Chương 147: Cứu binh do Lý Thanh Vân mời đến

Hoàng Minh Nghĩa thấy Sở Kế Hoa giống như lão tiểu hài tử, không để ý đến thân phận và địa vị, đuổi theo Lý Thanh Vân, định đi giúp đỡ, hắn là thị trưởng thành phố, chắc chắn không thể ngồi đó, cho dù có tổn hại hình tượng cũng phải đi qua, không thể để cho Sở Kế Hoa bị thương được.

Sở Kế Hoa không chỉ là cấp trên của hắn, còn là bạn tốt của ba vợ hắn, xem như là bậc cha chú, quan hệ rất phức tạp, cũng coi như săn sóc hắn, về công về tư đều nên đi qua.

Lính cảnh vệ do Sở Kế Hoa mang theo vội vàng đi theo, Hoàng Minh Nghĩa mang theo thư ký Chu cũng đi theo.

Vẻ mặt của thư ký Chu càng phức tạp, không nghĩ tới Lý Thanh Vân lại may mắn đến như vậy, cứu chính ủy Sở một mạng, chính ủy Sở lại là người nhớ tình xưa nhất, ân tình một giọt nước cũng có thể lấy cả suối nước để báo đáp, càng huống hồ là ơn lớn cứu mạng?

Thư ký Chu cảm thấy, về sau cần phải tăng mạnh liên hệ với Lý Thanh Vân, chỉ cần chính ủy Sở không ngã, Lý Thanh Vân không làm việc gì trái pháp luật, nở mày nở mặt giàu sang phú quý đời này không thiếu. Hơn nữa, lãnh đạo nhà mình thị trưởng Hoàng cũng cực kỳ yêu thích Lý Thanh Vân, âm thầm nói hắn là ngôi sao may mắn của mình, kể từ khi gặp hắn, chẳng những thân thể tốt lên, còn thăng quan.

Trong lúc dòng suy nghĩ đang ngổn ngang ở trong lòng thư ký Chu, đã đến cửa phòng bao chỗ bạn của Lý Thanh Vân, hắn ngẩng đầu nhìn xem, lập tức ngây ngẩn cả người.

Hắn nhìn thấy người đang làm ầm ĩ lại là Vương Chí Tu doanh nhân giàu có nổi tiếng ở thành phố này, Cục trưởng Trình Vệ của Cục Bảo vệ môi trường lại đang nghiêm mặt, giơ chén rượu đổ lên mặt đất, mắng to Tạ Khang không nể mặt.

Nói Tạ Khang không kính rượu bọn họ thì thôi, bản thân chủ động đến đây kính rượu, lại không cảm kích, chẳng lẽ kêu bí thư Vương tự mình qua đây kính rượu ngươi sao? Thể diện của ngươi cũng quá lớn rồi đấy, đồ cho thể diện còn không biết xấu hổ, về sau sân vườn Mộng Huyễn các ngươi không cần làm ở thành phố Vân Hoang nữa, chỉ riêng khoản bảo vệ môi trường này sẽ phạt các ngươi đến táng gia bại sản.

Lời này nói không hề kiêng nể gì, một tầng đồ lót còn sót lại đều xé toang, thẳng thắn thô lỗ đến khiến thư ký Chu không nghe lọt tai nổi.

Lý Thanh Vân đã đứng ở bên cạnh Tạ Khang, vỗ bả vai hắn, đừng cùng một phía với hắn, cùng nhau đối mặt với nguy hiểm và áp lực chưa biết.

Nhưng mà, vào lúc Cục trưởng Trình mắng ầm ĩ, hắn đã nhỏ giọng nói cho Tạ Khang biết, Thị trưởng Hoàng đã đến, còn có một Thường vụ Tỉnh ủy, đều là người mình, kêu hắn cứ tự do phát huy, chơi xỏ đối thủ.

Ánh mắt Tạ Khang sáng lên, kinh ngạc liếc nhìn Lý Thanh Vân.

