Sau khi cúp điện thoại, Lý Thanh Vân nhận được một tin nhắn ở trên trang web của hiệp hội Dương Thông Đầu, là do Michelle gửi tới, bên trong có một đường link, dẫn vào trang web nhiệm vụ khoáng thạch.
Trang web miêu tả thật đơn giản, không có một bức hình, nhưng lại liệt kê ra mấy đặc điểm của đá mặt trời, ví dụ như hơi sáng lên ở chỗ tối, còn nhẹ hơn tảng đá bình thường, có độ phóng xạ nhẹ.
Khu vực được xác định là dãy núi ở gần trấn Thanh Long, thật ra chỉ có trong núi sâu một phương hướng là có thiên thạch rơi xuống, núi rừng ở ba phương hướng khác không có thiên thạch thái dương.
Lý Thanh Vân từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thiên thạch rơi xuống, do đó biết được bí mật này, nhưng hắn không nghĩa vụ nhắc nhở hiệp hội Dương Thông Đầu.
Trong nháy mắt kia, Lý Thanh Vân đánh giá ít nhất có hơn mười khối đá mặt trời rơi xuống góc Tây Nam của dãy núi. Bản thân hắn tìm được ba khối, chuyên gia trong nước tìm được một vài khối, nếu như chuyên gia nước ngoài lại vào núi tìm kiếm, vẫn có thể tìm thấy.
“Cũng không biết ban ngành trong nước nghĩ như thế nào, nếu như những thiên thạch này thật quan trọng, tại sao lại không phái quân đội vào trong núi tìm kiếm? Cũng không phong tỏa núi? Nhưng mà, những thiên thạch này rất quan trọng với tiểu không gian của ta, không thiếu tiền đã nhận nhiệm vụ này.”
Ngẫm nghĩ, lại thầm nói trong lòng: “Khi thật sự thiếu tiền thì nhận, chỉ cần đập một khối từ tiểu thái dương ở trong tiểu không gian ra là có thể nhận được hai triệu đô la. Ôi má ơi, còn kiếm tiền hơi cả làm ruộng.”
Ý niệm này chỉ ngẫm nghĩ trong lòng, hắn cảm thấy chắc mình sẽ không thiếu tiền. Di động đột nhiên vang lên, nhạc quá lớn, ngón tay khẽ run rẩy, lại ấn vào nút nhận nhiệm vụ.
Giỏi thật, không hề xác nhận đã trực tiếp nhận thành công. Nhưng đây là nhiệm vụ nhiều người nhận, có ba cơ hội hủy bỏ không chịu trách nhiệm, nếu như là nhiệm vụ đơn sàng chọn điều kiện thì sẽ phức tạp một chút, chẳng những có xác nhận, còn thêm công đoạn xác thực tư cách thân phận.
Đây là cuộc điện thoại của bạn tốt cùng phòng gọi tới, sau khi nhận điện thoại, Lý Thanh Vân bất mãn kêu ầm lên: “La Bằng, cậu tìm đường chết hả, sớm không gọi muộn không gọi, dọa sợ tôi đây run rẩy, suýt nữa có chuyện lớn.”
“Ha ha, làm ra mạng người hả? Cậu được đấy, vừa chia tay với Tần Dao, lại tìm một bạn tình mới?” La Bằng có tính cách sáng sủa, tốt nghiệp khoa quản lý, sau khi tốt nghiệp làm trưởng bộ phận của một công ty thương mại phía Nam, lương một năm trên hai trăm ngàn, cộng thêm tiền thưởng phúc lợi nữa, thu nhập xa xỉ, là một người làm không tệ trong số các bạn học cùng khóa.
“Bạn tình con khỉ mốc, cậu cho rằng tôi giống như cậu sao?” Lý Thanh Vân cười mắng.
“Bậy bạ, chúng ta quen thuộc thì quen thuộc, cậu còn nói bậy tôi cũng tố cáo cậu tội phỉ báng. Anh đây là người tùy tiện sao?” La Băng cười nói trong điện thoại.
