Xét về thực lực của các võ giả trong giang hồ nước Tề, Hứa Viêm chắc chắn rằng hắn có thể càn quét toàn bộ giang hồ, ngay cả những cao thủ tuyệt đỉnh trong truyền thuyết cũng không phải là kẻ thù của hắn.
Hắn cảm thấy rằng với thực lực hiện tại của mình thì hắn có thể làm lơ hoàng đế nước Tề.
Tuy nhiên vẫn phải khiêm tốn, biết đâu có cao thủ võ đạo ẩn thân như sư phụ?
Vì vậy, Hứa Viêm mở miệng hỏi: "Sư phụ, thực lực của giới võ đạo như thế nào? Đệ tử ở nước Tề, thực lực của giang hồ quá thấp. Cho dù là tuyệt đỉnh cao thủ thì đệ tử cũng cảm thấy rằng mình có thể giết chết đối phương chỉ bằng một hơi thở!"
Trong lòng Lý Huyền kinh ngạc, tại sao võ lực của nước Tề lại thấp đến vậy?
Với một hơi thở mà có thể giết chết tuyệt đỉnh cao thủ giang hồ?
Nhưng dựa vào thực lực của Hỏa Tông Lang trong rừng Ác Sát, giá trị võ lực trong thế giới này không nên thấp đến như vậy.
Về việc trên đời này có tồn tại giới võ đạo hay không, Lý Huyền đương nhiên không biết, hắn nhìn vào ánh mắt mong đợi của Hứa Viêm rồi nói: “Thực lực của ngươi đã tăng lên rồi, đương nhiên có thể đi giao thiệp. Không cần quá tham vọng, thực lực của ngươi vẫn còn quá kém, khi đi đến nơi có nhiều kẻ mạnh thì ngươi chỉ là bia đỡ đạn mà thôi."
Hứa Viêm như đang suy nghĩ gì đó, gật đầu nói: “Sư phụ nói rất đúng!”
Tiếp theo, hắn lại tò mò hỏi: “Sư phụ, người ở cảnh giới nào?”
Lý Huyền mỉm cười một cách thần bí, hơi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nói một cách thần bí: "Cảnh giới? Đó là chuyện quá xa xôi ..."
Hứa Viêm ngẩn ra, cảnh giới là chuyện quá xa xôi?
"Sư phụ nói võ đạo là vô hạn, chẳng lẽ ý của sư phụ là người đã đạt đến mức siêu việt, vượt qua hết thảy cảnh giới?"
Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Viêm kinh hãi không thôi.
Không hổ là sư phụ, cao thủ ẩn danh, sớm đã siêu thoát giới võ đạo rồi.
“Sư phụ, ta hiểu rồi!”
Hứa Viêm trịnh trọng nói.
Trong lòng Lý Huyền có hơi hoang mang, đồ đệ ngốc này lại hiểu cái gì?
Hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng, thong thả bước về vào trong phòng rồi nói: "Đồ nhi, cố gắng củng cố thực lực."
“Vâng, sư phụ!”
Lý Huyền vào lại trong phòng, làm dịu đi trái tim đang phấn khích của mình, bắt đầu cân nhắc nói bừa công pháp như thế nào.
"Nhập môn võ đạo là cảnh giới Khí Huyết, mà cảnh giới Khí Huyết tu luyện khí huyết, khí huyết càng mạnh thì thân thể càng cường tráng, thực lực càng lớn mạnh. Vậy thì tu luyện khí huyết như thế nào mới hợp lý?”
“Dù là nói bừa cũng phải có khuôn khổ, có lý thuyết để đệ tử còn tự hiểu ra.”
“Đúng!”
"Trên cảnh giới Khí Huyết là cảnh giới Tiên Thiên, khí huyết được ngưng tụ thành chân khí Tiên Thiên.”
"Tiên thiên, ngự khí bay lên không trung, trong nháy mắt đi trăm dặm. . .”
"Tu luyện như thế nào để trở thành Tiên Thiên?"
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lý Huyền đã xác định được sau cảnh giới Khí Huyết là cảnh giới Tiên Thiên!
Nhưng làm sao đột phá cảnh giới Tiên Thiên?
Điều mà Lý Huyền nghĩ đến là ngưng luyện khí huyết thành chân khí, mà trước hết cần phải mở Khí Hải đan điền*…
(*Khí Hải đan điền: Khí Hải là tên huyệt, nằm trên mạch Nhâm. Đôi khi người ta thường lấy tên là Đan Điền vì nó là một phần của vùng hạ Đan điền.)
“Mở ra Khí Hải đan điền, ngưng luyện chân khí, biến hóa thành Tiên Thiên... Phải mở ra đan điền như thế nào mới được?”
“Quên đi, hắn chỉ cần nghĩ ra một cái lý luận là được, còn lại giao cho đồ đệ tự lĩnh ngộ, chắc không có vấn đề gì lớn đúng không?”
“Mạch Nhâm, mạch Đốc… Đả thông hai mạch Nhâm Đốc… Hình như không đủ mơ hồ, vậy gọi là cầu Thiên Địa?”
“Đúng rồi, nó gọi là cầu Thiên Địa, mở ra cầu Thiên Địa, đặt nền móng để khống chế sức mạnh to lớn của thiên địa. . .”
....
Trước khi Hứa Viêm tu luyện thành công, Lý Huyền đã có ý tưởng để đánh lừa mọi người, vì vậy dù hắn nói bừa nhưng không hề có áp lực tâm lý, cứ biên soạn mơ mơ hồ hồ là được.
Cũng không cần suy xét có thể tu luyện được hay không.
Nói bừa mà thôi, làm sao có thể tu luyện thành công?
Kết quả, cái tên yêu nghiệt Hứa Viêm này lại tu luyện thành công công pháp mà hắn nói bừa, hơn nữa còn kích hoạt được bàn tay vàng. Công pháp của Lý Huyền thành công, thực lực mạnh hơn gấp trăm lần so với người cùng cảnh giới.
Công pháp sắp tới tu luyện, không thể giúp thả bay chính mình được.
Dù sao thì nó có liên quan đến việc hắn có thể tu luyện thành công hay không, hắn có tiếp tục thành công trong việc đạt được phản hồi của bàn tay vàng để củng cố bản thân hay không.
Khi có áp lực tâm lý thì cũng có nhiều ý tưởng hơn.
Khi biên soạn, phải xem xét lý luận có đáng tin cậy hay không.
Có tồn tại lỗ hổng hay không.
Biên soạn không đủ mơ hồ thì sợ rằng thực lực không đủ mạnh.
Biên soạn quá mức mơ hồ lại sợ rằng Hứa Viêm không thể hiểu ra, tiếp tục tu luyện sẽ đi xuống.
Nói tóm lại, khi bắt đầu biên soạn cảnh giới tiếp theo và việc tu luyện như thế nào, Lý Huyền mới phát hiện ra rằng bản thân mình suy nghĩ quá đơn giản.
Khi trong lòng có áp lực thì sẽ lo trước lo sau, lo được lo mất!
“Mẹ kiếp! Hay ta cứ dứt khoát nói bừa, để cho đồ đệ đau đầu mà tự nghiệm ra.”
“Không được, lỡ như hắn không hiểu được thì đó không phải là lỗi của mình sao?”
“Cái bàn tay vàng này cuối cùng sao lại thế này?”