Mới vừa rồi hắn thấy Lý Thanh Vân đi vệ sinh hồi lâu không về, cho rằng người này sợ phiền toái, đi ra ngoài tránh né. Hắn còn đang mất mát, không nghĩ tới Lý Thanh Vân lại mang cứu binh tới, ghê gớm, không nhắc đến Thị trưởng Hoàng, lại đưa một Thường vụ Tỉnh ủy đến đây, cho dù là ai, đều là nhân vật cấp quan trọng, giậm chân một phát đều có thể làm cho tỉnh Xuyên Thục rung chuyển.

Hắn rất muốn biết Thường vụ Tỉnh ủy đến đây là ai, đã thấy Sở Kế Hoa chủ động lại gần, vỗ bả vai Lý Thanh Vân nói: “Tiểu Lý, đây chính là bạn của cháu hả, đắc tội quan lớn đó nha, lại định phạt các cháu đến táng gia bại sản? Ha ha, rất lâu không tiếp xúc với quan viên địa phương, không nghĩ tới giọng điệu còn lớn hơn con cóc, không biết quan lớn ném chén này đang ở vị trí nào vậy?”

Cục trưởng Cục Bảo vệ môi trường đang mắng đến hăng say, đột nhiên có một lão già nhảy ra mắng mình là con cóc, lập tức nổi trận lôi đình, cướp lấy chai rượu ở trong tay Vương Chí Tu, định đập lên trên mặt Sở Kế Hoa.

Lính cảnh vệ vẫn luôn đề phòng bọn họ đột nhiên ra tay, một phát cướp lấy chai rượu, vặn cánh tay của Cục trưởng Trình ra đằng sau, một cước đá lên đầu gối hắn.

Chỉ nghe phịch, Cục trưởng Trình nửa quỳ ở trên mặt đất, vừa định mắng to kẻ ăn gan hùm mật gấu này, lại nghe trên đầu vang lên ‘Choang’, chai rượu đã đập lên trên đó.

Đây là rượu đế, chai bằng sứ rất mỏng rất giòn, không đau đớn gì, nhưng rượu đế xối đầy đầu hắn.

“Ôi má ơi, thằng khốn mày dám đánh tao, đù má mười tám đời tổ tông nhà mày, tao muốn khiến mày ngồi tù, tao muốn giết cả nhà mày…” Không rõ Cục trưởng Trình uống say hay vẫn luôn kiêu ngạo như vậy, lời gì cũng dám mắng, lời gì cũng dám nói, không khác nào thổ phỉ.

Đáp lại hắn chính là hai bạt tai bốp bốp, thật trong trẻo.

Tay của lính cảnh vệ đã nhét vào trong túi, hình như định móc súng, lại bị Sở Kế Hoa khoát tay, dùng ánh mắt nghiêm khắc ngăn lại.

“Chúng mày, chúng mày… lại dám đánh Cục trưởng Trình, ông ấy là Cục trưởng Cục Bảo vệ môi trường… Chúng mày… Tạ Khang, phen này mày xong đời, ai đến cũng không cứu được mày. Ai cho mày lá gan, lại đánh quan viên chính phủ? Ta phải đi báo cảnh sát, Cục trưởng Trình, có cần gọi cảnh sát đến đây không?” Đầu tiên Vương Chí Tu hoảng hốt, sau đó lại lòng tràn đầy hưng phấn, trên mặt không còn nghiêm nghị, gần như bật cười.

Vừa nhắc tới cảnh sát, Cục trưởng Trình sợ truyền đi mất mặt, đột nhiên tỉnh táo lại, khoát tay nói: “Không cần báo cảnh sát, cậu đi gọi Bí thư Vương đến đây, nói hết tất cả những gì tôi gặp phải cho Bí thư Vương, để cho bí thư đến phân xử bình luận. Tôi cũng không tin, ở thành phố Vân Hoang, công ty nhỏ như này còn có thể mạnh hơn pháp lý? Có thể mạnh hơn pháp luật?”

Vương Chí Tu đáp lời, vừa định đi, lại suýt nữa nhào vào trên thân Thị trưởng Hoàng đã đứng ở cửa hồi lâu. Hắn sợ tới mức lảo đảo, tí nữa ngã dập mông.

“Thị, Thị trưởng Hoàng, sao ngài cũng đến đây?” Vương Chí Tu là doanh nhân giàu có của thành phố này, tự nhiên từng gặp Hoàng Minh Nghĩa.