Lý Thanh Vân nói: “Đúng, đúng, cậu không phải người tùy tiện, tùy tiện lên vốn không phải người. Sao vậy, bên cạnh có bạn gái đi theo không? Bằng không sao cậu nói chuyện không giữ mồm như vậy?”
“Đù má, cho bạn bè chút thể diện đi, âm lượng của điện thoại này lớn, khó giữ được bí mật. Cậu biết đấy… cái kia, bọn tôi vừa xuống máy bay, ngồi xe thuê vào nội thành, cậu ở khách sạn nào, đặt một phòng cho bọn tôi.”
“Tôi ở trong khách sạn nhỏ, cũng đặt cho cậu một phòng? Không sợ mất thân phận, mất thể diện hả?” Lý Thanh Vân biết rõ hắn mang bạn gái đến, thật sự không muốn ở chung với hắn, miễn cho thính tai, nghe rộn lòng.
“Chỉ cần sạch sẽ, cho dù ở nhà thổ đối diện trường học chúng ta, tôi đều không có ý kiến. Ôi… đừng nhéo anh, đây là người anh em tốt của anh Lý Thanh Vân, đừng ghen loạn, được được đã rõ, em muốn ở khách sạn năm sao? Vậy em đi ở một mình đi, hôm nay anh chỉ muốn tìm bạn tốt uống rượu, chuyện khác không bàn nữa.”
Lý Thanh Vân nghe thấy đầu điện thoại bên kia truyền đến vài câu mắng chửi ầm ĩ, sau đó truyền đến tiếng kéo va li chạy đi, chạy được một lúc, giọng nói hổn hển của La Bằng mới một lần nữa truyền đến.
“Này này, Thanh Vân, không cúp điện thoại đấy chứ? Được rồi, xong xuôi, tôi nhịn con mẹ này rất lâu rồi, lần này tôi tới tham gia hội đồng học, cô ấy không chê phiền cứ đòi đi theo. Khách sạn nhỏ không chịu, phải là khách sạn năm sao, ha ha, để cho một mình cô ấy ở đi.”
“…” Lý Thanh Vân hết chỗ nói, phát hiện thằng cha này vẫn như vậy, mình học bốn năm đại học chỉ có một người bạn gái, còn hắn thì một học kỳ đổi hai ba người, tuy rằng tư sắc kém hơn Tần Dao, nhưng về số lượng tuyệt đối toàn thắng. Nếu như mấy cô gái này có chút cá tính, tuyệt đối chia tay với hắn.
Nói cho La Bằng tên phố và khách sạn chỗ mình ở, kêu hắn chạy tới, sau đó xuống lầu, kêu khách sạn lưu lại một phòng. Đáng tiếc khi đi xuống đã kín phòng, không còn phòng trống.
Được rồi, chen chúc thì chen chúc một đêm đi, trước kia ở trong ký túc xá, mọi người không ít lần chen chúc một chỗ. Khi chơi mệt hoặc khi xem phim mệt, ba bốn người nằm ngang nằm ngửa, nằm đến đầy giường đều là cánh tay bắp đùi.
Nơi đây không xa đại học Tứ Nguyên, trên phố nhiều gái đẹp trẻ tuổi, Lý Thanh Vân đi dạo xung quanh, chuẩn bị chọn một chỗ uống rượu với bạn. Nhà hàng gần đây không ít, nhưng nếu như nói có đặc sắc thì vẫn là quán ăn vặt cùng với quán nướng ven đường.
Sân bay Song Lưu cách nơi đây hơn mười kilomet, không biết khi nào La Bằng mới chạy tới, nếu như không phải mới vừa rồi Lý Thanh Vân đã ăn không ít hoa quả, đã định ăn ít thịt xiên nướng cho đỡ thèm.
