Chương 135: Bán nhân sâm

Khi Lý Thanh Vân dừng xem, phát hiện Triệu Diên Thọ và một người đàn ông trung niên khí chất không tầm thường đang ở chỗ không xa chờ hắn. Được rồi, gấp đến mức độ như vậy, giá chắc chắn ra không thấp.

“Lý Thanh Vân, cuối cùng đã trông chờ được cậu, đây là sư huynh của tôi Tống Trí Viễn, chuyên gia cục bảo vệ sức khỏe trên tỉnh.” Vừa nhìn thấy Lý Thanh Vân xuống xe, Triệu Diên Thọ vội vàng chạy tới giới thiệu.

Lý Thanh Vân tự nhủ trong lòng, may mà sớm có chuẩn bị, cầm một túi ni lông trong tay tùy tiện giơ lên, nói: “Biết rõ mục tiêu của hai người, tôi cũng treo ngược khẩu vị của hai người, tự mình cầm xem.”

“Cái gì? Cậu bỏ sâm hoang trăm năm vào trong túi ni lông?” Triệu Diên Thọ cực kỳ kinh ngạc, mới vừa đón lấy đã bị sư huynh ở bên cạnh cướp mất.

“Để tôi nhìn xem… cậu Lý, cậu đây thật sự là nhân sâm trăm năm sao? Sao dáng vẻ… hả? Sợi râu thật dài, đào rất hoàn chỉnh.” Tống Trí Viễn nói xong, đưa nhân sâm tới dưới mũi ngửi, trên mặt lộ vẻ say mê.

“Mùi thật thuần khiết, không rách một tí da, có thể phát ra mùi như vậy, sâm hoang không sai được. Kết luận niên đại cần dựa vào năm phương diện lô, văn, da, thể, tu này để phán đoán, nó cũng là ‘ngũ hình’ thường nói.”

“Lô tức là rễ cây, cũng gọi là thân ngầm, tiếp theo là phần dài mảnh trên đỉnh rễ chính, tục gọi là ‘lô đầu’. Mùa thu hàng năm tách ra trên đất, lưu lại một vết tích ở trên rễ, tục xưng là ‘lô bát’, số lượng này tăng lên theo niên đại của sâm, cũng là dấu hiệu chủ yếu để phân biệt niên đại dài ngắn của sâm, bởi vì các ảnh hưởng như hoàn cảnh sinh trưởng và thiên tai chia làm rất nhiều tình huống, không có cách nói một lô bát một năm như mọi người thường nói, nhưng bình thường, lô dài, lô bát nhiều lại chặt chẽ luôn không sai.”

Nói đến đây, Tống Trí Viễn nhíu mày, chỉ vào lô đầu của cây nhân sâm này nói: “Lô đầu nhân sâm hoang dại này của cậu không nhiều, ước chừng có mười mấy, có chênh lệch rất nhỏ với nhân sâm trăm năm. Đương nhiên, không chỉ lấy mỗi lô đầu để phán đoán, còn cần tổng hợp bốn điểm khác nữa.”

Lý Thanh Vân hơi khẩn trương, hắn là người biết rõ niên đại chân chính của cây nhân sâm này. Nghe Tống Trí Viễn nói lành nghề như thế, đôi ba câu đã nói cây nhân sâm này đến đạo lý rõ ràng, giống như mỗi một sợi râu đều là một loại đặc thù. Sợ hắn nhìn xem đến cuối cùng, nói đây là một cây nhân sâm gieo trồng phổ thông niên đại mười năm.

May mà Tống Trí Viễn có quen thuộc với nhân sâm nữa thì cũng chỉ có thể căn cứ theo tri thức hiện có để phán đoán.

Hắn chỉ vào văn vai trên nhân sâm cười nói: “Hai người nhìn xem nửa phần trên của thân chính nhân sâm này, những nếp nhăn này vô cùng chặt chẽ, vô cùng sâu, các sợi nối liền chặt chẽ, đan xen hợp lý, như vậy nói lên niên đại của cây nhân sâm này thật lâu dài, thậm chí còn vượt qua cả nhân sâm trăm năm tôi từng nhìn thấy trước kia. Cho nên nói, xem xét nhân sâm hoang dại, không thể chỉ nhìn từ một loại đặc thù để có kết luận võ đoán được.”