“Hừ! Không đến sao biết các cậu uy phong như vậy! Nào kêu người ta táng gia bại sản, nào kêu giết cả nhà người ta.” Hoàng Minh Nghĩa chắp tay sau lưng, nghiêm mặt, cực kỳ nghiêm túc đi tới, chỉ vào Cục trưởng Trình vẫn nửa ngồi ở trên mặt đất nói: “Người biết rõ anh là Cục trưởng Cục Bảo vệ môi trường, người không biết còn tưởng rằng anh là thủ lĩnh thổ phỉ đấy. Trình Vệ đại Cục trưởng Trình, anh uy phong như vậy, bí thư Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật có biết không? Bí thư Thành ủy có biết không?”

“Thị trưởng Hoàng… ngài… tôi, tôi không có… Mới vừa rồi tôi uống nhiều quá, miệng phun đầy phân, ngài đừng chấp nhặt với tôi.” Khi nói lời này, Trình Vệ sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, tròng mắt láo liêng loạn xạ, ý bảo Vương Chí Tu nhanh chóng đi gọi viện binh giúp mình, gọi Bí thư Vương tới đây, bằng không hôm nay xong đời.

Vương Chí Tu hiểu ý, khom lưng, nhấc nhẹ mũi chân lên, im hơi lặng tiếng chạy đi.

“Có lời gì nói với nhân viên Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, đừng nói với tôi. Ừm, trước khi đi, mang mảnh nhỏ chén rượu và mảnh nhỏ bình rượu ném ở trên mặt đất đi, đừng chậm trễ khách ở đây ăn cơm. Người phục vụ, không cần các cô nhúng tay vào, trên đất là chuyện do bản thân vị kia gây ra, để cho anh ta tự xử lý.” Hoàng Minh Nghĩa nói xong đã đi tới bên người Sở Kế Hoa, nhỏ giọng hỏi hắn có cần rời đi không, dù sao nơi đây xảy ra chuyện, phát sinh xung đột, truyền đi không dễ nghe.

Sở Kế Hoa lại tùy tiện nói: “Tôi là người quân đội, không cần cho những quan viên địa phương này thể diện, Thường vụ Tỉnh ủy gì kia, chẳng qua chỉ là một máy bỏ phiếu biết nói chuyện, không có ý tứ gì. Tôi xách ghế nện cậu ta, cậu ta cũng chỉ có thể chịu đựng, không làm gì được một cọng lông của tôi.”

Hoàng Minh Nghĩa cười khổ, biết Sở Kế Hoa định ra mặt thay Lý Thanh Vân, có ý giúp người đến cùng. Nhưng mà hình như Sở Kế Hoa không rõ ràng, đối tượng ra mặt lần này là Tạ Khang, chó ngáp phải ruồi, nếu như truyền đi, ông ngoại Tạ Khang là lão Tăng đang ở trung ương xa xôi sẽ thừa nhận nhân tình này của hắn.

Tạ Khang kêu người phục vụ lấy ra hai bộ đồ ăn mới, tự mình dọn chỗ cho Sở Kế Hoa và Hoàng Minh Nghĩa, mời bọn họ ngồi.

Tạ Khang không phải người không rõ ràng bố cục trong tỉnh như Lý Thanh Vân, hắn không xa lạ gì với Chính ủy Sở này, thậm chí đã từng nghiên cứu tư liệu về đối phương, người này được điều đến từ đại quân khu, tính cách hào sảng, có rất nhiều chiến hữu cùng cấp bậc, năng lượng rất lớn, không phải Chính ủy Quân khu tỉnh có thể so sánh được.

Dương Ngọc Nô cực kỳ tò mò, dán vào bên tai Lý Thanh Vân hỏi: “Anh họ, những người này là ai vậy? Sao lợi hại thế, nói mấy câu đã dọa sợ Cục trưởng Trình đang diễu võ giương oai đến bò loạn khắp nơi nhặt mảnh vỡ. Hình như bọn họ đều cùng tiến vào với anh, anh biết bọn họ như thế nào vậy?”