Sắp đi bộ đến đại học Tứ Xuyên, đột nhiên thấy có một nhóm người túm tụm đằng trước, một thanh niên dắt theo chó chui ra từ trong đám người, vẻ mặt khẩn trương vội vàng rời đi.
“Này, mấy người làm gì vậy, chính là thanh niên dắt chó mới vừa rồi đã đụng ngã ông cụ, sao lại để cho cậu ta rời đi chứ?”
“Chó cậu ta đắt theo là giống gì vậy, thật hung dữ, là chó ngao Tây Tạng áo? Chó cậu ta dắt hung tàn như vậy, sao bọn tôi dám ngăn cản?”
“Chó ngao Tây Tạng gì chứ, thật sự thiếu hiểu biết, đó là chó chăn cừu Caucasian, rất hung, không hề kém gì chó ngao Tây Tạng.”
“Mấy người làm gì vậy, mau gọi điện thoại gọi xe cứu thương, tốt nhất đồng thời báo cảnh sát. Tuổi ông cụ khá cao, ngã xuống đụng chạm vào đâu đều là vấn đề lớn. Chúng ta không dám đỡ, cảnh sát đến mới dám đỡ chứ sao?”
“Đều do thẩm phán chết tiệt của Nam Kinh kia, khiến cho mỹ đức truyền thống của nền văn minh Trung Hoa chúng ta lùi lại mấy ngàn năm. Hiện giờ thấy người già ngã xuống, ai dám đỡ chứ?”
Người vây xem thảo luận ồn ào, đều không dám tiến lên nhìn xem tình hình của ông cụ, người gọi điện thoại cũng có không ít.
Lý Thanh Vân tiến vào trong đám người, cuối cùng nhìn thấy ông cụ ngã xuống đất. Cẩn thận nhìn xem, tuổi không lớn lắm, chỉ khoảng năm mươi tuổi, tóc hoa râm, thân thể hơi mập, trên mặt dính một tầng bụi, hơi chật vật, do đó càng có vẻ già.
Trên trán bên phải đổ chút máu, chắc là do khi ngã xuống đập phải thứ gì đó gây nên, ông cụ ngậm chặt miệng, môi hơi tím tái, tình huống rất nguy hiểm, có lẽ không chỉ ngã xuống đập vào đâu bị thương, khả năng còn có tật bệnh gì khác.
Lý Thanh Vân giãy giụa trong lòng một trận mới quyết định ra tay giúp đỡ, dù sao mình có tiền, không sợ người nhà ông cụ bắt đền.
“Mọi người nhường một chút, tôi là bác sĩ.” Hết cách, chỉ có thể giả mạo bác sĩ, dù sao nơi đất lạ, không có mấy ai quen biết hắn, chỉ cần cứu được người, ai còn có thể kiểm tra ra hắn có chứng nhận làm nghề y hay không?
Thật ra không cần hắn nói, vốn không có ai dám tới gần.
Lý Thanh Vân ngồi xổm xuống trước mặt ông cụ, ngón tay đặt lên lỗ mũi, gần như không cảm nhận được hô hấp. Kiểm tra mạch đập, vô cùng mỏng manh, nhìn từ vẻ mặt đau khổ của ông cụ, thân thể khả năng vô cùng đau đớn.
Lý Thanh Vân chỉ từng đọc một ít sách thuốc, đọc một vài bài ca sắc thuốc, không có một chút thực tiễn lâm sàng nào, cũng không biết ông cụ mắc phải bệnh gì. Từ người này nắm chặt nắm tay, trước khi hôn mê đặt ở trước ngực, khả năng là vấn đề ở phương diện trái tim.
Nhưng không quan tâm bị bệnh gì, hắn chỉ biết một chiêu là dùng linh tuyền không gian cứu người.
Người vây xem bên cạnh không yên tâm kỹ thuật của Lý Thanh Vân, có người kêu lên: “Chàng trai, cậu có được không vậy? Nếu như không được, vẫn chờ xe cứu thương đến đi.”
