Chương 156: Dọn dẹp hồ nước xung quanh

Tay Lý Thanh Vân vừa dời đi, Dương Ngọc Nô đã cười né tránh, không cho hắn đạt được, túm chặt lấy lỗ tai hắn, nói hắn trứng thúi, tay không thành thật, ngày đó uống say đã bắt nạt mình không ít.

Lý Thanh Vân lại nói mình uống nhiều quá, không có ấn tượng, nếu không lại bắt nạt một lần nữa, tìm xem xúc cảm, khôi phục ký ức? Lời này trúng một trận đánh tàn bạo của Dương Ngọc Nô, cầm gối đầu lên đập loạn trên người hắn.

Lại không cẩn thận bị Lý Thanh Vân xoay người đè ngã xuống giường, trên thân chưa cho sờ, mặt lại bị hôn vài cái, lúc này đỏ mặt, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ của hắn.

Bởi vì ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện, ba mẹ Lý Thanh Vân và người hai nhà gần đây đã về, mang bàn bát tiên dùng trong tiệc rượu buổi trưa về, đang đi vào trong nhà chính.

Dương Ngọc Nô xấu hổ đến không dám ngẩng đầu nhìn người, vừa rót nước vừa nói: “Cô, dượng, hai người đã về, anh Phúc Oa uống nhiều quá, đang ngủ ở trong phòng. Cháu chuẩn bị rót nước cho anh ấy, cũng rót cho mọi người một chút.”

“Bạch Ny à, cháu không cần phải để ý đến bọn cô, đến nhà ai, đâu thể kêu cháu làm việc được, được rồi được rồi, cháu bưng cốc trong tay cho Phúc Oa là được, ha ha.” Trần Tú Chi vui vẻ cười, kêu Dương Ngọc Nô đi đi, không cần phải để ý người ở đây.

Tưởng Cần Cần và bà nội với bà Phó về, sau khi Dương Ngọc Nô nhìn thấy, như được giải thoát, chào hai bà, sau khi đưa nước vào trong phòng cho Lý Thanh Vân đã nhanh chóng trốn đi.

Tưởng Cần Cần nhìn thấu dị thường, cười xấu xa trừng mắt nhìn Dương Ngọc Nô, giống như nói nàng và Lý Thanh Vân đã có bí mật gì đó không thể cho người khác biết.

Dương Ngọc Nô đâu dám nói lung tung trước mặt hai bà cụ, trợn mắt lườm Tưởng Cần Cần, lúc này mới nói chuyện.

Bà nội Lý Thanh Vân nói, trong nhà cũng không yên, không bằng ở lại trong thôn thêm vài ngày, nàng hỏi ý kiến bà Phó. Bà Phó rất thích hoàn cảnh nơi đây, cũng ngại y quán ầm ĩ ồn ào, nên đồng ý, nói để hai ông già ở trong y quán chịu đựng đi, kêu bọn họ trốn ra đều không đồng ý, tấm bảng một ngày khám chữa mười bệnh nhân xem như treo uổng công.

Buổi tối, pháo hoa càng thêm xinh đep, người mười dặm tám thôn đều có thể nhìn thấy náo nhiệt ở đây. Dưới khói hoa đủ màu đủ dạng, Lý Thanh Vân lái xe đưa Dương Ngọc Nô và Tưởng Cần Cần trở về Trần gia câu, sau đó quay trở về Lý gia trại trước khi người lái phà tan việc.

Không có cầu, hai bên bờ sông này thật bất tiện. Nếu như bỏ lỡ chuyến phà cuối thì phải đi đường vòng theo đường núi gập ghềnh hơn mười dặm. Xây một cây cầu lớn vắt qua sông Tiên Đới cần rất nhiều tiền, Lý Thanh Vân cảm thấy trong hai năm mình không đủ sức. Nếu như thật sự định khởi công cũng hẳn là trong thị trấn làm chủ đầu tư, trong thôn góp một ít, mình lại trợ giúp một phần, đặt ở trên thân bất cứ một bên nào đều là gánh nặng cực kỳ nặng nề.

Do đó cả thôn đều giàu lên mới có thể hợp lực làm một chuyện lớn này, người nhiều lực lượng lớn, mọi người góp củi ngọn lửa càng cao.