“Ha ha, quen biết khi đi vệ sinh, em tin không?” Lý Thanh Vân thuận miệng trêu đùa.

“Tin tưởng anh… mới là lạ.” Dương Ngọc Nô hoạt bát lè lưỡi, rất vui vẻ nói: “Trước kia khi em làm việc ở Công ty Môi trường Thiên Khiết, có một lần giám đốc đi Cục Bảo vệ môi trường thành phố làm việc, Cục trưởng Trình này xấu xa, nào là đòi tiền, lại kêu bọn em uống rượu với gã, cuối cùng kêu vài đồng nghiệp phòng PR đi uống rượu với gã mới xong. Hừ, sớm biết gã nhát gan vô dụng như vậy, em đã lấy chậu hoa chào hỏi trên đầu gã.”

“Gã là cừu với người khác, nhưng là sài lang với dân chúng bình thường như chúng ta, về sau làm việc tránh né gã một chút, bản thân đừng chịu thiệt, nếu như thật sự không được thì gọi điện thoại cho anh, anh kêu bạn đến xử lý gã.” Lý Thanh Vân dặn dò.

“Ừm, sớm biết anh họ lợi hại như vậy, em mới lười đi cùng giám đốc chịu mắng.” Dương Ngọc Nô vui vẻ nói.

Mới vừa ngồi xuống, chợt nghe một tiếng cười sang sảng truyền tới từ ngoài cửa: “Hóa ra Thị trưởng Hoàng cũng ăn cơm ở đây, thảo nào Cục trưởng Trình có đi không có về, nên phạt nên phạt. Ờm, tôi nghe nói Thị trưởng Hoàng ở trong này, nên đi tới kính rượu.”

Giọng nói còn chưa dứt, một người đàn ông béo mặt tròn đã đi vào, hơn 40 tuổi, trông khá già, cầm một cái cốc ở trong tay, bên trong đầy chất lỏng, không biết là rượu hay là nước. Vương Chí Tu đi theo đằng sau hắn, cúi mắt dùng khay nâng hai chai rượu Mao Đài đã mở nắp.

Thị trưởng Hoàng và những người khác đều đứng lên, Bí thư Thành ủy Vương đã đến, cho dù đối phương lấy thái độ gì để xuất hiện, bản thân đều nên làm ra lễ nghi cần có.

Cục trưởng Trình quỳ rạp ở trên mặt đất âm thầm đắc ý, trừng tròng mắt ti hí, nhìn xem Bí thư Vương báo thù cho mình như thế nào. Nhưng hắn đột nhiên phát hiện, ông già ngồi ở chính giữa kia lại không hề động, thậm chí cả mí mắt đều không ngước lên.

Vương Chí Tu nâng rượu cũng giật mình, hắn tương đối khôn khéo, một dự cảm không tốt dâng lên trong lòng.

Quả nhiên, dự cảm của hắn đã thành sự thật, chỉ thấy Bí thư Vương hơi ngẩn ra, lập tức cười đến càng xán lạn, chìa tay từ xa, đi về phía ông già ở chính giữa kia.

“Chính ủy Sở, ngài cũng ở đây sao! Ha ha, thật trùng hợp, bởi vì hôm kia đi họp trong tỉnh, không thể đón gió tẩy trần cho ngài, là tôi không đúng, hôm nay mượn cơ hội này bổ sung cho ngài, coi như bù chút lỗi. Công việc nghĩa vụ quân sự toàn tỉnh không qua loa, thành phố Vân Hoang bọn tôi cũng cực kỳ coi trọng, tuyệt đối không gây cản trở cho trong tỉnh.”

Bí thư Vương rất hạ mình, đừng thấy Sở Kế Hoa Thường vụ Tỉnh ủy này không nhúng tay vào công việc chính phủ địa phương, nhưng vào thời điểm mấu chốt, một lá phiếu ở trên hội nghị Thường vụ Tỉnh ủy kia cực kỳ quan trọng, thậm chí có thể quyết định một quan viên cấp phó bộ phận lên hay xuống đi hay ở. Hắn chính là Bí thư Thành ủy cấp Sở, muốn đi lên, nếu như không có chiến tích chói mắt, rất khó bỏ qua một lá phiếu này của đối phương.