Chương 148: Em họ theo cùng

Sau khi Sở Kế Hoa bắt tay Bí thư Vương, lại nhìn cốc rượu trong tay hắn nói: “Nếu như là rượu Mao Đài giả thì giống như nước, không đọng cốc, không màu rượu, khi ông đây huấn luyện dã ngoại đã mang binh san bằng nhà máy bọn họ.”

Bí thư Vương lập tức xấu hổ đặt cốc xuống, giải thích: “Đến hơi gấp, bưng nhầm cốc nước sang đây. Tiểu Vương, mau lấy rượu ngon ra, rót lại một lần nữa, tôi muốn uống vài chén với Chính ủy Sở.”

Lý Thanh Vân cười thầm, bí thư này thật xui xẻo, gặp phải ông cụ nghiêm túc, rượu giả không uống được, mặt còn bị đánh vang bôm bốp. Ai bảo ngươi giở trò, phen này giở lên trên người chính mình nhỉ?

Cục trưởng Trình quỳ rạp ở trên mặt đất, đều không muốn đứng lên, quá mất thể diện, nếu như trên mặt đất có khe hở, hắn đều muốn chui vào không đi ra.

Vương Chí Tu mang cười đảm nhận đồng tử rót rượu, không nói gì cả, hiện giờ bắp chân vẫn đang run lên. Vẽ mặt không thành bị người đánh; trang bức không thành bị người chơi. Mất mặt tận nhà bà ngoại.

Lý Thanh Vân nhìn Bí thư Vương uống cạn ba chén rượu, mang theo một nhóm người xám xịt rời đi. Đây là cách làm sáng suốt nhất, rời đi càng sớm, nhục nhã càng ít. Dù sao đôi bên không hòa hợp, ngoài mặt không đắc tội là được.

Xảy ra chuyện này, Sở Kế Hoa và Thị trưởng Hoàng cũng không thể luôn ở đây, nói vài câu với Lý Thanh Vân rồi vội vàng rời đi. Người sáng suốt đều nhìn ra được đây là cứu binh do Lý Thanh Vân mời tới, chứ không phải là thể diện của Tạ Khang.

Sau khi lãnh đạo rời đi, bầu không khí trong phòng bao mới thả lỏng hơn, rất nhiều người nhịn hồi lâu, vào lúc này mới hô hấp bình thường, ai nấy đều nói tăng thêm kiến thức, lại ngồi ăn cơm cùng một phòng bao với lãnh đạo tỉnh, đời này đáng giá.

“Ơn lớn không lời nào cảm tạ hết, người anh em, chén này tôi cạn, cậu tùy ý.” Tạ Khang đi đến trước mặt Lý Thanh Vân cụng chén với hắn, trịnh trọng nói cảm kích.

Lý Thanh Vân cũng chỉ đành đứng lên, cạn chén này với hắn nói: “Việc rất nhỏ, đám khốn kia đá cửa phòng bao, làm ảnh hưởng đến tâm trạng uống rượu của chúng ta, không đánh bọn họ thì đánh ai nữa? Vấn đề ô nhiễm của hồ nhỏ công viên không cần lo, nói giải quyết giúp anh, tuyệt đối nghiêm túc.”

“Ha ha, có câu này của người anh em, anh đây yên tâm.” Tạ Khang cười to, thật ra trong lòng hắn rõ ràng, xung đột không tốt cho giải quyết vấn đề. Nhưng nếu như bị người bắt nạt lên trên đầu, bạn còn không có năng lực đánh trả, người ta sẽ giẫm bạn xuống dưới lòng bàn chân, tiện thể đá bạn ra khỏi cửa. Hiện giờ kéo đến đây một thị trưởng và Thường vụ Tỉnh ủy làm chỗ dựa, tức giận gì đều được xả ra, về sau mọi người dựa vào thủ đoạn của chính mình, cạnh tranh công bằng là được.

Quản lý sảnh chính đã sớm biết phân tranh ở nơi đây, nhưng nàng vô cùng sáng suốt không xuất hiện. Người có thể làm quản lý sảnh chính phần lớn đều khôn khéo, Bí thư Thành ủy và thị trưởng người ta cọ ra chút tia lửa, người thường tốt nhất tránh sang bên cạnh, bằng không đốm lửa nhỏ cũng có thể giết người trong vô tình.