Ngày hôm sau Lý Thanh Vân mang theo chó săn tuần tra xong ruộng và trại gà, liền triệu tập mọi người, nói định dọn dẹp mấy hồ nước nhỏ xung quanh ngọn núi. Sau khi xử lý xong các thứ bên trong đó, chuẩn bị nuôi ba ba.

Miêu Đản vừa nghe, lập tức vui vẻ: “Nuôi ba ba kiếm được tiền, trong thành bán vài chục tệ một ký. Nếu như gặp được ba ba to trên 2,5-3kg, trên trăm tệ một ký đều có người muốn. Giống như con ba ba to già ở trong ao nuôi lươn của anh Phúc Oa kia, nặng gần 10kg, đặt ở đâu đều là bảo bối. Ngày hôm qua khi làm tiệc rượu, anh không biết có bao nhiêu người thèm thuồng nó đâu, có người nói có thể bán 10.000 tệ, có người nói có thể bán 20.000 tệ, Lý Đại Chủy ở trong thôn suýt nữa gây gổ với người ta.”

Lý Vân Thông khinh thường nói: “Xí, cậu hiểu cái mịa gì! Lòng tìm kiếm cái lạ của nhà giàu trong thành phố mạnh vô cùng, thứ càng hiếm lạ càng đáng giá. Nếu như con ba ba già này mang vào thành phố lớn bán đấu giá, hơn trăm ngàn ăn chắc. Người anh em, cậu đừng để cho Lý Đại Chủy này hạ thấp chỉ số thông minh, đời này anh ta không ra khỏi tỉnh Xuyên Thục, đâu biết được giá chân chính của thứ tốt?”

Lý Thiết Trụ hút thuốc, hồi lâu không nói chuyện, thấy hai thằng bé ầm ĩ kéo lệch đề tài mới ho khan vài tiếng, nói: “Nuôi cái gì không quan trọng, chỉ cần không sinh bệnh, nuôi gì đều kiếm tiền. Chắc mọi người đều biết, trước kia chú nuôi rất nhiều thứ, có lời có lỗ, cuối cùng tính ra vẫn là lỗ vốn. Mọi người có biết vấn đề ở đâu không?”

Lý Thanh Vân cười nói: “Đều là người trong thôn, đâu có ai không biết chuyện. Chuyện người nuôi ba ba tự sát xảy ra vào khoảng thời gian trước càng nói lên vấn đề ở đây. Một con ba ba giống ở trong huyện bán 6-7 tệ, ở trong bãi nuôi trồng quy mô lớn trong thành phố chỉ bán 2 tệ, nếu như một lần nhập nhiều, giá 1,5 tệ đều có thể lấy hàng. Nếu như chúng ta nuôi trăm ngàn hai trăm ngàn con, nuôi đến 1-1,5kg, một con đều có thể bán được trên dưới 100 tệ. Không nói đến tiền thức ăn, đây chính là hiệu quả và ích lợi trên chục triệu.”

Lý Thiết Trụ cười khổ không thôi nói: “Sao có thể không tính thức ăn chứ, chi tiêu lớn nhất trong chăn nuôi chính là tiền thức ăn. Ha ha, nếu như không cho ăn thức ăn, chú làm nuôi dưỡng đã sớm phát tài. Trừ bỏ câu này không đáng tin ra, các lời khác thật có lý, nuôi dưỡng sợ nhất sinh bệnh và bệnh dịch. Nếu như chúng ta nuôi dưỡng có quy mô thì phải liên hệ với chuyên gia ở trong thành phố, có vấn đề gì lập tức mời chuyên gia đến, cho thuốc cho phương án giải quyết.

“Ha ha, chuyện này cứ giao cho cháu, cháu quen với chuyên gia trong thành phố.” Lý Thanh Vân ôm đồm nhiều việc, nhưng thật ra không hề lo lắng chuyện bệnh dịch, thấy anh họ Lý Thanh Mộc không nói chuyện, nên hỏi hắn: “Anh Mộc Đầu, trước kia anh cũng từng nuôi cá trong nhà, sao không nói gì?”

