau đó nghiền nát dùng, để dừng kiết lỵ, triệu chứng bệnh tiêu khát, trừ khí lạnh nội tạng và tiêu hóa không tốt, ứ đọng dạ dày. Cùng với đầu rắn, đầu rồng đốt thành tro sau dùng rượu uống vào, trị nhọt ruột non.
Ba người phụ nữ thành cái chợ, mấy bà cụ tụ tập với nhau, nói đến ưu điểm của nguyên liệu nấu ăn, công hiệu thực bổ, thật sự thao thao bất tuyệt, còn lành nghề hơn cả trung y bình thường.
Rất nhiều công hiệu cũng là lần đầu tiên Lý Thanh Vân nghe nói đến. Hắn quyết định, nói gì cũng phải lưu lại vài con lươn già vỏ ngoài vàng óng ánh, giết chết nấu canh, máu không bỏ, đầu cũng không băm, rửa sạch nội tạng bỏ vào trong nồi hầm, dược hiệu gì đều không trốn thoát được.
May mà bây giờ không phải mùa ăn cua, bằng không có lẽ mấy con cua lớn móc cho Đồng Đồng sẽ khó giữ được. Đồng Đồng đã sớm chuẩn bị xong một cái chậu nhỏ, Lý Thanh Vân vừa móc ra được một con, nàng lại hoan hô một tiếng, giơ chậu nhỏ lên kêu hắn thả vào trong đó.
Hang cua rất dễ tìm, dọc theo bên bờ, hang chúng nó có hình dẹp, lối đi phủ đầy dấu chân, cảm giác đều là vết bị rạch ra, móc từ miệng vào trong sẽ móc được chúng ra. Khi ở trong hang đột nhiên bị bắt ra, chúng nó còn hơi ngơ ngác, phần lớn không nhớ ra phải công kích. Chờ ra khỏi hang sẽ giãy giụa giương nanh múa vuốt, nhưng đã bị túm lấy, muốn chống trả đã trễ.
Đương nhiên, nếu như tay nghề không quen, ngón tay của ngươi cứng rắn nhét vào trong càng cua, cua đại tướng quân trong kinh hãi, túm lấy tay ngươi kẹp mạnh, vậy thì xui xẻo. Sau khi bị nó kẹp lấy, không giãy giụa còn tốt, càng hất nó càng dùng sức. Người nóng vội, cho dù bẻ gãy càng lớn của nó, càng đều sẽ không buông.
Đặc biệt cua hoang dại bị móc ra, sức vô cùng lớn, vừa kẹp sẽ thấy máu. Do đó khi nó vừa kẹp lấy người, nhất định đừng giãy giụa, phải bằng tốc độ nhanh nhất đặt nó vào trong nước, hoặc là thả trên mặt đất, để cho nó có cơ hội chạy trốn, nhả ngươi ra, sau đó liều mạng trốn.
Đáng tiếc tốc độ của cua tướng quân thật sự không đáng giá nhắc đến, sau khi nó thả gọng ra cũng rất khó thoát khỏi tốc độ trả thù của nhân loại, một cước có thể giẫm bẹp nó.
Bên cạnh hang cua sẽ có một hang tròn nhỏ cửa vào bóng loáng, đừng sợ, bên trong đó không phải rắn, hang rắn sẽ không gần nước như vậy, cũng sẽ không thể bóng loáng như vậy. Dùng đầu ngón tay chọc vào bên trong sẽ cảm nhận được tiếng nước ục ục, sẽ kinh động đến chủ nhân cái hang, một con lươn sẽ nhanh chóng lao ra từ cửa hang bên cạnh, cũng sẽ có con lươn cuống đến ngây ngốc, nhảy ra từ cái hang bị ngươi chọc.
Trên thân lươn thật trơn, dính vào nước càng khó bắt. Người bắt cá có kinh nghiệm phong phú đều có thủ pháp bắt lươn độc đáo, hoặc nhu hoặc cương, đều có ý nghĩa tồn tại của nó. Thủ pháp dương cương dễ dàng bắt nhất, cũng là cách phần lớn mọi người đều thích dùng, cũng gọi là phương pháp móc hoặc phương pháp nhéo, dùng ngón tay cái, ngón trỏ, ngón giữa hình thành một khóa chết, móc lấy gáy hoặc phần thân lươn, như vậy lươn rất khó trốn thoát.
Về phần nhu pháp, Lý Thanh Vân cũng chỉ nghe nói đến, chưa từng nhìn thấy, nhưng nghe ý tứ trong miêu tả kia thì có lẽ giống như em họ bắt chim sẻ vậy, chỉ cần lươn dính vào trong tay thì đừng mong trốn thoát được, cho dù giãy giụa như thế nào đều chỉ có thể chuyển động ở trong lòng bàn tay mà thôi.
Cách nói này rất mơ hồ, Lý Thanh Vân cũng chỉ nắm giữ một biện pháp bắt lươn, loại này cũng đơn giản nhất, dễ dàng vào tay nhất. Khi ngươi phát hiện ra lươn, nhắm ngay khúc giữa của nó, nhanh chóng dùng ngón giữa xiên ép lươn xuống, sau đó nháy mắt cong ngón giữa lại giữ lươn ở trong ngón giữa, loại phương pháp này bình thường để đối phó với lươn ở ngoài động vả lại thân thể hơi lớn.
Đồng Đồng tò mò nhìn ngón tay của Lý Thanh Vân thọc vài phát vào trong hang, đây là ép lươn đang ở chỗ sâu trong hang tự mình chui ra. Đồng Đồng không rõ hắn đang làm gì, chỉ thấy hắn thọc vài cái, đột nhiên có một con lươn to màu vàng óng nhảy ra từ trong bụi cỏ ở bên tay trái hắn, dài hơn một thước, dọa nàng sợ đến mức thét lên một tiếng, suýt nữa ném con cua đang cầm trong tay vào trong hồ.
“A, có rắn…” Đồng Đồng sợ tới mức đứng lên bỏ chạy, khiến cho hai con chó săn vẫn luôn âm thầm bảo vệ nàng mơ hồ. Rắn? Rắn ở đâu? Có rắn thì bắt đến cho Nhị Ngốc Tử ăn, gần đây nó không chịu đi ra ngoài, phải chuẩn bị một ít đồ ăn ngon cho nó.