Mãi cho đến lúc này, nàng mới cực kỳ bội phục ánh mắt của ông chủ, Lý Thanh Vân này tuyệt đối không đơn giản là một người trồng rau, bằng không sao có thể ngồi cùng bàn ăn cơm uống rượu với thị trưởng, với quan lớn trong tỉnh được?

Phòng bao của Tạ Khang ăn uống xong, khi đi ra ngoài tính tiền, tất cả chi phí thật sự đều miễn, nhân viên tính tiền nói gì đều không thu tiền, còn chỉ vào hóa đơn trên máy tính giải thích, nói đã được xử lý, đâu thể thanh toán thêm một lần nữa?

Tạ Khang bất đắc dĩ, vỗ bả vai Lý Thanh Vân nói: “Thật sự làm cho người bạn tôi đây khó làm, muốn mời cậu một bữa tiệc lớn, đều phải nhận thể diện của cậu. Được rồi, bữa này coi người bạn tôi đây thiếu nợ cậu, lần sau chúng ta đổi nhà hàng, tôi không tin mỗi nhà đều miễn phí cho cậu.”

Trong nói giỡn, đôi bên cáo từ rời đi.

Hôm nay Lý Thanh Vân uống không ít, Dương Ngọc Nô đỡ hắn, khuyên bảo nói: “Anh uống rượu, không thể lái xe, nếu không chúng ta thuê xe về chứ?”

“Ừm… này… anh uống nhiều quá, không thoải mái lắm, hay tìm khách sạn, anh nằm một lúc rồi tính.” Lý Thanh Vân say khướt nói.

Dương Ngọc Nô không nghĩ nhiều, nhanh nhẹn đồng ý: “Được, dù sao anh uống rượu, lái xe về em cũng không yên tâm.”

Nói xong hai người tìm một khách sạn bốn sao gần đó, đăng ký, thuận lợi vào phòng.

Lý Thanh Vân ôm bả vai Dương Ngọc Nô, ngửi mùi thơm cơ thể ở trên người nàng, đủ loại tà niệm ào ào xuất hiện, trong lòng đang nghĩ nên tắm rửa trước hay là lăn ga giường kết nối tình cảm, di động của em họ vang lên, sau khi nhận, lại là Tưởng Cần Cần đã biến mất mười ngày.

“Đù má, bà đây luôn cảm thấy bị lừa, đào tạo khép kín con mẹ nó chứ, tớ cứ có cảm giác bị giam cầm, trợ cấp một ngày hai trăm cũng không có lời. Do đó, tớ mới vừa đi ra, cầm được điện thoại là gọi điện thoại cho cậu luôn. Hạng mục công việc ở trấn Thanh Long của chúng ta ra sao rồi? Khi tớ đi đào tạo, nước trong ba hồ nước đã biến trong, có phải bây giờ đã khôi phục bình thường toàn bộ không?” Tưởng Cần Cần gọi điện thoại, giống như đã nhịn hỏng, một hơi nói ra một đống lớn.

Dương Ngọc Nô liếc nhìn Lý Thanh Vân đang nằm ở trên giường, nói chi tiết: “Tớ bị Công ty Môi trường Thiên Khiết sa thải rồi, hạng mục kia tốt xấu tớ cũng không quản được. Nhưng mà tớ và anh họ đã đoán đúng, vì bảo vệ bí mật của rong không lộ ra ngoài nên Công ty Môi trường Thiên Khiết mới điều cậu đi, tiến hành đào tạo khép kín đó.”

“Cái gì? Vì sao công ty lại sa thải cậu? Cũng bởi vì xin nghỉ phép sao? Quá ghê tởm. Còn có gì mà bí mật của rong? Sao tớ nghe không hiểu? Mấy cây rong cũng là bí mật, vậy còn có cái gì không thể trở thành bí mật?” Tưởng Cần Cần mờ mịt, hiển nhiên nghĩ mãi không rõ ảo diệu ở bên trong đó.

“Trong điện thoại khó nói, chờ sau khi cậu về, chúng ta tìm thời gian từ từ nói. Đúng rồi, tớ và anh họ đang làm việc ở trong thành phố, khi nào cậu trở về, có thể gọi điện thoại cho tớ.” Dương Ngọc Nô nói.