Lý Thanh Mộc nói: “Chuyện này có gì hay để nói chứ, em kêu bọn anh làm gì bọn anh làm cái đó, nhìn gà em nuôi, lươn em nuôi, con nào con nấy đều sức sống, không có một con lật bụng, anh tin tưởng em. Mới vừa rồi anh vẫn không nói chuyện là vì luôn nghĩ xem nên dọn dẹp hồ nước như thế nào, những hồ nước này đã nhiều năm không ai động đến, cá tạp bên trong đó không ít, cỏ hoang cũng nhiều, phải cẩn thận có rắn độc.”

“Có Kim Tệ và Đồng Tệ ở bên cạnh nhìn, rắn độc không dám tới gần. Nào, chúng ta đi khiêng máy bơm nước, rút nước trong hồ đồng thời còn có thể tưới vào ruộng.” Lý Thanh Vân ra lệnh một tiếng, công nhân mới có vài người bắt đầu bận rộn.

Hôm nay cho công nhân xây dựng nghỉ một ngày, Lý Tiểu Trù không có việc gì làm cũng chạy tới hỗ trợ. Việc nhà làm chán, không phải rửa chén bát thì chính là kho thịt. Chỉ cần không muốn ở nhà, nói với ba hắn là muốn đến tìm Phúc Oa chơi, ba hắn không trói buộc hắn nữa, lại còn giao cho hắn, phải chịu khó, giúp đỡ Phúc Oa người ta làm chút việc.

Không nói chuyện khác, một biệt thự này của Lý Thanh Vân xây lên, bằng vào vẻ ngoài đã khiến cho rất nhiều người không phục ngậm miệng. Nhà lầu hai tầng một gác mái, nào ngờ sẽ xây đẹp như vậy, vừa rộng rãi lại rất khác biệt. Nghe nói chỉ vài thiết bị phát điện sức gió bên ngoài thôi đã giá trị 400.000-500.000, trang trí sau này cũng sẽ không thể ít hơn 300.000.

Phen này người trong thôn đều biết Lý Thanh Vân phát tài, không phải dùng thủ đoạn gì không sáng sủa, mà dùng thứ ai nấy đều có khả năng, trong nhà ai nấy đều có để phát tài. Trồng rau trồng dưa… vài thứ này đang mùa thu hoạch, nhà người ta đã ế hàng, rau dưa không nói, dưa hấu 2 tệ/1kg đều không ai thèm.

Vì sao dưa hấu nhà Lý Thanh Vân có thể bán được 200 tệ/1kg chứ? Điều này khiến cho các bà con trăm mối không có lời giải. Nhưng mà ruộng dưa của nhà này trông chừng rất chặt chẽ, còn có hai con chó săn thông minh đến quá đáng, cho dù có người định trộm dưa ăn thử cũng không ra tay được.

Vài hàng xóm hỗ trợ nhà hắn may mắn được nếm vài miếng dưa hấu, lập tức ngạc nhiên là cực phẩm, gặp người trong thôn là khoe ra. Do đó, gần đây bọn nhỏ trong thôn rất thích đi dạo chơi gần đó, tuy rằng có dựng rào sắt, nhưng biệt thự đang xây dựng, không thể ảnh hưởng đến giao thông.

Ba bốn máy bơm nước, rút chừng một tiếng đã rút nước trong hồ nước nhỏ này còn cao hơn một thước. Phải nói chứ đồ trong hồ thật tạp, cá lớn không nhiều, nhưng cá nhỏ trắng lóa một mảng, hoạt bát, cá trắm cỏ nhỏ dài bằng chiếc đũa, cá diếc nhỏ lớn chừng bàn tay, cá chép bạc dài cỡ ngón tay.

Trong đó còn trộn lẫn vô số cá chạch, tôm pha lê, tôm sông lớn, cua đồng… cũng có con đỉa, rắn nước màu sắc sặc sỡ, bọ cánh cứng và côn trùng thân mềm chi chít dày đặc ở trong đống rong khiến cho người ta chán ghét.

