Khi Lý Thanh Vân mang theo ông nội đi vào phòng bệnh của Nguyễn Đông Mai, nhìn thấy vài bác sĩ đang đứng trước giường bệnh nói chuyện với mợ. Dương Ngọc Nô và Dương Văn Định lo lắng đứng ở bên cạnh, vẻ mặt ngưng trọng.
“… Không sai, suy nghĩ vì sinh mệnh của cô, phải cắt bỏ toàn bộ. Sau khi cắt bỏ cũng không dám bảo đảm tế bào ung thư không lan rộng, do đó phải quan sát trong thời gian nhất định, chuẩn bị xạ trị và hóa trị bất cứ lúc nào. Cô là ung thư giai đoạn cuối, có thể giữ mạng đã là không tệ, đừng nghĩ đến khả năng dùng thủ đoạn.” Chủ nhiệm Lỗ ở bên cạnh vô cùng nghiêm túc nói.
Triệu Diên Thọ là bác sĩ chính, ở bên cạnh nói: “Nguyễn Đông Mai, chủ nhiệm Lỗ là chuyên gia khoa ung bướu, nổi danh trong toàn bộ tỉnh Xuyên Thục, ông ấy nói điều trị như thế nào thì điều trị như thế đó, nghe lời chuyên gia chuẩn xác không sai.”
Dương Ngọc Nô nghe thấy vậy, không nhịn được nói: “Chủ nhiệm Lỗ, bác sĩ Triệu, sao cháu nghe nói dùng trung y trị liệu, không cần phẫu thuật, uống chút thuốc trung y là có thể chữa trị?”
Chủ nhiệm Lỗ cười nói: “Cô bé, cháu nghe ai nói thế? Cách nói này không khoa học, cháu đừng nghe theo lời đồn nhảm của bác sĩ không chuyên, làm trễ nải bệnh tình của mẹ cháu. Các bác đều là xuất thân trung y, sẽ không hạ thấp trung y, nhưng cũng không thể mù quáng thổi phồng. Điều trị như thế nào, trong lòng các bác đều có tính toán. Ha ha, nếu như có ai có thể sử dụng thuốc trung y chữa khỏi ung thư tử cung giai đoạn cuối, bác đã chừng này tuổi rồi, nhận người đó làm sư phụ cũng không có gì mất mặt cả.”
“Dù sao chính là có người có thể trị.” Dương Ngọc Nô không phục, vô cùng tin tưởng lời anh họ nói. Nhưng mà không thể công khai bí mật, cho nên nàng thật khó xử.
“Khụ khụ, tất cả mọi người đều ở đây à.” Lý Thanh Vân mang theo ông nội chính thức xuất hiện ở trong phòng bệnh, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Cháu mời ông nội đến, ông nội cháu nói, ông có thủ đoạn điều trị ung thư độc đáo, giai đoạn đầu và giai đoạn cuối không khác nhau nhiều, chỉ cần người không chết, thì có hy vọng chữa khỏi.”
Nếu như Lý Xuân Thu không muốn một ít ngọc tủy dịch, đều định một chưởng chụp chết thằng cháu nội này, ta đã từng nói lời như vậy sao? Thật sự coi ta thành lang băm à, cái gì mà ung thư giai đoạn đầu và giai đoạn cuối tương tự nhau. Giai đoạn đầu và giai đoạn cuối cách biệt trời vực, có thể giống nhau sao?
Nhưng mà, nếu như đã đồng ý Lý Thanh Vân, vào lúc này nói gì cũng phải phối hợp, vì thế vuốt chòm râu dài, rất có vài phong thái tiên phong đạo cốt, nói: “Lão phu Lý Xuân Thu, may mắn học vài năm y thuật, bởi vì có vài phần quan hệ thân thích với bệnh nhân, cho nên mới đến quý viện quấy rầy. Nếu như có chỗ nào đắc tội, kính xin lượng thứ cho.”
Vẻ mặt của Triệu Diên Thọ cổ quái, giống như tức đến sắp hộc máu, vô cùng buồn bực nói: “Lý Thanh Vân, không phải hôm qua cậu còn nói chỉ trung y trị liệu ung thư tử cung vô cùng khó khăn sao? Vì sao hôm nay lại mời Lý thần y đến chứ? Tuy rằng tôi rất bội phục y thuật và y đức của Lý thần y, nhưng nơi đây là viện trung y, là chuyên khoa ung bướu, hai người làm như vậy, không được thích hợp lắm đâu?”
