Chương 998: Falcon Scott Thất Thủ (16)

Chương 998: Falcon Scott Thất Thủ (16)

Bức tượng bạo lực rung chuyển, suýt khiến Sunny té ngã. Cậu giữ thăng bằng và xoay người, Tội Lỗi An Ủi bay vào thế thủ.

"Cái quái gì đó?!"

Bậc Thầy Jet dùng thanh đạo của cô để đứng vững và nhìn quanh. Lần đầu tiên kể từ lúc bắt đầu trận chiến, biểu hiện của cô trở nên căng thẳng. Cô không trả lời vài giây. Rồi, đôi mắt xanh băng giá của cô hơi mở rộng. Kẻ Gặt Hồn quay sang Sunny, cố nói gì đó, nhưng mà bản thân cậu cũng đã cảm giác được.

Một cơn lạnh chạy dọc xuống sống lưng cậu.

"Kêu Gọi..."

Kêu Gọi từ Ác Mộng đột nhiên trở nên ồn ào hơn hẳn, tấn công tâm trí cậu với một đống thì thầm gào thét.

Trong giây kế tiếp...thế giới như tan vỡ, một âm thanh kim loại xé rách tràn vào tai cậu. Chiến lũy dưới cậu vỡ ra, và một cơn dư chấn mạnh mẽ của thứ gì đó lăn ra, khiến cậu bay đi.

'Không!'

Sunny vẫn chưa thấy, nhưng mà cậu đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Một Cổng Ác Mộng vừa mở ra ngay dưới nơi cậu và Jet đã chiến đấu, hủy diệt một phần lớn của bức tường.

Một vết rách xấu xí xuất hiện trong thực tại, xé xuyên thứ hợp kim cường lực, biến nó thành hư vô. Vết rách dọc kia thuần túy là không gì cả, đối xử với ánh sáng và hắc ám theo một cách kì lạ, khiến nó cùng lúc có vẻ hoàn toàn phẳng nhưng cũng sâu không thể hiểu nổi. Một đống tiếng gào thét vang ra từ nó như là sấm rền, tràn qua thế giới như một tiếng kêu gọi tâm thần.

Bức tường bị phá vỡ từ chân đến đỉnh - một phần bị Cổng nuốt chửng, phần còn lại đơn giản sụp đổ khi mà kiến trúc hỗ trợ nó đột nhiên biến mất.

Sunny rơi xuống trong cơn mưa đá vụn.

Trước khi cậu thật sự hiểu chuyện gì đang xảy ra, cơ thể cậu chạm đến biên giới của Cổng. Ngay lập tức, một vụ nổ của một cơn đau điếng nuốt trọn cơ thể và linh hồn cậu, và một lực lượng kì lạ đẩy cậu khỏi.

Cổng Ác Mộng là con đường một chiều - những sinh vật của thế giới Ảo Mộng có thể dùng nó tiến vào thế giới thức tỉnh, nhưng không gì ở thế giới thức tỉnh có thể dùng nó tiến vào vùng đất của ác mộng. Chỉ những người Thức Tỉnh có thể đáp lại lời Kêu Gọi của nó bằng cách đưa linh hồn họ vào hành trình gian nan đó. Họ chỉ phải nằm ngủ ở gần phạm vi vết rách.

Những Bậc Thầy và Thánh cũng có thể trả lời nó, bằng cách kéo lấy neo của bản thân họ - nhưng mà không thể tự mình bước qua Cổng. Có lẽ những Đế Giả là khác, nhưng mà Sunny không có thời gian để suy ngẫm về việc đó.

Mà thực tế thì cậu cũng không thể suy ngẫm về nó. Trong vài giây sau khi trải nghiệm cú sốc từ việc chạm phải vết rách không ánh sáng kia, tâm trí cậu hoàn toàn trống rỗng.

Và khi cậu tỉnh táo lại, cậu thấy bản thân đang ngã xuống từ độ cao bảy mươi mét, mặt đất đang đến gần ở tốc độ đáng sợ.

Vẫn rối loạn, Sunny chật vật triệu hồi Cánh Hắc Ám, nhưng rồi đứng hình trong tích tắc.

Không có đủ thời gian cho món Ký Ức trong suốt hiện hữu và kích hoạt pháp thuật của nó. Cậu có lẽ còn ba giây...

Liệu một cú ngã từ độ cao này có thể giết chết cậu?

Sunny không biết, và không muốn biết. Kể cả nếu sống sót bằng cách nào đó, thì dòng lũ Sinh Vật Ác Mộng mà sớm sẽ tràn ra từ Cổng kia cũng sẽ hoàn thành công việc.

'C-chết tiệt!'