“Đúng thế, đừng có không có vấn đề gì, cậu chữa lại thành có vấn đề. Đến lúc đó người nhà người ta tìm đến gây phiền toái cho cậu, cậu có đầy miệng không nói được rõ ràng.”
Thật ra những người này cũng có lòng tốt, tay của Lý Thanh Vân đã nhét vào trong túi, lại lấy một chai nước từ trong đó ra, nhưng đã mở nắp, bên trong chỉ có chừng hai ngụm.
“Cảm ơn ý tốt của mọi người, nhưng ông cụ có vấn đề về tim mạch, lại bị dọa sợ cùng với bị ngã thương ở đầu, nếu như không kịp thời điều trị, sợ rằng có nguy hiểm đến tính mạng. Vừa khéo tôi có cường tâm kiện thể hoàn do ông nội phối chế, có hiệu quả đặc biệt dùng khi cấp cứu.”
Nói xong, đầu tiên hắn ôm lấy đầu ông cụ, rót một ngụm nước vào miệng. Ông cụ vốn đang hôn mê, một ngụm nước suối không gian vào miệng, lại động yết hầu, ừng ực nuốt nửa miệng.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Lý Thanh Vân trở tay đút một viên thuốc có kích cỡ hạt đỗ xanh vào trong miệng ông cụ, người cách gần đó đều có thể ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt.
Đây là viên thuốc đề phòng bị cảm nắng, coi như là một loại thuốc dự phòng trước khi vào núi, trong tiểu không gian của Lý Thanh Vân có hai chai. Người bình thường dùng, một lần 10-20 viên, ăn một viên không có vấn đề gì.
Đương nhiên, nếu như ông cụ không bị hôn mê, có thể nuốt đồ ăn bình thường, dùng sơn tra hoàn an toàn nhất. Nếu như có chuẩn bị, dùng một lục vị địa hoàng hoàn cũng là lựa chọn không tệ.
Sau khi đút cho ông cụ một viên thuốc, lại rót nốt một ngụm linh tuyền không gian còn thừa lại, linh tuyền có hiệu lực rất nhanh, sắc mặt xanh trắng dần dần khôi phục bình thường, môi cũng không còn tím như mới vừa rồi nữa.
Người vây xem đang kinh thán thủ đoạn của Lý Thanh Vân, điện thoại trên người ông cụ đột nhiên vang lên, người vây xem kêu hắn nhanh nhận, tiện thể giải thích tình huống, bọn họ cũng tiện làm chứng, đừng để cho người nhà của ông cụ hiểu lầm.
Lý Thanh Vân biết mọi người có ý tốt, đành phải nghe lời lấy điện thoại trong túi quần của ông cụ ra, ấn nút nghe.
“Ba, ba đi đâu vậy, người trong nhà đang chờ ba về ăn cơm, ba nói đi bộ một vòng có lợi cho khẩu vị ăn nhiều chút, lại làm bọn con đói bụng đến đau dạ dày xương cốt, ba làm cháu ngoại đói bụng đến muốn lật bàn kìa! Ha ha, ba đừng hy vọng gì vào chị gái con, chị ấy đang dung túng cho Điềm Điềm lấy chân gà trên bàn cho chị ấy ăn đấy.” Trong điện thoại truyền ra giọng nói ai oán của một người đàn ông trẻ tuổi, nhưng nghe ra được, hắn rất thích bầu không khí gia đình ấm áp như vậy.
Chính là hắn nói chuyện quá nhanh, vốn chưa cho Lý Thanh Vân có cơ hội xen ngang vào giải thích.
“Cái kia… cho tôi cắt ngang một chút, tôi muốn nói cho anh biết…” Lý Thanh Vân còn chưa nói xong một câu, thanh niên ở trong điện thoại lập tức nghiêm túc cảnh giác.
“Anh là ai? Sao lại nhận điện thoại của ba tôi? Ba tôi đâu?” Giọng nói sốt ruột nghiêm khắc của người thanh niên cũng có vài phần uy thế.