Chương 134: Phương pháp mở rộng mối làm ăn

Lại sắc thuốc thêm một lần nữa cho mợ, Lý Thanh Vân mới quay trở về Lý gia trại, bận rộn việc của mình. Đến thứ bảy tuần này mới tham gia gặp mặt bạn học, tuần này mới vừa bắt đầu, còn có thời gian tưới một lần linh tuyền cho ruộng trong nhà.

Hiện giờ linh tuyền trong tiểu không gian vô cùng sung túc, cũng đổ một thùng vào trong hồ nước kia của nhà Lý Thiết Trụ, tăng thêm hàm lượng linh tuyền trong nước hồ, bổ sung một ít linh khí cho cá bên trong đó.

Nước trong hai hồ nước đầu ruộng đều chứa đựng linh tuyền, nhưng mật độ không cao. Có điều vì tiện tưới nước, bình thường đều bơm nước trong hồ.

Lý Thanh Vân cũng định bớt việc, không định giống như trước kia, mỗi lần pha nửa thùng nước mệt đến như chó đi tưới nước trong ruộng. Do đó gia nhập mật độ linh tuyền thích hợp vào trong hồ nước rất quan trọng.

Tưới một lần nước này, ngô xuân cũng có thể ăn, khoai tây có thể đào, một ít lạc trồng xen trong đó ăn cũng thơm, dùng nước muối và hồi hương nấu, lại hâm nóng một bình rượu nhỏ, ngồi ở bên bờ sông vừa ăn vừa uống, vui sướng kia giống như thần tiên.

Rào chắn xung quanh ngọn núi nhỏ đã làm xong, rào cao bốn mét, không nói chắn người, đối phó với dã thú bình thường là dư dả. Lại nói, sau khi làm xong rào chắn cũng sẽ dọn dẹp cỏ hoang dưới chân, tiện tuần tra xét xét. Phát hiện rào chắn có hư hại cũng có thể nhanh chóng tìm ra nguyên nhân và mối họa.

Thanh toán tiền công, Lý Thanh Vân mời tất cả mọi người ăn một bữa cơm no, anh họ làm phương diện giám sát công trình lần này, biểu hiện không tệ, Miêu Đản thường xuyên báo cáo tình huống với hắn, tuy rằng hắn hiếm khi xuất hiện ở trên công trường, nhưng lại biết rõ mọi chuyện ở đó.

Trước mắt, ngọn núi nhỏ đã vây lại chỉ có một lối vào, chính là con đường ở đằng trước biệt thự của Lý Thanh Vân.

Hôm nay trời vừa sáng, trưởng trấn Ngô Tiêu Vũ và trưởng thôn Lý Thiên Lai đã dẫn theo một nhóm người đến ruộng dưa tìm Lý Thanh Vân, nói là định thương lượng với hắn công việc đầu tư du lịch trang trại ở Lý gia trại.

Lý Thanh Vân đoán chắc tài chính trong thị trấn quá eo hẹp, cho nên muốn mượn tài chính của người thứ ba để chống đỡ hạng mục du lịch trang trại. Nhưng mà, tài chính ở trong thị trấn không có, không thể không tìm kiếm phía đầu tư ở bên ngoài Lý gia trại.

“Trưởng trấn Ngô, trưởng thôn Lý, sao hai người lại tới đây vậy? Ha ha, nếu như thật sự có chuyện gì quan trọng, chúng ta có thể đến nhà cháu ngồi.” Lý Thanh Vân vứt cỏ dại ở trong tay xuống, lau mồ hôi trên trán.

Ngô Tiêu Vũ cười nói: “Bọn chị đến tham quan chậu châu báu của em, không biết là vùng đất lành đến cỡ nào có thể để cho rau dưa em trồng ra bán được 20 tệ một ký, còn rau dưa của những người khác thì không bán nổi, chỉ rơi vào thành thức ăn cho gà con.”

Lý Thiên Lai ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích: “Đó là Lý Thanh Vân trượng nghĩa, mấy nhà trồng cải trắng ở trong thôn sắp lỗ vốn gần chết, Lý Thanh Vân mới dùng giá bán lẻ để thu mua cải trắng của bọn họ, khiến cho những người trồng rau này không lời không lỗ. Nếu như thật sự là lái buôn lòng dạ hiểm ác, 2 hào một ký, những người trồng rau này đều sẽ cướp bán, dù sao lái buôn lòng dạ hiểm ác trong thành phố chỉ trả cho có vài xu.”

