Chương 140: Niềm vui của cá

Lý Thanh Vân hiểu được tâm tình sốt ruột của đối phương, vì thế bình tĩnh giải thích: “Ba anh bị ngã, trước mắt đang trong tình trạng hôn mê, tình huống không lạc quan lắm, rất nhiều người qua đường đã gọi xe cấp cứu, đồng thời cũng báo cảnh sát. Hả… xe cấp cứu đến rồi, đoán chừng người nhà các anh phải đến bệnh viện mới có thể nhìn thấy chủ nhân của điện thoại.”

“Ba tôi đang yên ổn sao có thể bị ngã chứ? Hiện giờ định đưa đến bệnh viện nào?” Tuy rằng người thanh niên trong điện thoại sốt ruột và phẫn nộ, nhưng vô cùng hiểu rõ trật tự, hỏi thẳng chỗ mấu chốt nhất.

“Theo lời người vây xem bên đường, là một người trẻ tuổi dắt chó đụng phải, đã báo cảnh sát, hẳn là có thể điều tra camera giám sát. Hơn nữa xung quanh có rất nhiều cửa hàng, chắc những cửa hàng này đều có camera giám sát. Tước mắt không biết sẽ đưa đến bệnh viện nào, nhưng tôi sẽ đi theo xe, chúng ta gặp nhau ở bệnh viện đi.”

“Vậy… cảm ơn anh trước, bọn tôi sẽ điều tra rõ ràng.” Người thanh niên ở trong điện thoại nghe thấy âm thanh ầm ĩ của xe cấp cứu, lại có rất nhiều âm thanh lộn xộn, sợ chậm trễ cứu chữa ba mình.

Bác sĩ đi xuống, hỏi sơ qua tình huống, người qua đường cũng giải thích giúp, nói Lý Thanh Vân có lòng tốt làm việc tốt, không phải hung thủ đánh ngã ông cụ, bác sĩ y tá các anh các chị cũng phải giúp giải thích rõ ràng với người nhà bệnh nhân.

Bác sĩ y tá đều gật đầu, trong tay không ngừng, rất nhanh đã đưa ông cụ lên xe cấp cứu. Lại nghe nói Lý Thanh Vân từng cho ông cụ uống thuốc, còn là người qua đường đầu tiên đỡ ông cụ dậy, đành phải mang hắn theo. Bởi vì… cấp cứu cần đóng tiền thế chấp.

Lý Thanh Vân nghe nói bệnh viện không xa, đoán chừng sẽ không chậm trễ việc gặp mặt bạn cũ, nên người tốt làm đến cùng, đi theo lên xe cấp cứu.

Trên đường đi, sau khi biết rõ vị trí của bệnh viện, hắn gọi điện thoại cho người nhà bệnh nhân, kêu bọn họ đi thẳng đến bệnh viện này.

Vào bệnh viện, Lý Thanh Vân giúp đỡ đóng tám ngàn tệ tiền thế chấp, không đẩy ông cụ vào phòng cấp cứu, vì mới vừa tới cửa ông cụ đã tự tỉnh.

“Hả? Sao tôi lại ở đây?” Sau khi ông cụ tỉnh lại, sờ lên trán, hơi mê man, nhưng ánh mắt sắc bén, đảo qua mọi người lại dọa sợ bác sĩ y tá đến mức không ai nói chuyện.

Lý Thanh Vân vừa khéo xong xuôi thủ tục quay về, thấy ông cụ tỉnh lại, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Ông à, ông không sao thì tốt rồi, ông có nhớ chuyện trước khi té xỉu không?”

“Chuyện trước khi té xỉu? À… Để tôi ngẫm lại, là cậu, là cậu đánh ngã tôi? Cậu người trẻ tuổi này, sao lại dắt chó ở trên phố xá sầm uất chứ? May mà tôi trốn nhanh, nếu như bị con chó chăn cừu Caucasian kia cắn trúng, tay chân già nua của tôi đã thành tàn phế.” Ông cụ ôm trán, nghĩ đến cảnh tượng trước khi bị ngã, lập tức giận dữ.