“Hơn nữa vỏ của cây nhân sâm này có màu vàng óng, giống như thổ cẩm, cái này là đặc thù da gấm thường nói, da thịt chắc chắn, vỏ nhẵn nhụi, vỏ tốt hiếm có.

Khi luận đến ‘thể’, Tống Chí Viễn nói cây sâm này là ‘thể mụn’, phẩm chất không tốt lắm.

Nhưng đặc thù của ‘tu’ lại vô cùng tốt, nói cây nhân sâm núi hoang dại này, rễ chùm dài nhỏ mọc ra trên gốc, tính dẻo dai mạnh, có co giãn, những mụn nhỏ hình hạt gạo điểm xuyết ở trên đó được gọi là ‘điểm trân châu’.

Sau khi bình luận điểm xong, Tống Trí Viễn nói tổng kết: “Chất lượng sâm núi hoang dại lấy sinh trưởng lâu năm, lô dài, bát dày, mang lô tròn, thể đầy đặn, văn sâu lại dày, hình dáng xoắn ốc, nhân hạt táo, mang mụn trân châu, rễ chùm cứng cỏi không dễ đứt, ngũ hình đều tốt là nhân sâm núi hoang dại cực phẩm, nhưng không phải ngũ hình của tất cả nhân sâm núi hoang dại đều rõ ràng, bởi vì ảnh hưởng của các loại hoàn cảnh tự nhiên, một cây chỉ có được vài hình trong ngũ hình cũng có thể coi là một cây nhân sâm núi hoang dại tốt.”

Cây nhân sâm được Lý Thanh Vân trồng ra từ trong chậu hoa này được hắn nhận xét là ‘Tam hình thượng giai, kết cấu hạng nhất.” Niên đại chừng trăm năm, mùi thuần hậu, có thể xếp vào hàng ngũ sâm núi hoang dại một cực, không tính là cực phẩm.

Lý Thanh Vân giơ ngón tay cái lên, cực kỳ bội phục nói: “Cao, thật sự là cao nhân. Không thể ngờ nổi một cây nhân sâm cũng có nhiều học vấn đến như vậy. Hôm nay xem như tăng kiến thức, mở rộng tầm mắt.”

Tống Trí Viễn hơi đắc ý, nhưng vẫn khiêm tốn cười nói: “Bình thường, tôi cũng đi theo sư phụ học nhiều vài năm, bởi vì sư phụ luôn là bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho thủ trưởng ban ngành trung tâm, tỷ lệ nhân sâm hoang dại trăm năm tôi được nhìn thấy tương đối cao. Gặp được nhiều, tự nhiên có thể phân biệt tốt xấu thật giả.”

Lý Thanh Vân cười nói: “Nếu như bác sĩ Tống là chuyên gia, vậy tôi cũng không tự phụ, anh nói cây nhân sâm núi hoang dại này giá trị bao nhiêu tiền đi? Giá thích hợp thì tôi bán.”

“Này… bởi vì giá tiền sâm núi hoang dại cực đắt, cần tiến hành cân nặng rồi mới định giá. Bình thường căn cứ vào tỷ lệ khô ẩm của nhân sâm là chênh lệch bốn lần. Nói cách khác, một cây nhân sâm tươi nặng 300g, sau khi phơi khô chỉ hơn 70g.”

“Giống như cây nhân sâm núi hoang dại này của ngươi, nếu như trọng lượng tươi có 300g, tham gia bán đấu giá, chắc có thể bán được chừng 2.000.000. Nhưng mà, nếu như ngươi vội vã ra tay, ta có thể lấy giá 1.500.000 thu mua. Dù sao hội đấu giá còn cần rất nhiều thủ tục và thuế phí, giá tới tay không chênh lệch bao nhiêu với giá ta ra.” Tống Trí Viễn hơi chần chừ nói.

Khả năng ép giá hơi thấp, bản thân hắn đều hơi ngượng ngùng.

Lại thấy Lý Thanh Vân vung tay lên, cực kỳ sảng khoái nói: “Anh đã là sư huynh của Triệu Diên Thọ, vậy không phải là người ngoài, bác sĩ Triệu cũng từng giúp đỡ tôi không ít việc, cứ theo giá của anh để bán. Nhân sâm anh cầm, tiền gửi vào tài khoản của tôi là được.”