“Hả? Giai đoạn này đã sửa đường mở rộng, xe lớn bên ngoài đã có thể đi vào, vì sao giá rau cỏ vẫn rẻ như vậy chứ?” Trưởng trấn Ngô giống như không hiểu, nghi ngờ hỏi.

Lý Thanh Vân dẫn bọn họ ra khỏi ruộng rau dưa, cười giải thích: “Thứ gì trồng nhiều rồi đều sẽ không bán được giá cao. Vàng nhiều cũng bị giảm giá trị. Cải trắng năm ngoái đắt, năm nay bọn họ liều mạng trồng, tất cả mọi người trồng, cải trắng thành xe tiêu thụ không ra, chỉ có thể nát ở trong kho hàng, lái buôn nào còn dám thu mua giá cao nữa?”

Trưởng trấn Ngô tiếp tục nói: “Không nói cải trắng, chỉ nói cà tím dưa chuột bình thường, vì sao nhà em có thể bán 20 tệ, nhà người ta lại chỉ có thể bán được 3-4 tệ?”

“Bởi vì rau dưa nhà em trồng ra có hương vị ngon. Ha ha, mọi người đừng khách khí, có thể tùy tiện hái ít dưa chuột và cà chua có thể ăn, nếm thử hương vị, lại so sánh với rau dưa của người khác, thì sẽ hiểu nguyên nhân vì sao em lại bán ra giá đắt như thế.”

Lý Thanh Vân cố gắng không đi đắc tội quan viên ở trên thị trấn, nếu như thật sự có kẻ nào không có mắt, vậy hắn lại nghĩ biện pháp khác, khiến cho đối phương mở mang tầm mắt.

Nếu như Lý Thanh Vân đã mở miệng thì mọi người không hề khách khí, ào ào tìm kiếm đồ mình thích. Thật ra rau có thể ăn sống chỉ có dưa chuột và cà chua, rau khác bỏ vào miệng cũng nuốt không trôi.

Chờ ngô và khoai tây thu hoạch xong, Lý Thanh Vân chuẩn bị trồng mấy luống rau hẹ ở đây. Rau hẹ còn được gọi là cỏ hoàn dương, cộng thêm công hiệu của linh tuyền, hiệu quả chắc có thể so sánh được với Viagra.

Nghe thấy tiếng than thở của mọi người, Lý Thanh Vân đã có dự đoán trước, sớm miễn dịch với lời ca ngợi.

Nhưng hôm nay trưởng trấn Ngô đến đây không thuần túy là đến để nhìn xem rau dưa, hoa quả của Lý Thanh Vân, đầu tư du lịch trang trại mới là chuyện chính.

Mấy người ra khỏi ruộng rau dưa, vừa đi vừa nói, không bao lâu đã đi đến phía Tây sông Tiên Đới.

Trưởng trấn Ngô chỉ vào bãi đất ven bờ sông đã được dọn dẹp, cười nói: “Địa điểm thả câu có phong cảnh tốt như vậy, khai phá thêm chút, chắc chắn hấp dẫn được vô số du khách trong thành phố. Đầu tư nhà trúc, tiền dùng đến thật sự nhiều, nhưng nếu như chiếm dụng những đất tập thể này, dựng lều trúc làm hạng mục thả câu, kéo du khách tới, sau đó ép thôn dân tiếp nhận xây nhà trúc, làm nhà hàng nhà nông.”

Đất ở bên bờ sông Tiên Đới phân cho dân trong thôn, đất chính là của bản thân người dân, nhưng bãi sông chưa phân phối ra ở bờ sông Tiên Đới thì xem như là đất tập thể. Bình thường khi không dùng đến, để cho các nhà chiếm dụng không có vấn đề gì, không có ai quản, nhưng nếu như trong thôn cần dùng đến, có thể thu hồi hợp pháp.

Vốn không cần phải phiền toái như vậy, trong thôn cũng không định thu hồi đất tập thể, chỉ cần bà con hưởng ứng kêu gọi, gom tiền xây nhà trúc là được. Nhưng nếu như rất nhiều người đều không ủng hộ, đành phải làm trước từng bước, làm việc đơn giản nhất trước.