Nói xong ông cụ đột nhiên nhảy xuống khỏi xe đẩy cấp cứu, nếu như không phải trên cổ tay còn có kim tiêm, hắn đã vọt tới trước mặt Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân tức giận không nhẹ, sao ông già này chẳng phân biệt xanh đỏ trắng đen thế, may mà trước khi đưa hắn lên xe cứu thương còn lưu số điện thoại của vài người đi đường nhiệt tình, những người đi đường này còn dặn dò mãi nhân viên y tế, nói Lý Thanh Vân chính là có lòng tốt giúp đỡ, không phải người trẻ tuổi dắt chó đụng trúng.

“Ông à, ông xác định thật sự là cháu đụng ông sao? Có thấy rõ ràng không?” Lý Thanh Vân cười lạnh, chỉ vào mặt mình, nếu như ông cụ này thật sự cho thể diện còn không biết xấu hổ, vậy mình sẽ không khách khí, nhiều người nhiệt tình như vậy làm chứng, cùng lắm thì làm một lần ầm ĩ quan tòa chính nghĩa. Mình không thiếu tiền, nhưng sẽ không để cho người già như vậy làm bại hoại bầu không khí tốt trong xã hội.

Y tá nhỏ ở bên cạnh cũng tràn đầy chính nghĩa, tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng lên, nói: “Ông à, người đi đường vây xem đều sợ ông lừa gạt, không dám giơ tay hỗ trợ. Anh đây có lòng tốt giúp đỡ, nào mớm nước cho ông, còn cho ông uống thuốc, khi chúng cháu đuổi tới, người đi đường vây xem đều giúp đỡ giải thích, nói người dắt chó đụng vào ông đã sớm chạy trốn.”

Bác sĩ phụ trách cũng lạnh mặt, đầy bụng oán giận nói: “Khoảng thời gian gần đây, tôi đã nhìn thấy nhiều người giống như ông. Phần lớn đều không có ai dám đưa tay, cuối cùng làm trễ nải cứu chữa, khi đưa đến bệnh viện đã không xong. Cậu thanh niên đây còn là một trung y, chính nhờ cứu chữa tích cực của cậu ấy, ông mới giữ được một cái mạng. Ông cho rằng tôi chưa nhìn ra sao? Ông hẳn là có vấn đề bệnh tim, còn rất nghiêm trọng, rơi vào kinh hãi, cái trán lại bị va chạm, cứu chữa muộn một giây thôi đều có khả năng chết. Bây giờ ông còn chưa đi vào phòng cấp cứu đã tỉnh táo, còn có sức nhảy lên mắng chửi người, ông nghĩ là nguyên nhân gì?”

Ông cụ bị những người này liên tục răn dạy đến đỏ bừng mặt, vừa cuống vừa giận, nhưng nghĩ tới sự thật nào đó, ông lại bình tĩnh lại, áy náy nói: “Tôi chỉ nhớ rõ là một nam thanh niên, diện mạo cụ thể tôi thật sự không nhớ rõ. Tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, nếu như tôi oan uổng người trẻ tuổi, tôi sẽ trịnh trọng xin lỗi cậu. Nếu như là cậu đụng vào tôi, còn không thừa nhận, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu.”

“Ha ha, tôi chỉ biết người tốt không dễ làm.” Lý Thanh Vân thấy ông cụ lại không chắc chắn mình là hung thủ đụng người nữa, lúc này mới nói: “Ông à, khi cháu làm thủ tục nhập viện cho ông có dùng chứng minh thư của chính cháu, cũng lưu số điện thoại di động, nếu như thật sự có vấn đề gì, ông có thể báo cảnh sát lập án mọi lúc, sẽ tìm được cháu. Nhưng hiện giờ ông không có việc gì rồi, cháu lại còn có nhiều việc, nên không giúp ông nữa.”

“Cậu… cậu người trẻ tuổi này, nói gì thế? Làm như tôi đang vu oan cho cậu vậy…” Ông cụ đột nhiên không nói tiếp được nữa, bởi vì tất cả mọi người ở đây đều dùng ánh mắt khác thường nhìn ông.

Như vậy còn không tính là vu oan sao? Người ta chạy đông chạy tây, còn ứng ra tám ngàn tệ, chẳng những không nhận được một câu cảm ơn, còn hoài nghi hắn là hung thủ, cho dù là ai đâu thể dễ chịu?