Triệu Diên Thọ cảm thấy hắn rất có thể diện, còn Tống Trí Viễn thì cảm thấy giống như đang nằm mơ, không nghĩ tới vật phẩm giao dịch quý giá như vậy lại coi thành đơn giản như thế, như trò đùa thế? Chỉ một câu nói, là giao nhân sâm cho mình rồi?

Nếu như không phải bên cạnh có người, hắn đều muốn vặt vài sợi râu nếm thử, muốn xác nhận xem đây rốt cuộc là nhân sâm hay củ cải trắng? Hoặc là cát cánh?

Lý Thanh Vân nói xong, giống như đã sớm có chuẩn bị, lấy một tờ giấy từ trong túi ra, viết số tài khoản và tên lên đó.

Sau khi giao tờ giấy cho Tống Trí Viễn, phải đi lên tầng năm phòng bệnh, sắc thuốc cho mợ.

Chờ Lý Thanh Vân rời đi, Tống Trí Viễn mới thở phào một tiếng: “Người bạn của em cũng thật hào phóng, đồ hơn một triệu, nói để ở chỗ anh là để ở chỗ anh. Vẫn là thể diện của em dễ sử dụng! Đi nào, nhanh đến văn phòng của em, mình cân trọng lượng của cây nhân sâm này.”

Hai người đi tới văn phòng, cẩn thận cân, nặng hơn 300g.

Tống Trí Viễn mừng đến ánh mắt không mở ra được, tán thưởng mạnh mẽ: “Sâm tốt, sâm tốt, sau khi phơi khô ít nhất có thể có 90g. Anh tiếc mang đi bán, lưu lại để mình dùng phối thuốc, chắc chắn có thể chữa được nhiều chứng bệnh khó chữa hơn. Danh vọng thần y hoàn toàn dựa vào cây nhân sâm trăm năm này.”

Triệu Diên Thọ cười nói: “Nếu như nói thần y, trấn Thanh Long có một người. Đúng rồi, chính là ông nội của Lý Thanh Vân vừa bán nhân sâm cho anh, trước kia em chỉ biết y thuật của ông ấy lợi hại, nhưng gần đây mới cảm thấy thần kỳ, xưng thần y là hoàn toàn xứng đáng.”

“Hả? Có chuyện gì vậy?”

Tống Trí Viễn thuận miệng hỏi một câu, đã gửi số tài khoản và tên tài khoản của Lý Thanh Vân cho kế toán trong công ty y dược của mình, kêu nàng nhanh chóng chuyển khoản, chi trả tiền hàng nhân sâm trăm năm.

Triệu Diên Thọ nói: “Ông nội của cậu ấy ba thang thuốc, trị cho một bệnh nhân ung thư tử cung. Hôm nay Lý Thanh Vân đến đây để sắc thuốc, thật ra trước khi uống thang thuốc này, tình huống của bệnh nhân đã có chuyển biến tốt đẹp rất lớn. Nếu như làm kiểm tra, đoán chừng đã không kiểm tra ra bệnh!”

“Cái gì? Ba thang thuốc chữa khỏi một bệnh nhân ung thư? Không thể nào! Mau dẫn anh đi đến xem bệnh nhân, cùng với phương thuốc ông ấy kê. Nếu như không có phương thuốc, xem xét bã thuốc bọn họ sắc ra cũng được.” Tống Trí Viễn vừa nghe vậy lập tức nhảy dựng lên, chạy ra ngoài.

“Vô dụng thôi, bọn em không nhớ kỹ phương thuốc, bởi vì loại thuốc nhiều lắm, hơn năm mươi loại, bọn em không ghi nhớ được. Bã thuốc cũng không được, mỗi lần đều sẽ bị cậu ấy xử lý sạch sẽ, bọn em lại không thể trắng trợn đòi bí phương này được…”

Khi Triệu Diên Thọ và Tống Trí Viễn chạy đến phòng số 2 chăm sóc đặc biệt, bọn họ phát hiện chủ nhiệm Lỗ đang nhìn Lý Thanh Vân sắc thuốc.

Trạng thái của chủ nhiệm Lỗ không đúng lắm, xanh cả mặt, hai gò má gầy yếu, giống như có triệu chứng trúng độc.

