(*) Ăn vạ: nguyên gốc 碰瓷 - chạm sứ (phương ngữ Bắc Kinh), ý nghĩa ban đầu là ngày xưa có một vài tên côn đồ cố tình dùng đồ sứ dễ vỡ để va vào người, đồ sứ rơi xuống đất sẽ vỡ thành từng mảnh nhằm tống tiền người đi đường
Mồ hôi của bệnh nhân ung thư vốn có mùi khác thường, cộng thêm tác dụng gột rửa của linh tuyền không gian, tạp chất trong cơ thể nhanh chóng bài xuất ra, mùi hôi chua càng thêm nồng đậm.
Không bao lâu sau, không có ai tiến vào nổi căn phòng này nữa, vị hôi chua gay mũi khiến cho người ta buồn nôn.
Dương Ngọc Nô vội vàng đi mở cửa sổ ra, để không khí lưu thông, lúc này mới có chuyển biến tốt đẹp.
Lý Xuân Thu thấy thế, hài lòng gật đầu, nói: “Không tệ, tác dụng thuốc rất rõ ràng, chờ mồ hôi khô rồi, lại đi tắm rửa, miễn cho bị cảm lạnh. Về sau thời gian uống thuốc mỗi ngày đều vào buổi tối, uống liên tục chín ngày, sau đó ta lại đến nhìn xem tình huống. Ừm… thuốc phải kêu Phúc Oa đến sắc. Được rồi, hôm nay tới đây thôi, Phúc Oa, tìm nhà trọ cho ông, sáng mai lại quay về trấn Thanh Long.”
“Vâng ạ.” Lý Thanh Vân đáp, lại dặn dò một vài công việc cần chú ý cho em họ, rồi mang theo ông nội rời khỏi phòng bệnh. Bởi vì thuốc chỉ hắn có thể sắc, do đó kể cả hai thang thuốc còn thừa lại đều mang đi.
Về phần vài bác sĩ vẫn luôn trợn mắt há hốc mồm, một mực ầm ĩ không có khả năng, Lý Thanh Vân không thể giải thích cho bọn họ biết huyền bí ở trong đó.
Khi rời đi, Lý Thanh Vân còn nhỏ giọng nói cho Triệu Diên Thọ một câu: “Mỗi người một phương thuốc, phương thuốc này không mang tính phục chế, đừng sử dụng loạn phương thuốc này cho bệnh nhân.”
Chủ nhiệm Lỗ đỏ mắt, dáng vẻ bị đả kích không nhẹ, thì thào lẩm bẩm: “Thật quái gở, thuốc này không có thành phần đổ mồ hôi, sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy chứ? Còn có mùi hôi chua mãnh liệt thế này nữa? Không quan tâm có tính phục chế hay không, ta đều phải thí nghiệm vài lần. Tiểu Chu, chúng ta đi hiệu thuốc, tôi muốn đích thân thí nghiệm thuốc.”
Tiểu Chu chần chừ, cuống đến đổ mồ hôi, ấp úng nói: “Nhưng mà, phương thuốc kia bị Lý thần y lấy đi rồi, mười mấy vị thuốc bắc ở trên đó, cháu chỉ nhớ được có một nửa…”
“Cậu, cậu… thật đúng là… cậu không biết dùng điện thoại di động chụp hình lại hả? Nào, đến văn phòng của tôi, tôi cũng nhớ một phần thuốc, chúng ta cùng nhau tham khảo, biết đâu có thể gom đủ.” Chủ nhiệm Lỗ nói xong, đã tức giận đi ra khỏi phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Triệu Diên Thọ nhớ tới còn có bã thuốc, khi định đi tìm, phát hiện bã thuốc đã sớm bị Lý Thanh Vân đóng gói mang đi, nói là dọn dẹp phòng bệnh giúp em họ, giảm bớt gánh nặng cho nàng.
Càng như vậy, Triệu Diên Thọ càng lưỡng lự, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Khi kê phương thuốc, rõ ràng để cho người ngoài nhìn xem, tại sao bã thuốc nấu xong lại còn mang đi chứ? Chẳng lẽ khi sắc thuốc đã bỏ thêm một vị thuốc dẫn thần kỳ nào đó sao? Không đúng không đúng, phối hợp song quân song thần không đúng, trừ phi lại thêm một loại thuốc chính mới đánh bại được kết cấu phối hợp song quân song thần, thuốc chính mới gia nhập mới là quân chân chính, chứ không phải vị thuốc dẫn đơn giản như vậy.