Chủ nhiệm Lỗ cũng tức giận, vô cùng bất mãn cười lạnh nói: “Ông à, không phải tôi cuồng ngạo, đời này tôi chưa từng thấy án lệ thuần thủ đoạn trung y chữa khỏi ung thư tử cung. Nếu như ông thật sự có năng lực, ngay mặt chữa khỏi cho bệnh nhân này, Lỗ Trí Hữu tôi đây dập đầu bái sư đều được.”
Lý Xuân Thu hiền hòa cười nói: “Ha ha, chủ nhiệm Lỗ không cần vậy, tôi đã cả đống tuổi rồi, không có tinh lực thu đồ đệ truyền nghề.”
Hay rồi, một câu nói khiến cho chủ nhiệm Lỗ tức giận đến suýt nữa mắc bệnh tim, lão già này giống như cảm thấy bản thân thắng chắc, tràn đầy tin tưởng, rất kỳ quái.
Dương Ngọc Nô vui vẻ chạy tới, vội vàng hỏi: “Ông nội, ông thật sự nắm chắc ạ?”
“Đó là đương nhiên! Không nắm chắc ông đến viện trung y làm gì? Mất mặt xấu hổ hay sao.” Lý Xuân Thu nói xong, vô cùng tự tin nói: “Đừng chậm trễ thời gian, để tôi bắt mạch trước, nhìn xem bệnh tình đến nước nào rồi.”
Vài bác sĩ ở bên cạnh gần như té xỉu, thần y này, kể cả bắt mạch đều chưa làm, đã nói có nắm chắc chữa khỏi, ba hoa khoác lác quá đi?
Lý Thanh Vân vội vàng kéo ghế dựa qua cho ông nội, để cho ông ngồi ở đầu giường, bắt mạch cho mợ. Bắt mạch xong, kiểm tra bựa lưỡi, kiểm tra tròng mắt cùng với màu móng tay.
“Ừm, bệnh thật sự nặng, nguyên nhân có lan rộng bệnh trạng. Bệnh lý trung y cho thấy, nóng ẩm tích độc, lưu vào bụng dưới, hoặc là tổn thương bởi bảy cảm xúc, gan ứ khí đọng, gây ra tổn thương xung động, giai đoạn đầu chủ yếu có triệu chứng, tích độc lâu ngày, khí huyết tổn thương nặng, chính khí không chống đỡ nổi, dẫn đến gan thận âm hư, tỳ thận dương hư. Từ cổ tử cung lan tràn toàn bộ cung thể… Do đó phải dùng thuốc mạnh, tôi kê ba thang thuốc, mỗi thang thuốc chia ra dùng ba ngày, sau chín ngày ốm đau tự tiêu tan.” Kiểm tra xong, Lý Xuân Thu cực kỳ chắc chắn nói.
Chủ nhiệm Lỗ trừng lớn mắt, không thể tin nổi kêu lên: “Ông xác định không xem kiểm tra siêu âm Doppler màu cùng với kiểm tra MRI của cô ấy sao? Sao ông biết được từ cổ tử cung lan tràn đến cung thể vậy? Một thang thuốc dùng trong ba ngày, cũng gọi là thuốc nặng? Tổng cộng ba thang thuốc là có thể thuốc đến bệnh trừ?”
Triệu Diên Thọ cũng tỏ vẻ như gặp quỷ, kêu ầm lên: “Toàn bộ kết quả kiểm tra đều ở trong tư liệu ca bệnh trong tay tôi, luôn để ở văn phòng của tôi, người khác không có khả năng nhìn thấy. Không nói những chuyện này, đã biết rõ bệnh nghiêm trọng như vậy, còn nói chỉ ba thang thuốc là có thể chữa khỏi, cho đến bây giờ tôi đều chưa từng thấy bác sĩ nào ngông cuồng đến như vậy? Sư phụ tôi ông ấy làm nghề y cả đời, cũng chưa từng nói lời ngạo mạn thế này.”
