Chương 23: Cao thủ giang hồ đệ nhất

Hứa Viêm cưỡi một con ngựa cao lớn rời đi, trên lưng ngựa có treo hai cái bọc lớn. Một bọc chứa những loại bảo dược cần thiết cho việc tu luyện, bọc còn lại mở hé để lộ ra tấm da Xích Tinh Hổ quý giá.

“Công tử ngốc của Hứa gia lại đi bái kiến ​​cao nhân rồi.”

“Trông có vẻ là vậy đấy. Đây là đem theo trọng lễ đi bái kiến cao nhân rồi.”

Nhìn thấy Hứa Viêm cưỡi ngựa đi ngang qua, tiếng nghị luận cũng theo đó vang lên.

Đứa con ngốc nhà thủ phủ lại muốn đi tìm kiếm cao nhân để bái kiến rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn, chuyện này đã trở thành chủ đề mà dân chúng trong quận thành chuyện trò hăng say nhất.

Nhưng Hứa Viêm lại chẳng thèm để ý đến những lời bàn tán này. Trong lòng hắn rất khinh thường.

Đúng là một đám ếch ngồi đáy giếng, chẳng biết trời đất bao la cỡ nào!

Sau khi rời khỏi thành, Hứa Viêm lập tức phát hiện ra chuyện hộ viện nhà mình đang âm thầm đi theo. Chắc hẳn là phụ mẫu sợ hắn ra ngoài gặp nguy hiểm nên mới phái hộ viện bí mật đi theo để bảo vệ.

Thực lực của những hộ viện này quá kém. Lấy thực lực của bọn hắn, nếu như gặp phải nguy hiểm, đừng nói tới việc cứu người, chỉ sợ đối mặt một cái sẽ bị giết sạch.

Sau khi ra khỏi thành hơn mười dặm, Hứa Viêm quất roi thúc ngựa, nhanh chóng tiến vào một khu rừng. Chỉ với một chút mánh khóe sơ sài, hắn đã thoát khỏi hộ viện trong nhà.

Sau khi xác định không có ai bám theo mình, Hứa Viêm mới quay trở lại thôn Tiểu Sơn.

Sư phụ không thích bị người khác quấy rầy nên không thể để cho người ta biết chỗ sư phụ ẩn cư, quấy rầy sự yên tĩnh của sư phụ.

Tòa trấn nhỏ bên ngoài thôn Tiểu Sơn đã xuất hiện trong tầm mắt. Hứa Viêm chuẩn bị nghỉ ngơi ở trong trấn nhỏ trước khi đi vào núi dẫn đến thôn Tiểu Sơn.

Đột nhiên.

Một bóng người từ phía sau lao tới, vọt người nhảy lên rồi đáp xuống trước mặt ngựa một cách vững vàng, chặn lối đi của hắn.

Hứa Viêm nhướng mày. Dựa vào thân thủ nhanh nhẹn của đối phương, đối phương hẳn là cao thủ hạng nhất trong giới giang hồ, xem ra người đến không có ý tốt.

“Khà khà! Tiểu tử Hứa gia, rốt cuộc cũng tìm được ngươi. Ta không nói nhảm nữa, bỏ bảo dược xuống đi, ta sẽ tha mạng cho ngươi!”

Người chặn đường ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, hai chân hai tay khác hẳn người thường. So với người bình thường chân tay hắn dài và thô to hơn, nhưng thân thể hắn lại gầy loắt choắt. Thoạt nhìn bộ dáng trông không phù hợp chút nào, toàn thân vừa gầy vừa cao.

Hứa Viêm ngồi trên lưng ngựa cúi đầu nhìn đối phương, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Chỉ bằng ngươi?”

“Điếc không sợ súng!”

Trong mắt nam tử cao gầy lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn bay lên không trung, đánh một chưởng vào mặt Hứa Viêm.

Hứa Viêm ngồi trên ngựa mày không nhíu lấy một cái. Hắn cảm nhận được sức lực đến từ một chưởng này của đối phương, nhưng vẫn không thèm để ý đến chút nào.

Mặc dù võ giả nước Tề có khả năng đập vỡ bia đá, đối với người bình thường thì sức mạnh đấy không hề tầm thường; nhưng đối với Hứa Viêm, người đã tiếp xúc với võ đạo chân chính thì những thứ này chẳng khác gì võ công tầm thường.

Giới hạn tối đa cực kỳ thấp, sức phá hủy cũng cực kỳ yếu.

Tuy rằng hắn vẫn chưa có nhập môn võ đạo, nhưng xương cốt đã lột xác năm lần. Khoảng cách rèn luyện ra Kim Cốt chân chính đã không còn xa nữa.

Làm sao kẻ võ giả hạng nhất tầm thường này có thể sánh ngang với khí huyết cường đại được chứ?

Mặc dù Hứa Viêm đứng yên bất động mặc kệ đối thủ phóng đao nện búa, hắn vẫn tự tin rằng mình sẽ không bị tổn thương.

Đối mặt với một chưởng của nam tử cao gầy, Hứa Viêm lạnh lùng quát.

“Cút!”

Giơ tay đấm một cú ra.

Va chạm với lòng bàn tay của đối thủ.

Ánh mắt nam tử cao gầy hiện lên vẻ âm hiểm độc ác. Lực chưởng âm ngoan của hắn, đủ để làm gãy cánh tay của tiểu tử Hứa gia, thêm một chưởng nữa là có thể lấy cái mạng nhỏ của hắn.

Bảo dược này rồi sẽ thuộc về ta!

Đây là bảo dược có giá trị xa xỉ, có thể đổi thành một khoản tiền lớn.

Bộp!

Nhưng mà, khi nắm đấm va chạm với lòng bàn tay, sắc mặt nam tử cao gầy đột nhiên thay đổi dữ dội. Một chưởng của hắn sụp đổ trong nháy mắt như một tờ giấy, lực đạo vô cùng cường đại trực tiếp đập nát cánh tay của hắn.

Lực đạo của cú đấm tiếp tục giáng vào ngực nam tử cao gầy.

Bốp!

Nam tử cao gầy bay ngược trở ra, ngực hắn lõm xuống, xương cốt vỡ hết, nội tạng nát bét, chết ngay tại chỗ.

Sau khi giết chết cao thủ hạng nhất giang hồ chỉ bằng một quyền, Hứa Viêm lộ rõ vẻ phấn chấn.

Quá yếu!

Giống như một con châu chấu vậy.

Một quyền đã chết.

Hắn còn chưa có dùng sức mấy đâu.

“Đây mới là võ đạo chân chính!”

Ánh mắt Hứa Viêm hết sức cuồng nhiệt. Bản thân còn chưa phải là bậc Kim Cốt, cũng chưa nhập môn võ đạo, vậy mà cao thủ hạng nhất dưới tay hắn cũng chỉ như tờ giấy thông thường, không hơn không kém.