Chương 37: Nhập môn võ đạo

“Đối với ngươi mà nói, Hỏa Tông Lang chung quy cũng có một chút thực lực, kỳ thật nếu như ngươi từ bỏ, vi sư cũng sẽ không trách ngươi. Ngươi có thể một lòng kiên định, đột phá vượt qua rào cản, rèn luyện ra Ngọc Cốt, vi sư thực lòng rất vui mừng.” Lý Huyền tỏ vẻ tán thành với đồ đệ.

“Tuy nhiên, đồ đệ phải nhớ kỹ, phải biết đón khó mà lên, dĩ nhiên có dũng khí thì rất đáng khen, nhưng mà những người tu luyện võ đạo thì đều không phải là võ phu lỗ mãng, càng không phải là hạng người ngốc nghếch. Võ phu lỗ mãng chỉ biết lỗ mãng, chung quy không thể tồn tại được lâu dài.”

Lý Huyền đắn đo mở miệng nói.

Hắn cần phải nhắc nhở đồ đệ của hắn, chuyện gì quá nguy hiểm thì không cần làm!

Miễn cho sau khi hắn nói xong thì đồ đệ não bổ của hắn lại không biết sợ hãi mà làm ra chuyện nguy hiểm, sau đó ném mất cái mạng nhỏ, đến lúc đó hắn lại khóc đến chết mất.

Có thể vô địch hay không, còn phải dựa vào đồ đệ ngốc này!

Cũng không thể tử trận nửa đường!

Với bản tính não bổ cùng với khả năng nghịch thiên tự hiểu ra vấn đề của Hứa Viêm, hắn không cần thiết phải nói thẳng, chừa lại không gian cho đồ đệ tự hiểu ra.

Hứa Viêm cung kính nói: “Sư phụ dạy bảo, đệ tử ghi nhớ trong lòng!”

Đầu óc của Lý Huyền hoạt động rất nhanh, sau khi cân nhắc một lát, hắn tiếp tục nói: "Chúng ta tu luyện thì phải chú ý đến việc phân biệt họa phúc, đương lui tắc lui, đương tiến tắc tiến, phải có đầu óc linh hoạt, phải nhạy bén với các nguy cơ…”

“Phải giỏi về vận dụng trí tuệ, phải giỏi về việc nắm bắt thời cơ… Trong đầu chỉ có thắng thua nhất thời là kẻ lỗ mãng, mà người không có dũng khí cũng chỉ là kẻ tầm thường.”

“Tóm lại một câu, không cần cứng nhắc, đã hiểu rõ chưa?”

Hứa Viêm cung kính nói: “Sư phụ, đệ tử hiểu rõ!”

Trong lòng hắn cảm thán: "Trong lời nói của sư phụ có thâm ý, quá mức huyền diệu. Đây là võ đạo, ta chỉ hiểu rằng muốn đánh địch nhất định phải linh hoạt, nhất định phải dũng cảm quyết đoán. Đó là ý nghĩa bề ngoài của những chuyện này.”

“Chung quy thì cảnh giới võ đạo của ta quá thấp.”

“Trải qua cũng quá ít, nhưng ta nhớ kỹ lời của sư phụ, phải linh hoạt, không được cứng nhắc, ta đã hiểu!”

Lý Huyền liếc mắt nhìn đồ đệ của mình một cái, trong lòng hắn nói thầm, cũng không biết đồ đệ ngốc này rốt cuộc có tiến hành tự não bổ cho mình hay không, có thật sự hiểu được ý tứ của hắn hay không?

Chắc là cũng hiểu rồi chứ nhỉ?

Dù sao đầu óc của tiểu tử này linh hoạt, không phải là một người cứng nhắc.

Tiếp theo nên làm gì đây?

Tiếp tục truyền thụ phương pháp tu luyện cho Hứa Viêm?

Hắn vẫn chưa biên soạn xong!

Nếu Hứa Viêm có thể tu luyện thành công, hơn nữa còn có thể đạt được phản hồi, kế tiếp thật sự không thể làm ra mấy chuyện tùy tiện, nhất định phải có trật tự, nghe đến mức có hơi mơ hồ nhưng lại lớn mạnh mới được.

Hắn vẫn chưa nghĩ tới cảnh giới của võ đạo.

Về trạng thái nhập môn võ đạo hiện giờ, gọi là cảnh giới Khí Huyết đi.

Dù sao là do chính mình nói bừa, tên cảnh giới gọi tùy tiện chút cũng không sao.

Kế tiếp, nên tu luyện như thế nào?

Cảnh giới là gì?

Lý Huyền cần dành một ít thời gian để suy nghĩ, nó phải có một trình tự ràng, hơn nữa nói có sách mách có chứng, lý luận phải vững chắc.

Cũng may, dù sao kiếp trước hắn cũng là một người viết bài cho trang web, việc nói bừa bối cảnh tu luyện không làm khó được hắn.

Chỉ là tốn chút thời gian mà thôi.

Vì thế, Lý Huyền mở miệng nói: “Ngươi mới vừa đột phá, dành thêm thời gian để củng cố đi.”

“Vâng, sư phụ!”

"Võ đạo là vô tận. Ngươi phải nhớ kỹ, nhập môn chỉ là bắt đầu bước vào con đường võ đạo mà thôi."

Bộ dáng Lý Huyền nghiêm khắc, hắn tiếp tục nới: "Nhập môn võ đạo tên là cảnh giới Khí Huyết, hiện giờ ngươi chỉ mới là nhập môn của cảnh giới Khí Huyết. Chờ đến khi ngươi tu luyện đến trạng thái khí huyết mà vi sư vừa nhắc đến, lúc đó mới thành công đạt đến cảnh giới Khí Huyết.”

Hứa Viêm nghe vậy, trong lòng phấn chấn không thôi.

“Hóa ra nhập môn võ đạo gọi là cảnh giới Khí Huyết!”

“Mà ta chỉ vừa mới tiến vào cảnh giới Khí Huyết mà thôi. Vừa rồi khí huyết của sư phụ lớn mạnh như vậy, thực lực khủng bố như thế nhưng cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới Khí Huyết.”

Lý Huyền nghĩ rằng thực lực của bản thân gấp trăm lần so với những người cùng cảnh giới, dù Hứa Viêm có tu luyện khí huyết thành công thì hắn vẫn kém xa so với hắn.

Tuy nhiên, khí huyết cao chọc trời đến trăm trượng đã là đạt đến cảnh giới Khí Huyết sao?

Vì vậy hắn lại nói: "Đương nhiên, dù sao thực lực của sư phụ quá cao, cho dù ngươi có tu luyện khí huyết thành công thì cũng không cách nào làm một bước này giống như vi sư. Khí huyết trăm trượng, hừng hực như lửa, tiêu trừ âm tà, khi đó mới gọi là thành công.”

Hứa Viêm cung kính nói: “Đệ tử đã hiểu!”

Khí huyết trăm trượng chính là đạt đến cảnh giới Khí Huyết!

Giết địch cách mình trăm trượng!

Đây là thực lực lớn mạnh cỡ nào.