Vừa nghĩ đến đây, hắn vội vàng rời đi theo chủ nhiệm Lỗ, muốn nói nghi ngờ trong lòng ra, cùng nhau chứng thực phỏng đoán.
Trở lại nhà trọ, Lý Thanh Vân mới nói nghi ngờ trong lòng ra: “Ông nội, khi ông kê đơn thuốc thì mặc kệ cho bọn họ quan sát, nhưng vì sao sau đó lại mang phương thuốc đi? Còn mang cả bã thuốc sau khi sắc đi nữa?”
“Luôn phải bày ra nghi trận thì mới có thể càng thần bí. Một lời nói dối luôn cần đến trăm lời nói dối để toàn vẹn. Làm xong việc này, cháu nhất định đừng cầu xin ông làm việc nữa, tổn thọ.” Lý Xuân Thu lười giải thích với cháu nội, khoát tay, kêu hắn chạy về phòng của hắn.
Lý Thanh Vân ngượng ngùng cười, bất đắc dĩ quay trở về phòng mình. Nếu như không phải vì thu hút một nhóm du khách cấp cao đến trấn Thanh Long, mình đâu cần lấy ra chiêu thức này chứ?
Tính toán thời gian, chắc đã hòm hòm. Chuyện càng quái dị, truyền đi càng nhanh, nhóm người bệnh được bí thư Hoàng giới thiệu có thân phận không tệ, phần lớn là người thân của cơ quan chính phủ, bọn họ hỏi thăm một ít chuyện ở trong bệnh viện huyện, rất đơn giản. Như vậy, các cán bộ cao cấp về hưu ở trại điều dưỡng Thang Sơn cũng không thể không biết.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Thanh Vân đưa ông nội trở về trấn Thanh Long, hắn lại không ngừng nghỉ quay trở về trong huyện. Liên hệ với người thu đồ của nhiệm vụ Dương Thông Đầu, đối phương phái chuyên gia đến lấy nọc độc của rắn đầu sắt Mangshan biến dị.
Lý Thanh Vân ngồi trên xe, nhìn thấy sắp đến thời gian ước định mới tiến vào trong tiểu không gian. Lấy rắn đầu sắt Mangshan bị cột vào trên đá mặt trời xuống, con rắn này cực kỳ đáng thương, những ngày này uống một ít nước suối, đút nó vài miếng thịt cá, nếu như không có những năng lượng này bổ sung, đã sớm bị đá mặt trời nướng cháy.
Lý Thanh Vân lấy ly thủy tinh chuyên môn dùng để đựng nọc rắn độc, túm đầu rắn, kẹp miệng ly vào chỗ hai răng nọc của con rắn độc, không cần dùng sức, bản thân con rắn độc đã oán hận định cắn ly thủy tinh, tiết nọc độc ra, độc chết nhân loại đáng giận trước mắt này.
Thật sự là khổ hình, con rắn độc này cảm thấy mình sắp bị hong khô, may mà gần đây đồ ăn không tệ, cực kỳ ngon, trọng lượng vèo vèo tăng lên, vài ngày chịu tội như vậy lại dài thêm nửa thước nữa.
Ý hận của nó rất lớn, nọc độc cũng thật nhiều, chỉ chốc lát đã lấy được non nửa ly nọc độc.
Lý Thanh Vân cảm thấy con rắn độc này còn cần được dạy dỗ, vì thế lại cột nó lên trên đá mặt trời, không để ý đến giãy giụa và rít gào của nó.
Đậy miệng ly đựng nọc độc lại, Lý Thanh Vân ra khỏi không gian.
Bên trong không gian, trăn vàng biến dị nhanh nhẹn duỗi cái đầu to ra, liếc nhìn con rắn độc đang bị cột trên đá mặt trời đầy thương hại, vụng trộm ra khỏi hầm rượu, nhanh chóng vào ao nuôi cá, mồm to nuốt mấy con cá sống, lúc này mới chậm rãi chiếm cứ ở dưới đá mặt trời phơi nắng.