“Lợi nhuận tính như thế nào?” Lý Thanh Vân hỏi thẳng điểm mấu chốt nhất.

Trưởng thôn Lý Thiên Lai nói tiếp: “Trước khi đến, trưởng trấn đã thương lượng với ủy ban thôn chúng ta, thôn chúng ta ủy thác đất nhập cổ phần, chiếm ba phần. Nhà đầu tư khai phá dựng nhà trúc, cũng làm quản lý hoạt động vận hành giai đoạn sau chiếm bảy phần cổ phần. Ủy ban thị trấn phụ trách giám sát, chỉ lấy thuế thu nhập bình thường, chuyện khác sẽ không quan tâm.”

Lý Thanh Vân vừa nghe, lập tức hào hứng lên, nói: “Nghe mọi người nói như vậy, hình như rất công bằng. Xây những lều trúc này, làm trung tâm thả câu, không tốn bao nhiêu tiền cả. Cho dù đầu tư thất bại, không có mấy du khách đến đây, cũng không thua lỗ nhiều. Cháu lập tức mời một công ty đầu tư du lịch cùng khai phá hạng mục này với ủy ban thôn. Sau khi ký kết hợp đồng đầu tư, tài chính xây dựng sẽ lập tức vào sổ sách.”

Trưởng trấn Ngô vừa nghe, lập tức cười nói: “Ủy ban thôn các em quá hiền hậu, đất bờ sông nhiều như vậy chỉ tính có ba phần cổ phần. Đương nhiên, người dám là người đầu tiên làm liều được lợi, chịu nguy hiểm cao đồng thời nhận được báo đáp cao cũng là chuyện rất hợp lý. Lý Thanh Vân, em rất lạc quan với triển vọng của Lý gia trại đấy nhỉ.”

“Đương nhiên! Nơi tốt như vậy, không có du khách mới là lạ.” Lý Thanh Vân nói: “Khoảng thời gian trước, nếu như không phải trên núi ầm ĩ lời đồn con trăn ăn thịt người, khách du lịch ở trấn Thanh Long đã sôi động.”

Trưởng trấn Ngô nghiêm túc nói: “Đó không phải là lời đồn đại, mà là sự thật. Cảnh sát trong huyện đã đề nghị ủy ban trấn bọn chị tuyên bố thông báo phong tỏa núi, nói ngọn núi rất nguy hiểm, cảnh sát cùng ngày đi điều tra suýt nữa gặp chuyện không may, có rất nhiều rắn độc tụ tập, cũng có rất nhiều con trăn xuất hiện, giống như rất nóng nảy, gặp người là công kích. Trong huyện mời chuyên gia rắn đến, nói định tới đây điều tra nguyên nhân, nhưng đã hơn mười ngày rồi còn chưa thấy bóng dáng của chuyên gia nào cả.”

“Phong tỏa núi? Ha ha, các đạo sĩ ở trên đỉnh Nhật Chiếu sẽ không đồng ý, hơn nữa nơi núi sâu hoang dã, còn có tăng lữ và đạo sĩ khác ẩn cư, phong tỏa được sao?”

“Do đó ủy ban thị trấn bọn chị chỉ treo thật nhiều biển báo nhắc nhở dưới chân núi, không phong tỏa núi.”

Thấy trưởng trấn Ngô và Lý Thanh Vân nói chuyện đi lạc chủ đề, trưởng thôn Lý Thiên Lai vội vàng kéo chủ đề lại trên chuyện hợp đồng đầu tư, hỏi: “Phúc Oa, khi nào cháu ký hợp đồng với ủy ban thôn vậy? Bên chú đã chuẩn bị xong đầy đủ, chỉ thiếu tiền thôi.”

“Các chú cứ tìm người lập sẵn hợp đồng đi, cháu tạm lấy danh nghĩa của cá nhân cháu để đầu tư trước, hôm nay có thể gửi tiền vào tài khoản. Chờ công ty đầu tư du lịch của cháu đăng ký thành công, chúng ta lại sửa đổi hợp đồng.” Lý Thanh Vân nói.

“Được được, chuyện này làm rất tốt, thợ thủ công và tre trúc đều đã liên hệ xong, tiền vừa đến, hôm nay có thể khởi công.” Trưởng thôn Lý Thiên Lai mừng rỡ.