Lý Thanh Vân xua tay, quay đầu bước đi. Đi được hai bước lại quay lại, suýt nữa quên trả điện thoại lại cho ông cụ.

“Có lẽ người nhà của ông sắp đến, mới vừa rồi dùng điện thoại của ông liên lạc với bọn họ.” Nói xong, Lý Thanh Vân bước ra khỏi tòa nhà cấp cứu, chuẩn bị thuê xe trở về điểm hẹn, bởi vì La Bằng sắp đến, vừa gửi tin nhắn.

Ông cụ chỉ vào bóng lưng của Lý Thanh Vân, vừa nóng vừa giận, định giữ lại nhưng ngại giữ, sợ nhân viên y tế ở bên cạnh lại hiểu lầm nữa.

Lý Thanh Vân vừa đi, chỉ thấy một chiếc xe việt dã quân đội két dừng lại trước cửa tòa nhà cấp cứu, một sĩ quan quân đội trẻ tuổi lao từ trên xe xuống, không đợi phụ nữ trẻ con ở đằng sau xuống xe, hắn đã vọt vào bên trong.

Lý Thanh Vân coi như mình quay trở về bên cạnh trường học, lại lần nữa vờ ngớ ngẩn nhiệt huyết một phen, không nghĩ nhiều về ông cụ này, khi nhìn thấy La Bằng, trên cơ bản đã xóa chuyện cứu người ra khỏi đầu.

Hai người bạn cũ gặp mặt, lập tức ôm chặt tình cảm.

Chiều cao của La Bằng tương đương Lý Thanh Vân, để tóc ngắn, mặc bộ âu phục, cực kỳ tinh thần, hắn đấm ngực Lý Thanh Vân cười nói: “Ha, hai năm không gặp, cậu trở nên quá điển trai rồi đấy, chỉ kém tôi một chút.”

Lý Thanh Vân tính tình lạnh nhạt, vài tháng gần đây luôn dùng linh tuyền không gian và hoa quả rau dưa trồng từ trong tiểu không gian, trừ bỏ hết tạp chất ở trong cơ thể, khiến toàn thân hắn trở nên nhẹ nhàng xuất trần, sáng sủa sạch sẽ.

Không ít người gặp được loại khí tức gần như tự nhiên này, có vẻ như lạc loài ở trong đám người, không giống người thường, khiến cho người ta sinh lòng thân cận.

Lý Thanh Vân lại không khách khí đả kích: “Ha ha, cậu không tự kỷ sẽ chết sao? La Bằng La đại soái, hai năm gần đây cậu sắp hủy hoại rồi, sao thịt trên mặt và thịt trên bụng lại tăng lên vậy?”

“Đây là dấu hiệu của đàn ông thành thục, không thể nói rõ ràng với người đàn ông ngây thơ như cậu được. Người giống như tôi, tùy tiện ngồi vào quán bar, những người đẹp sẽ tiến lên bắt chuyện giống như thiêu thân lao đầu vào lửa. Cậu được không?” La Bằng cười lớn, đi theo đằng sau Lý Thanh Vân lên lầu.

Lý Thanh Vân rất nghiêm túc nói với hắn: “La Bằng, cậu không ra vẻ, chúng ta vẫn là bạn tốt.”

Hai người cười nói, mang đồ vào phòng xong lại đi đến quán nướng nhỏ ở ven đường ăn thịt uống bia, giống như quay trở về thời đại học, bàn phụ nữ, bàn tương lai, bàn bạn tốt, mắng vài kẻ thù nham hiểm.

“Hồ Đại Hải người thích náo nhiệt như vậy, sao không đi cùng với cậu?” Khi uống đến choáng váng, La Bằng giống như mới nhớ ra người bạn ngủ chung phòng.

“Ba cậu ấy sinh bệnh, một là chăm sóc ông cụ, hai là toàn diện tiếp nhận công việc trong công ty, gần đây bận rộn. Nói là ngày mai chắc chắn tranh thủ đến, nhưng rốt cuộc có đến được hay không thì còn chưa chắc.” Lý Thanh Vân rót đầy cốc bia cho hắn, giải thích tình huống.

“Đù má, đó là kẻ lắm tiền, sẽ không phải sợ chúng ta ăn hôi, do đó cố ý tránh chúng ta đấy chứ?” La Bằng ợ rượu, trêu ghẹo nói: “Triệu Bách Nhạc đâu, khi thằng cha này gọi điện thoại cho chúng ta thì tích cực như vậy, sao cậu ấy cũng không tới?”