“Tớ ở ngay trong thành phố này, cậu cho rằng tớ đi đào tạo ở đâu?” Tưởng Cần Cần kinh ngạc hỏi.

“… Không phải đào tạo ở trong tỉnh sao? Tớ gọi điện thoại cho mẹ cậu, bác nói như vậy.”

“Ôi, một lời khó nói hết. Mới đầu thì kêu đi lên tỉnh đào tạo, nhưng sau khi thu toàn bộ thiết bị liên lạc thì lâm thời đổi thành đào tạo ở trụ sở công ty, chính ở thành phố này. Cộng cả tớ có tổng cộng mười nhân viên, đào tạo ý tưởng môi trường tiên tiến nước ngoài… Hai người đang ở đâu, tớ đi tìm hai người.” Tưởng Cần Cần vô lực giải thích.

Dương Ngọc Nô suýt nữa nói mình đang ở khách sạn, nhìn anh họ, lại nhìn mình, đột nhiên phát hiện trai đơn gái chiếc cùng ở trong khách sạn hình như không đúng lắm. Vì thế lời nói đến bên miệng lại đổi thành một quán Starbucks hai người thường đi, nói gặp mặt ở đó.

“Anh họ, anh khỏe chưa?” Dương Ngọc Nô cúp điện thoại, đi đến bên giường, cúi người hỏi thăm Lý Thanh Vân.

“Hình như… hơi đau đầu…” Ánh mắt của Lý Thanh Vân hé ra, nhìn thấy bởi vì xoay người nên em họ để lộ ra một mảng trắng như tuyết ở trước ngực, lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Không phải nói định ra ngoài sao, đây là định làm gì? Ta không chơi dụ dỗ.

Dương Ngọc Nô đi đến bên giường, thân thiết nói: “Hôm nay đều uống rượu ngon, sao có thể đau đầu chứ?” Nói như vậy, cũng đã ôm lấy đầu Lý Thanh Vân, đặt lên chỗ mềm mại ở giữa bắp đùi mình, dùng ngón tay ấn đầu cho hắn.

“A ừm… lại dùng sức chút, thật thoải mái. Khả năng uống pha trộn vài loại rượu, rượu quá tạp, sẽ đau đầu.” Cảm nhận ngón tay lạnh lẽo của em họ đang mơn trớn ở trên đầu mình, Lý Thanh Vân thoải mái đến không muốn mở mắt. Vốn có ý tưởng khác, nhưng trong mát xa của em họ, lại thật sự ngủ thiếp đi.

Trong lúc ngủ mơ giống như ôm lấy thắt lưng của em họ, ưỡn mặt lên, nói eo của nàng thật thon, vuốt rất thoải mái. Em họ nắm chặt tay mình, không để cho mình lộn xộn, nhưng giữa ngày hè, mặc váy, không cho động vào eo, lại mò theo đùi trắng thon dài đến bắp đùi, hoàn toàn ướt át. Khả năng em họ rất nóng nảy, kẹp chặt hai chân, không để cho tay mình động nữa, nhéo mình một cái, mới để cho bàn tay to thành thật một chút.

Sau đó kể cả giấc mơ đều không có, vừa tỉnh lại, phát hiện quần áo ném đầy đất, trên người trần truồng, chỉ mặc một cái quần đùi.

Lý Thanh Vân nhảy xuống giường, nhìn trái nhìn phải, trong đầu buồn bực, nghĩ nếu như bản thân bất lực sao lại cởi hết, còn ném ra khắp nơi. Nhớ tới khi đó em họ cũng ở đây, không biết nàng rời đi khi nào, có nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ này của mình hay không?

Lấy một cốc nước suối từ trong tiểu không gian ra, một hơi uống hết, cảm giác choáng váng trong đầu nhanh chóng biến mất, mùi rượu trên thân cũng nhạt đi, ngửi tay, lai là mùi thơm cơ thể trên người em họ.

“Rõ ràng đang ngủ, chẳng lẽ hai tay trộm này chạm vào em họ sao?” Vỗ đầu, giống như nhớ lại một chút cảnh trong mơ, lập tức xấu hổ vô cùng, trong giấc mơ đâu chỉ sờ soạng em họ, suýt nữa còn cởi sạch quần áo của người ta ra.