Lý Thanh Vân lấy giấy và bút từ trong hòm thuốc ra, thuận miệng nói: “Ngông cuồng hay không chín ngày sau chúng ta nhìn xem kết quả. Hơn nữa, ông nội cháu nói rồi, là ốm đau tự tiêu tan, hẳn là trị phần ngọn, nhưng chưa nói chắc chắn có thể quét sạch tế bào ung thư. Có thể khống chế không phát bệnh chính là thành công lớn lao. Các bác sĩ đây đều là chuyên gia, cần phải giảng khoa học.”
Khoa học chó má, ông cháu hai người đến đảo điên nhận thức khoa học hiện giờ thì có?
Nguyễn Đông Mai vốn không biết nên làm như thế nào mới được, chỉ đành ở đó nói: “Nếu như không giải quyết được vấn đề, vậy không giống như người bình thường sao? Tôi chỉ vì khó chịu ăn không ngon ngủ không yên nên mới đến chữa bệnh.”
“Mợ cứ yên tâm. Sau khi uống thuốc, tự mợ trải nghiệm. Cái gì có thể lừa, nhưng không lừa được bản thân.” Lý Thanh Vân an ủi.
Mọi người trừng lớn mắt, ngừng thở, nhìn xem Lý Xuân Thu rốt cuộc sẽ viết ra đơn thuốc thần kỳ gì. Vốn cho rằng hắn sẽ coi đơn thuốc này thành cơ mật, lại không ngờ đến hắn viết đơn thuốc ra ngay trước mặt mọi người, không hề che giấu.
Chờ kê đơn xong, ký lên tên Lý Xuân Thu, chủ nhiệm Lỗ cuối cùng không nhịn được, chất vấn nói: “Hành khí hóa ứ, giải độc tán kết, ông dùng cỏ lưỡi rắn trắng thì thôi, tại sao lại còn thêm hoàng tinh hoang dại trăm năm chứ? Hiện giờ lấy đâu ra hoàng tinh trăm năm? Có thể tìm được mười năm đã là không tệ. Trong khi điều trị, vì sao ông lại bổ sung thêm vài vị thuốc bổ ích tâm tỳ chứ? Thuốc chính lại là nhân sâm trăm năm? Bệnh này của cô ấy không phải trọng điểm ở bổ huyết hư sao? Vì sao lại muốn tập trung vào bổ khí hư?”
Triệu Diên Thọ cũng tỏ vẻ nghi hoặc không hiểu, thì thào lẩm bẩm: “Không đúng, quân thần tá sử lộn xộn. Vì sao lại sẽ có hiện tượng song quân song thần chứ? Đơn thuốc này có thể uống sao? Lý thần y, tôi biết ông còn có vài mảnh nhân sâm trăm năm, nhưng hoàng tinh trăm năm này hình như càng khó tìm?”
“Ha ha, không có hoàng tinh trăm năm, tìm niên đại mấy chục năm cũng có thể được.” Lý Xuân Thu viết xong, giao đơn thuốc cho Lý Thanh Vân, căn dặn: “Cháu đi hiệu thuốc bốc thuốc, nhân sâm trăm năm và hoàng tinh trăm năm chỗ ông còn có vài miếng, cháu không cần mua, những loại thuốc khác mua theo phân lượng. Đây là phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, chắc có chỗ sắc thuốc đúng không?”
Chủ nhiệm Lỗ sa sầm sắc mặt, vừa hoang mang lại nôn nóng nói: “Cho dù không có chỗ sắc thuốc, tôi cũng chuẩn bị cho ông. Tiểu Hứa, đi chuẩn bị bếp lò và nồi đất. Tôi phải tận mắt nhìn thấy hiệu quả của đơn thuốc này.”
Lý Thanh Vân cầm đơn thuốc, vừa định đi bốc thuốc.
Cậu Dương Văn Định lại túm chặt lấy hắn, móc một đống tiền mặt ra, nói: “Cho dù như thế nào, cũng không thể để cháu vừa ra sức lại bỏ tiền được, Phúc Oa cháu cầm lấy, cậu biết chỗ tiền này không mua được một mảnh nhân sâm trăm năm, nhưng cậu chỉ có chút tiền đó, đừng ngại ít.”
Lý Thanh Vân từ chối không cần, vội kêu em họ đến hỗ trợ: “Đừng, trừ bỏ nhân sâm và hoàng tinh ra, ba thang thuốc cộng lại chưa đến một trăm tệ, cháu cầm nhiều như vậy của cậu làm gì? Ngọc Nô, giữ chặt lấy ba em, vào lúc này chữa bệnh quan trọng, đừng lôi kéo khiến người ta chế giễu.”