Lý Thanh Vân nói: “Cậu ấy có khả năng không đến được, nói là công ty nhận một đơn lớn, bận rộn tăng ca đấy. Vì kiếm miếng cơm ăn, phải nhìn xem sắp xếp của ông chủ, bản thân cậu ấy không tự do.”

“Haizzz, chuyện đã bàn trước, đều có khả năng bởi vì này bởi vì kia nên hỏng mất, không biết hội đồng học này sẽ thành cái gì nữa. Nếu như không phải rất nhớ nhung các anh em, tôi đều không định đến. Cậu biết đấy, người khởi xướng hội đồng học lần này là Lỗ Thành Công. Cậu ta và chúng ta không cùng đường lắm…”

“Không có việc gì, đều là người trưởng thành cả, chắc sẽ không giống như lúc còn ở trong trường đâu, lần tụ hội này vui vẻ thì thường làm, khó chịu thì đừng tới. Nghe Triệu Bách Nhạc nói, lần này là tiền của mấy người Lỗ Thành Công kia ra, không cho mọi người trả tiền.”

“Cậu ta đã từng theo đuổi Tần Dao, hiện giờ cậu và Tần Dao đã chia tay, không biết cậu ta sẽ chê cười cậu như thế nào nữa. Nếu không, tạm thời thuê bạn gái để giữ thể diện chứ?”

“Cút sang bên đi! Đến mức như vậy sao? Lý Thanh Vân tôi còn chưa đến mức đó.” Lý Thanh Vân uống một hơi cạn sạch nửa chai bia còn lại, ợ rượu nói: “Được rồi, ăn uống no đủ, chúng ta về ngủ.”

“Ợ… tôi cũng ăn no, chính là rượu còn chưa uống đủ, chúng ta trở về uống tiếp. Dù sao còn chưa hỏi gần đây cậu đang làm gì vậy? Không làm được ở thành phố Vân Hoang nữa thì cùng tôi đi về Nam, dựa vào kỹ thuật của cậu, ở đâu mà không kiếm được tiền lương trăm ngàn một năm chứ?”

Lý Thanh Vân trả tiền ăn, từ chối ý tốt của La Bằng: “Bỏ đi, tôi đã ngán kiếp lập trình viên rồi, hiện giờ chỉ mong ở nhà làm ruộng, nuôi cá, cuộc sống khoái hoạt giống như thần tiên, cho tôi làm giám đốc một hạng mục tôi đều mặc kệ.”

“Thanh Vân, cậu đừng sa đọa thành như vậy chứ, sơn thôn nghèo thành như vậy, cậu ở nhà có thể có tiền đồ gì để phát triển chứ. Cậu nhìn Triệu Bách Nhạc xem, cậu ấy học quản trị kinh doanh, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn làm nghiệp vụ, gần đây mới chuyển hướng sang lập kế hoạch dự án, chẳng phải vẫn làm đến phát triển, tiền lương hơn chục ngàn ao?” La Bằng uống quá nhiều, ôm bả vai Lý Thanh Vân mới có thể không ngã xuống.

Lý Thanh Vân thấy La Bằng đã say, nên nhẹ nhàng nói một câu: “Không phải cá đâu biết niềm vui của cá!” Đương nhiên, Lý Thanh Vân thấy bọn họ làm việc đến hài lòng ở nơi đất khách, cũng không cố tình kéo bọn họ làm công ty nông thôn với mình. Có lẽ một ngày nào đó các bạn bè chán cuộc sống thành thị, mình sẽ mời bọn họ, lưu ý một chút đến công ty của mình, ru rú ở sơn thôn cũng có thể làm ra một phen sự nghiệp kinh thiên động địa.

Khi hai người trở lại phòng khách sạn, Lý Thanh Vân nhận được một cú điện thoại xa lạ, là con trai của ông cụ bị thương gọi tới, nói đã điều tra xong, thật sự không phải là hắn đụng phải, kêu Lý Thanh Vân đi đến bệnh viện một chuyến, cầm tiền đã ứng, đồng thời cũng cho người nhà bọn họ một cơ hội để cảm ơn.