Có ăn có uống, có mặt trời phơi nắng, cuộc sống như vậy quá thoải mái. Điều càng khiến cho nó vui sướng là còn có một tên xui xẻo mỗi ngày rú thảm ở bên trên đá mặt trời, chẳng lẽ tên đần độn kia còn không biết nhận thua sao?
Gần đây hải đông thanh Nhị Ngốc Tử làm tổ ở trên một cây ăn quả cao nhất, nhưng cây ăn quả cao nhất cũng khá thấp, con trăn lớn thẳng thân lên là có thể chạm đến tổ của Nhị Ngốc Tử.
Nhưng nó không dám đụng vào, bởi vì tò mò, đầu mới vừa chạm tới cỏ tranh của tổ thôi đã bị Nhị Ngốc Tử công kích hồi lâu, vảy trên đầu đều bị cào ra.
Nó vốn định đấu một trận với Nhị Ngốc Tử, quyết định ai mới là lão đại của lãnh địa này. Nhưng Lý Thanh Vân vừa vặn thấy được nguyên nhân tranh chấp, một chưởng đánh bay con trăn, không cần phải nói lời dạy dỗ gì hết, con trăn lập tức đã biết mình sai.
Nhưng mà Lý Thanh Vân vẫn giải thích nguyên nhân sai lầm cho nó.
“Mày xem Nhị Ngốc Tử đều chưa hề đến tổ của mày, sao mày có thể lại đến gần tổ của nó chứ?”
Khi rảnh rỗi nhàm chán, con trăn lớn cũng đang tự hỏi, có hải đông thanh ngu xuẩn nào thích chui vào trong hang của trăn sao? Được rồi, tuy rằng đó là hầm cất giữ rượu, nhưng cửa vào dù sao vẫn giống hang động.
Lý Thanh Vân không chú ý đến con trăn này trở nên thông minh, còn tưởng rằng nó bị mình dọa sợ. Nhưng vì sao con rắn đầu sắt Mangshan cột ở trên đá mặt trời lại không dạy dỗ được chứ? Lần đó khi bắt lấy đầu nó, nó đều liều mạng công kích mình.
Gần đây hơi sức của rắn đầu sắt Mangshan cũng biến lớn, nếu như không phải dùng linh thể thu thập nó ở trong tiểu không gian, ở trong hiện thực tuyệt đối đừng mong chạm vào con rắn độc lớn đến thế này.
Người thu đồ nhiệm vụ Dương Thông Đầu đến rất đúng giờ, vừa lấy nọc độc ra, chỉ thấy có một chiếc ô tô thông thường màu đen chạy đến điểm hẹn. Một người đàn ông Trung Quốc dung mạo phổ thông bước từ trên xe xuống, chừng ba bốn mươi tuổi, không khác nào đội làm công ăn lương, nếu như trà trộn vào trong đám người, đều chưa chắc có người nhìn nhiều hắn thêm lần thứ hai.
“Là cậu Lý sao? Tôi tới thu đồ.” Người đàn ông trung niên cười ân cần hỏi thăm, trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây.
Lý Thanh Vân giao ly thủy tinh đã đậy kín cho hắn, kêu hắn kiểm tra, sau đó giao danh sách nhiệm vụ đã in ra cho người thu đồ ký tên ghi số hiệu ấn dấu tay. Đôi bên bắt tay, tạm biệt nhau, tất cả có vẻ thật chính quy.
Danh sách nhiệm vụ này chỉ dùng để lưu chứng nhận, tất cả quy trình đều thực hiện ở trên trang web. Chờ sau khi nhân viên thu đồ này xác nhận đã thu đồ ở trên trang web nhiệm vụ, nhiệm vụ này của Lý Thanh Vân sẽ nằm trong trạng thái giao đồ, chờ người giao nhiệm vụ xác thực kiểm tra có phải là thứ mình cần không, sau khi xác thực, trả tiền thêm điểm, lại cho đánh giá.
Lý Thanh Vân phát hiện hình thức nhiệm vụ không khác gì Taobao, điểm khác nhau duy nhất chính là người thu đồ rất mấu chốt, là người được hiệp hội Dương Thông Đầu lựa chọn nghiêm túc, cũng là đầu mối then chốt mấu chốt nhất của cả nhiệm vụ.