Có gì đó nặng nề và sắc bén đột nhiên đánh vào đầu Sunny. Một mảnh của bức tường...theo bản năng, Sunny vươn tay ra và kêu gọi bóng tối từ những mảnh vỡ rơi xuống. Chúng di chuyển, trượt về phía cơ thể cậu.

Sunny khiến bản thân nhẹ nhất có thể, và rồi khiến những cái bóng hiện thân. Trong giây kế tiếp, một cái áo choàng hắc ám to ớn bao quanh cậu như một cái áo choàng khoác vai, nó bắt lấy gió, và làm chậm lại cú ngã.

Đó là gần đủ.

Cậu đánh vào mặt đất đủ mạnh để dội ra khỏi nó và thoáng xay xẩm. Cái áo choàng làm từ bóng tối bị xé rách và tiêu tan. Sunny lăn đi, cơ thể cậu là một bộ sưu tập đau đớn, mơ hồ nhận ra khu vực chuẩn bị xung quanh mình. Cậu dừng lại sau khi bạo lực đập vào chân một con rô bốt chất hàng, rồi yếu ớt bò dưới nó, hi vọng có thể tránh khỏi cơn mưa mảnh vụn.

Đó là ý tưởng tốt - không đến một giây sau, một mảnh hợp kim mà nặng chắc phải vài tấn ngã xuống mặt đất, ngay điểm mà Sunny đã ở chỉ một giây trước.

...Nhưng mà Sunny chỉ có thể làm vậy. Sau khi núp dưới chân cỗ máy, toàn bộ sức mạnh như thể từ bỏ cậu. Chỉ còn lại đau đớn.

'A-argh...'

Ít nhất cậu vẫn còn sống. Dệt Xương và Vỏ Cẩm Thạch, cũng như thể chất Vượt Bậc, đã bảo vệ cơ thể Sunny không bị thương quá nghiêm trọng. Cậu chỉ là đang bị sốc...

Có thể tranh cãi là việc chạm đến Cổng đã gây ra nhiều tổn thương hơn hẳn.

Sunny không biết cậu đã nhận loại thương tổn gì, nhưng mà nó có vẻ nghiêm trọng. Cậu biết bản thân vẫn có thể chiến đấu...có lẽ...nhưng không phải ngay hiện tại.

Ngay bây giờ, ngay cả di chuyển cũng khó khăn.

'Không tốt...'

Từ nơi trú ẩn tạm thời, Sunny có thể nhìn thấy rõ ràng bức tường vỡ và vết rách hư vô to lớn kia với những nhịp đập hắc ám từ bên trong nó. Vài người lính và những người hậu cần đang chạy khỏi nó, chìm trong hoảng loạn.

Vài người nữa đã chết, bị những mảnh vụn đánh trúng.

Một cơn thủy triều Sinh Vật Ác Mộng chuẩn bị xuất hiện từ Cổng, nhấn chìm khu vực chuẩn bị này, và cắn nuốt mọi người ở đây trước khi thoát vào thành phố.

Và Sunny đang hoàn toàn không có khả năng tự vệ.

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên trong tai cậu:

"Thấy chưa. Tao đã nói là mày vô dụng mà."

Sunny nghiến răng.

'Câm mồm.'

Tiếng cười của bản thân cậu đáp lời.

"Tao cũng đã nói là Bậc Thầy Jet sẽ chết, đúng không?"

Cậu gầm gừ.

"Tao đã nói câm cái mồm mày lại!"

Đẩy qua cơn đau đớn và yếu ớt, Sunny buộc bản thân bắt đầu bò đi. Cậu muốn bò khỏi, nhưng bằng cách nào đó lại thấy bản thân đang bò về phía Cổng. Khát vọng bỏ chạy đã bị đánh bại bởi khát vọng hoàn thành nghĩa vụ và bảo vệ thành phố, thậm chí chính bản thân cậu còn không nhận ra.

'Mình thật sự mất trí rồi...mình định làm gì ở trạng thái như này chứ?'

Có lẽ là còn chiến lược gì đó...không, chắc chắn phải có. Cậu chỉ là quá rối loạn và đầu óc quá chấn động để có thể thật sự suy nghĩ.

Có Nguyện Vọng Cuối Đời...hờ...có Ác Mộng.

Trong lúc một hình dạng to đùng xuất hiện từ hắc ám co giật của Cổng, một tiếng thì thầm quen thuộc phát ra bên tai cậu.

Sunny cảm giác một cơn phẫn nộ như thiêu đốt tâm trí mình.

"Câm mồm ngay!"

Nhưng rồi, cậu đứng hình.

Giọng nói đó...không phải của cậu.

Bỏ qua lời nạt nộ thô lỗ, Ma Pháp nói:

[...Cái Bóng của bạn đã tiến Hóa.]