Những hồ nước này đã rất lâu không có ai dọn dẹp, mỗi hồ nước nhỏ đều là tiểu thế giới sinh thái độc lập, đứng đầu chuỗi thức ăn là mấy con cá quả và cá trê hung hãn kia. Một con cá quả lớn nhất nặng 5kg, bọt sóng do nó đạp nước ra cao đến hơn 1m, khi đuôi quẫy nước, đánh bay hai con rắn nước vừa bơi đi ngang qua ra 7-8m, nện lên tảng đá trên bờ, lại ngã chết, có thể thấy được sức một cái vẫy đuôi của con cá quả này lớn bao nhiêu.

Một ít cá trắm cỏ, cá chép, cá mè hoa ở giữa xem như sinh tồn ở giữa, số lượng không nhiều, bởi vì sự tồn tại của nhiều cá lớn ăn thịt như vậy, một ít cá bột thật sự khó lớn lên, rơi vào trong bụng cá dữ.

Còn có mười mấy con ba ba già cảm thấy tình hình không đúng, chậm rì rì chui vào bụi cỏ bên bờ, định tránh trận tai họa này. Sau khi Lý Thanh Vân thấy cũng không đi bắt, dù sao ở đây định nuôi ba ba, chúng nó luôn có lúc quay trở về hồ nước.

Nơi này nhiều đỉa, thân trần đi xuống quá nguy hiểm, đành phải kêu Miêu Đản đi mượn quần áo bắt cá toàn thân, hàng cao su, chất liệu tốt hơn dép mủ bình thường một chút. Món đồ này trong thôn không có nhiều, vài ông bà thường xuyên bắt cá hoang dại trong thôn mới có. Trong bãi nuôi cá của Lý Tráng Tráng cũng có không ít, nhưng quan hệ giữa hắn và Lý Thanh Vân không tốt, nếu như thật sự đi mượn, hắn chắc chắn sẽ nhân cơ hội làm khó dễ, cuối cùng không thể mượn được.

Ba mẹ của Lý Thanh Vân đã chuẩn bị xong thùng lớn và giỏ trúc, chuẩn bị đựng cá. Mấy cái này không giống với hồ nước chuyên môn nuôi cá, ở đây xem như không ít, nhưng khi chân chính vét lên, có thu hoạch vài trăm ký đã xem như không tệ. Cân nặng chủ yếu là những cá lớn, cá tạp nhỏ không cân.

Lý Thanh Vân thấy Miêu Đản mượn đến bốn bộ quần áo bắt cá, Miêu Đản và Lý Vân Thông mỗi người một bộ, anh họ Lý Thanh Mộc một bộ, ba người bọn họ đi xuống trước. Hai người kéo lưới, một người đuổi cá.

Một bộ nhiều ra thêm, không cho Lý Tiểu Trù xuống hồ, dù sao hắn chỉ đến đây hỗ trợ, xuống sông quá mệt, để cho hắn ở trên bờ chú ý.

Lý Thanh Vân vừa thay xong quần áo bắt cá đã thấy Đồng Đồng sôi nổi chạy đến, một nhóm ông bà già lại đi theo sau lưng nàng, khí chất ăn diện đều không tầm thường, chỉ trỏ cảnh sắc xung quanh, đặc biệt khi nhìn thấy con cá nhảy lên ở dưới đáy hồ, lại chạy theo Đồng Đồng.

“Đây là bơm nước bắt cá à, Cục Thủy lợi luôn không cho làm, phá hư nguồn nước bao nhiêu, những nông dân này không hề chú ý, không tuân thủ pháp luật. Hả, đồ dưới nước thật nhiều, đã rất nhiều năm không thấy người bắt cá như vậy. Mấy con lươn kia đúng là thứ tốt, toàn thân đều là màu vàng óng…”

“Lão Ngô, ông nhớ nhầm rồi, trong đập chứa nước không cho bơm nước bắt cá, nhưng ao nhỏ trong thôn thì không có văn bản rõ ràng. Ông ấy, chỉ thích hợp câu cá ở trên bờ sông, chuyện thả lưới bắt cá hăng hái như vậy, ông không nhìn được. Mau nhường đi, đừng chắn tôi.”

“Ôi má ơi, kia lại là một con cá quả to, dài hơn một mét, nặng bao nhiêu chứ, đời này vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cá quả lớn đến như vậy. Ông già, chúng ta mua nó, dưỡng vết thương, còn đại bổ, vài ngày nữa con gái mình sẽ sinh, mua nấu canh cho con bé.”