Chạy vào trong nhà vệ sinh tắm nước lạnh, Lý Thanh Vân mới áp chế được khô nóng trong người, vén rèm nhìn sắc trời, vừa đến hoàng hôn, chính là lúc thành phố náo nhiệt.

Nhớ tới em họ đi ra ngoài, mình ngốc trong khách sạn thật nhàm chán, nên dứt khoát ra ngoài dạo phố, mua thêm một ít ngọc thạch để thăng cấp tiểu không gian.

Thành phố Vân Hoang có một phố đồ cổ, hàng giả đa số, nhưng cũng có không ít hàng thật trong đó, giống như mấy cửa hàng ngọc thạch ở ngã tư kia đều có hóa đơn chính quy và giấy chứng nhận giám định ngọc thạch châu báu, tiếp nhận thử nghiệm từ bất cứ cơ quan chính quy nào. Mới đầu người tiêu dùng không tin tưởng lắm, nhưng theo thời gian trôi cũng xây dựng ra danh tiếng, trở thành cửa hàng ngọc thạch có tiếng ở thành phố Vân Hoang.

Ngoan Thạch Trai là cửa hàng số một ở phố đồ cổ, mặt tiền rất lớn, là một cửa hàng ngọc thạch nổi danh nhất thành phố Vân Hoang. Trừ bỏ ngọc thạch ra, còn có các loại đá quý châu báu như phỉ thúy, mã não.

Mới vừa vào cửa đã có nhân viên phục vụ xinh đẹp đi tới tiếp đón: “Thưa quý khách, xin hỏi anh cần loại đá quý nào vậy? Quầy hàng bên này là phỉ thúy, quầy hàng bên này là ngọc thạch, chẳng những có thành phẩm vật phẩm trang sức hiện có, còn có thể làm theo yêu cầu của quý khách.”

Đây là nhân viên tiếp khách trong cửa hàng, tương tự với hướng dẫn mua hàng. Nữ nhân viên đằng sau quầy hàng giống với nhân viên tiêu thụ. Lý Thanh Vân không định lãng phí thời gian, nói thẳng với nàng: “Ông chủ hoặc giám đốc của các cô có ở đây không? Tôi cần bàn một mối làm ăn lớn với ông ấy, tôi không cần vật phẩm trang sức ở đây, tôi chỉ muốn nguyên thạch ngọc thạch.”

Nguyên thạch ngọc thạch là ngọc thạch chưa gia công tạo hình, giá rẻ hơn trang sức vật phẩm sau tạo hình rất nhiều, mua để thăng cấp tiểu không gian như Lý Thanh Vân, mua loại sau khi tạo hình quá lãng phí.

Nhân viên tiếp khách kia vui mừng, không quan tâm khách hàng cần mua loại ngọc thạch nào, chỉ cần là mối làm ăn thành công, nàng đều được trích hoa hồng.

“Xin quý khách chờ một chút, ông chủ của bọn em vừa khéo ở trong cửa hàng, em đi mời ông ấy ra.” Nhân viên tiếp khách nói xong, đi lên tầng hai, không bao lâu sau nàng vừa vội vàng chạy xuống vừa thở hổn hển nói: “Quý khách, ông chủ của bọn em mời anh lên văn phòng trên tầng nói chuyện.”

Tầng hai có một vài tác phẩm điêu khắc trưng bày được khóa ở trong tủ kính, không biết thật giả, nhưng dưới chiếu rọi của ánh đèn, cực kỳ có phong cách. Lý Thanh Vân không hiểu gì về ngọc thạch, hoàn toàn dựa vào cảm giác ở trên tay trái, cảm ứng linh khí mạnh yếu trong ngọc thạch.

Ông chủ cửa hàng là một người trung niên, hơn bốn mươi tuổi, đã sớm chờ ở cửa phòng làm việc, nhìn thấy nhân viên tiếp khách dẫn Lý Thanh Vân xuất hiện, hắn mỉm cười nói: “Quý khách đây cần bao nhiêu nguyên thạch? Là muốn đại thạch chưa cắt mở hay là tiểu thạch đã cắt mở?”