Lý Thanh Vân đang nói chuyện với chủ nhiệm Lỗ: “… Bác lấy thân mình thí nghiệm thuốc, tinh thần có thể khen. Nhưng ông nội cháu cũng đã nói, sợ mọi người biết phương thuốc này, đều dùng cho mỗi bệnh nhân, cho nên mới không tiết lộ. Dùng thuốc loạn là không được, sẽ tổn thương đến bệnh nhân. Trung y là một phương thuốc trị một người, chứ không phải một phương thuốc trị một bệnh. Bác là chuyên gia, có lẽ bác còn hiểu nhiều hơn cháu.”

Giọng chủ nhiệm Lỗ khàn khàn: “Tôi hối hận lúc trước chỉ lo chất vấn Lý thần y dùng thuốc có tuân theo lẽ thường hay không, lại không hề ghi nhớ phương thuốc thần kỳ kia, tôi hối hận. Vài ngày này tôi ăn không ngon ngủ không yên, luôn nghĩ, lại sắc thuốc vài lần, muốn tìm ra hương vị quen thuộc kia, hy vọng có thể trả lại phương thuốc ban đầu kia. Cậu xem xem, mợ cậu đã không có việc gì rồi, cho dù thân thể hay là tinh thần thì thật sự giống như người thường, nếu như tôi còn hoài nghi phương thuốc này không có hiệu quả, vậy chẳng phải lừa mình dối người sao. Đã có tác dụng, vì sao tôi không nghiên cứu một chút? Không thử dùng cho vài bệnh nhân chứ?”

Lý Thanh Vân thấy khuyên không thông, đành phải nói: “Vậy bác cứ tùy ý, bác cứ ngửi vị thuốc đi, có thể đoán được bao nhiêu thì nhớ bấy nhiêu. Dù sao cháu vẫn sẽ mang bã thuốc đi, đây là một thang thuốc cuối cùng, bác phải nắm chắc cơ hội.”

Bác sĩ Triệu và sư huynh của hắn đi vào, đầu tiên là quan sát tình huống của Nguyễn Đông Mai, lại nhìn hồ sơ bệnh án của nàng, trước sau sáu bảy ngày, chênh lệch thân thể lớn đến như vậy, chỉ có thể sử dụng thần tích để hình dung.

“Thật sự là thần y. Có cơ hội, nhất định phải đến thăm.” Tống Trí Viễn nói xong, lại khuyên giải chủ nhiệm Lỗ vài câu, hiệu quả không lớn. Vì thế hắn lại nói chuyện với Lý Thanh Vân, nói cho đối phương biết trước đó đã kêu kế toán chuyển khoản, kêu đối phương chú ý kiểm tra và nhận.

Tiền nhanh chóng vào tài khoản, thuốc cũng đã sắc xong, Lý Thanh Vân giao nước thuốc cho em họ bảo quản, hắn xử lý bã thuốc, rời khỏi bệnh viện.

Đành chịu, vì để giữ vững tính thần bí của ông nội, phương thuốc giống thật mà là giả này thật sự không thể truyền lưu ra ngoài. Rất nhiều người đều từng nhìn thấy bí phương này, lại không ai nhớ được, có thế này mới là truyền kỳ.

Vừa rồi khi sắc thuốc, em họ đã nói cho hắn biết, mấy ngày gần đây có rất nhiều người đến đây hỏi thăm “Chuyện ba thang thuốc chữa khỏi ung thư”, tuy rằng người nhà nàng không định nhiều lời, nhưng chủ nhiệm Lỗ thì lắm lời giống như vẹt, hắn nói cho mỗi người đến đây hỏi thăm, thật sự có chuyện này, là thủ đoạn của Lý thần y ở trấn Thanh Long, nếu như có nghi vấn gì, có thể đến y quán Xuân Thu ở trấn Thanh Long dò hỏi.

“Haizzz, phải vất vả cho ông nội một phen. Nhưng mà linh tuyền quản đủ, chắc ông cụ không nói gì được thôi nhỉ?” Lý Thanh Vân thầm cảm khái một tiếng, xế chiều hôm đó đi vào thành phố, chuẩn bị ngày mai đến làm khách nhà bí thư Hoàng.