Dương Ngọc Nô rất nghe lời hắn, đi tới khuyên nhủ ba mình, để cho anh họ đi bốc thuốc trước, chuyện tiền để sau hẵng nói.
Triệu Diên Thọ không nhìn được nữa, nói: “Trừ bỏ nhân sâm và hoàng tinh trăm năm, còn có vị thuốc gì đáng giá nữa chứ? Tiểu Chu, cậu đi đến phòng thuốc bắc ở dưới lầu bốc ba thang thuốc này cho tôi, nói là đặc biệt cần đến, cho nợ trước.”
Lý Thanh Vân nhún vai, được, việc gì đều giảm đi.
Rất nhanh, bếp lò và nồi đất đã được mang lên, ba thang thuốc cũng cầm lên.
Lý Xuân Thu cẩn thận kiểm tra mỗi một thang thuốc, cảm thấy phân lượng chuẩn xác, lại lấy mảnh nhân sâm và hoàng tinh mang đến ở trong hòm thuốc của mình ra, thêm vào, mới để cho Lý Thanh Vân tự mình sắc thuốc.
“Phúc Oa, việc sắc thuốc giao cho cháu, ba bát nấu thành một bát, nấu ba lần, trộn thành một phần, lại phân ra ba ngày uống. Người khác sắc thuốc ông không tin được, tiếp theo phải nhìn cháu.” Lý Xuân Thu một câu hai ý nghĩa, ý là đã khoác lác rồi, ba thang thuốc này có thể thấy được hiệu quả hay không, hoàn toàn dựa vào ngọc tủy dịch kia của ngươi.
“Ông nội, ông yên tâm đi.” Lý Thanh Vân nói xong, đổ thuốc vào trong nồi đất, lấy nửa bát nước máy ở trong nhà vệ sinh, ngâm nửa tiếng trước, sau đó mới đặt lên trên bếp nấu.
Nhóm người chủ nhiệm Lỗ, Triệu Diên Thọ trừng lớn mắt, quan sát mỗi một bước sắc thuốc của Lý Thanh Vân, không có gì khác người thường sắc thuốc cả, khống chế lửa thậm chí còn không bằng thực tập sinh sắc thuốc trung y bình thường.
Lần thứ hai khi sắc thuốc, lặp lại các bước trên, không có gì khác. Lúc này đêm đã khuya, có bác sĩ không chịu được, cảm thấy nhìn người ta sắc thuốc rất nhàm chán, thậm chí còn hơi ngược tâm.
Do đó lần thứ ba khi châm nước đều không có ai tiến vào nhà vệ sinh với Lý Thanh Vân nữa, đúng vào lúc này, hắn bỏ thêm vào trong đó hơn một cốc linh tuyền, lại pha trộn với nước máy, sắc thuốc bắc lần thứ ba.
Thời gian sắc lần thứ ba rất ngắn, một là sợ ảnh hưởng đến hiệu quả của linh tuyền, hai là dược hiệu không còn bao nhiêu nữa, tùy tiện đun là được.
Ba bát thuốc pha trộn với nhau, nhiệt độ vừa vặn.
Phân ra một phần ba, đổ vào trong một cái bát nhỏ, bưng cho Nguyễn Đông Mai.
Ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Nguyễn Đông Mai thấp thỏm bất an một hơi uống cạn sạch nước thuốc.
“Thế nào, có cảm giác gì?” Chủ nhiệm Lỗ sắp cuống lên, lúc này cuối cùng thấy nước thuốc sắc xong, bệnh nhân uống vào, lập tức hỏi cảm nhận của bệnh nhân.
Lý Xuân Thu nhàn nhạt nói một câu: “Cho dù là tiên đan thì cũng cần phải cho bệnh nhân thời gian tiêu hóa chứ?” Khi nói chuyện, hắn đã nhận được ám chỉ của Lý Thanh Vân, ra hiệu đã tăng thêm ngọc tủy dịch.
Nguyễn Đông Mai ngồi ở trên giường bệnh, đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Ủa, mọi người đừng nói, thật sự có cảm giác kỳ quái… Trên thân ấm áp, còn luôn muốn đổ mồ hôi…”