“Sau này lại điều tra thêm tính hợp pháp của hiệp hội này, có ban ngành liên quan sẽ không nói ta buôn lậu đâu đấy nhỉ?” Lý Thanh Vân không chắc chắn lắm thầm nghĩ vậy trong lòng, hơi thất thần, chợt thấy một chiếc xe máy lao đến trước xe mình, rầm, lại tự ngã xuống.
Két, Lý Thanh Vân nhanh chóng dừng lại. Bởi vì xe máy ngã ở phía trước xe mình, nếu như không phanh lại, nhất định sẽ đè qua xe máy và người.
“Thật sự là nằm không cũng trúng đạn à!” Trên xe của Lý Thanh Vân có trang bị camera giám sát hành trình, nên không sợ bị người ăn vạ, nhưng dù sao người ta ngã ở đằng trước xe mình, xuất phát từ tinh thần nhân đạo, cũng phải xuống xe nhìn xem.
Trước xe, người điều khiển xe máy kia rú thảm ném mũ bảo hiểm trên đầu xuống, ngồi xổm ở dưới đất, không nói trên thân mình có bị thương hay không, lại kêu khóc nói: “Xong đời, bảo ngọc tổ truyền nhà tôi, chắc chắn đã bị anh đụng nát, đồ cổ giá trị vài triệu đấy.”
Người đàn ông kia kêu khóc, lấy một miếng ngọc bội khắc hoa kích cỡ bàn tay từ trong lồng ngực ra, lấy ra nhìn, lại không vỡ, hắn ngẩn ngơ một lúc, một chút hoảng loạn lóe lên trong mắt, sau đó cắn răng, đột nhiên đập xuống đất, lập tức vỡ thành ba cánh hoa.
Sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lý Thanh Vân, chỉ vào mảnh ngọc vỡ ở trên đất, tiếp tục gào khóc: “Mọi người mau đến nhìn xem, bình luận phân xử cho tôi, đây là ngọc hàng thật giá thật, bị người chạy chiếc xe sang này đụng phải.”
Bởi vì ở trên đường đi, khi vừa xảy ra sự cố, chiếc xe và người đi đường ở xung quanh còn chưa kịp vây xem, chỉ nghe thấy tiếng ngã xuống đất của xe máy và tiếng kêu khóc của người điều khiển xe máy này kinh động không ít người, đã có người dừng lại nhìn xem, chuẩn bị vây tới.
Lý Thanh Vân đứng ở trước xe, cười lạnh, ý niệm thoáng hiện, vận dụng sức mạnh của tiểu không gian thu mảnh ngọc vỡ trước mặt vào trong tiểu không gian.
Tiếng khóc của người điều khiển xe máy im bặt, bởi vì hắn phát hiện mảnh ngọc vỡ ở trước mặt mình đã không thấy đâu nữa. Hắn hoảng loạn dụi mắt, xác định không phải mình bị hoa mắt, mà thật sự không thấy đâu nữa.
“Sao có thể như vậy chứ? Ngọc của tôi đâu?” Hắn trừng mắt nhìn Lý Thanh Vân, cảm thấy thằng cha này gần mình nhất, nếu như không phải do mình hoa mắt, vậy chắc chắn là do kẻ này động tay chân.
“Anh đang nói cái gì? Ngọc gì? Đâu có đâu?” Lý Thanh Vân giả ngu, dù sao sau khi hắn xuống xe đã chặn ở đằng trước camera giám sát hành trình, vốn không quay được thứ gì ở trên đất. Nếu như thằng cha này đã định ăn vạ, vậy đừng trách mình đen ăn đen, thu mảnh ngọc vỡ của hắn lại trước.
Lúc này nhóm người Lục Tiểu Quang và Hầu Tử đang ngồi ở trong xe hơi, đỗ ở ven đường, chuẩn bị nhìn xem náo nhiệt. Bọn họ vốn cảm thấy trò hay đã mở màn, lại phát hiện người bạn này lại không khóc không gào nữa.
“Anh Quang, không thích hợp, sao Hoàng Thử Lang này lại không gào khóc nữa vậy? Thằng khốn này hạ vốn gốc, vì báo thù cho anh Quang, hắn lấy ngọc thật, sẽ không ngã thành ngu đấy chứ?” Hầu Tử ở trong xe sốt ruột kêu ầm lên.