Xế chiều hôm đó, Lý Thanh Vân và ủy ban thôn ký kết hợp đồng đầu tư, lần đầu tiên gửi vào tài khoản 200.000, chờ sau khi công ty đầu tư du lịch của Lý Thanh Vân đăng ký thành công lại đổi sang hợp đồng chính thức.

Người trong thôn nghe nói Lý Thanh Vân và ủy ban thôn ký kết hợp đồng đầu tư, lập tức thảo luận ồn ào, lại có không ít người định học ủy ban thôn, định lấy đất nhập cổ phần. Giao đất của nhà mình cho công ty đầu tư du lịch của Lý Thanh Vân, đổi lấy ba phần cổ phần, ngồi nằm đều có thể nhận được hoa hồng, còn tốt hơn trồng cấy trong ruộng nhiều.

Chính là có vài người không yên tâm, nói nếu như đưa đất cát ra ngoài lại không có khách đến thì phải làm sao? Tuy rằng vài phần đất kia không đáng tiền, nhưng lúa trồng ra một năm, ít nhất có thể bán được vài trăm tệ?

Cũng có người đang nghi ngờ tài sản của Lý Thanh Vân, nói thằng bé trẻ tuổi này mới trở về vài tháng, kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy, nào là mở công ty, đầu tư? Nói ra ai tin chứ.

Trần Nhị Cẩu của Trần gia câu kia nói là mở nhà máy làm ăn lớn, mới mở được có hai năm đã bị trong thị trấn tịch thu hết của cải, nhà máy đều đóng cửa.

Trần Nhị Cẩu lỗ vốn là lỗ tiền của mình, còn bản thân nếu như nhập cổ phần cùng nhau làm ăn với Lý Thanh Vân, nếu như hắn bị thua lỗ, mọi người chúng ta có phải cùng nhau lỗ không?

Đã định ra công việc đầu tư, Lý Thanh Vân còn chưa nghỉ ngơi được hai ngày đã nhận được điện thoại của bí thư Hoàng trong thị trấn, nói là mời hắn đến trong nhà làm khách.

Lần này không phải do thư ký Chu gọi điện thoại đến, là hắn tự mình gọi đến, như vậy có ý nghĩa không bình thường.

Lý Thanh Vân không có lý do để từ chối, hẹn một thời gian, phải vào ruộng chuẩn bị lễ vật. Các loại rau dưa hoa quả đều phải mang một ít, đồ không cần đáng giá, nhưng tâm ý đến là được. Rượu cao lương cất giữ mười năm chuẩn bị 2 đàn nhỏ, đựng 2,5kg, kích cỡ cầm trong tay vừa vặn thích hợp.

Vừa khéo lại nên sắc thuốc cho mợ, sắc xong lần thuốc này, thời gian của mình sẽ dễ sắp xếp, không cần cứ quanh quẩn ở trên huyện, đi đâu đều không đi được.

Còn chưa tới bệnh viện lại nhận được điện thoại thúc giục của Triệu Diên Thọ, vì cây nhân sâm trăm năm này, gần đây hắn gọi điện thoại tới không ít. Điện thoại hôm nay rất nôn nóng, vừa mới nghe đã thấy hắn kêu lên: “Chú em Lý, hôm nay cậu nhất định phải đến bệnh viện đấy, sư huynh của tôi đặc biệt từ trong tỉnh chạy đến, đã đợi cậu nửa ngày. Nếu như cậu còn không mang cây nhân sâm kia đến, bọn tôi sẽ đến nhà cậu canh chừng. Đến lúc đó cậu còn phải tiêu pha, rượu ngon thức ăn ngon chiêu đãi bọn tôi một phen.”

“Ha ha, bác sĩ Triệu, uy hiếp của anh quá độc ác, vì tiết kiệm một bữa rượu và thức ăn, tôi phải đưa nhân sâm đến bệnh viện. Ừ ừm, không sai, tôi đang lái xe, sắp đến cửa bệnh viện rồi…”

“Cậu… cậu… sớm biết uy hiếp như vậy có tác dụng, tôi đã sớm đến nhà cậu ăn uống tám trăm lần.” Triệu Diên Thọ buồn bực nói.