Chương 989: Falcon Scott Thất Thủ (7)

Chương 989: Falcon Scott Thất Thủ (7)

Mang theo cây gai trên vai, Sunny lựa chọn đi bộ đến mục tiêu tiếp theo. Thứ này là đủ nặng để khiến một Bậc Thầy như cậu cũng cảm thấy hơi mệt mỏi sau một lúc, nên cậu phải quấn những cái bóng quanh mình ở một lúc.

Người ta nhìn cậu với ánh mắt kì lạ, nhưng không ai nói gì - Áo Choàng Múa Rối cho thấy Sunny là người Thức Tỉnh, và những người Thức Tỉnh được biệt đến là đôi lúc làm những việc kì lạ. Sunny cũng thấy những người bình thường thường hay có vẻ ngại ngùng trước cậu kể từ lúc cậu trở thành một Bậc Thầy, hợp ý cậu vì nó giảm đi số lượng những cuộc nói chuyện ngượng nghịu cậu phải có. Nên, cậu chỉ phải cẩn thận để không đánh trúng ai với cái thứ cồng kềnh này.

Trong lúc bước đi, Sunny quyết định kiểm tra kí tự, chủ yếu vì nhàm chán.

Mảnh Bóng: [2471/4000].

Cậu hơi mỉm cười.

Đợt công thành Falcon Scott này là một sự việc tồi tệ, nhưng mà một thứ nó không thiếu là kẻ địch để cậu giết. Tốc độ mà cậu đang nhận mảnh tăng lên rất nhiều trong ba ngày qua. Đến hiện tại, sự thay đổi mà mỗi mảnh mang đến là không đáng kể, nhưng mà tích tiểu thành đại.

Cậu hiện tại đã mạnh hơn đáng kể so với lúc bắt đầu chiến dịch Nam Cực, và tâm thứ năm đã không còn vô vọng như lúc trước nữa. Nephis cũng còn cách xa mới đạt đến Khủng Bố, có nghĩa là cậu cuối cùng có cơ hội đuổi kịp Lớp của cô...ít nhất là trong một lúc ngắn ngủi.

'Thậm chí còn quan trọng không chứ? Đến cuối cùng, cả hai người chúng ta hoặc là đều trở thành titan, hoặc là đều chết.'

Ác Mộng cũng đã khuất phục nhiều giấc mơ vào những ngày nay. Nhìn chung, Sunny đang ở điều kiện khá tốt. Tổ đội cậu đã được tôi luyện thành một trong những đơn vị chiến đấu chết chóc nhất trên lục địa này, với mỗi thành viên mài giũa kĩ năng của riêng mình đến mức độ thật sự đáng sợ.

Bây giờ thứ duy nhất còn lại để đẩy cậu đến một trình độ sức mạnh hoàn toàn mới là việc Thánh xuất hiện từ quá trình tiến hóa của cô. Có lẽ...chỉ có lẽ...họ thật sự sẽ có thể phòng thủ Falcon Scott hết ba tuần.

Sunny nhường đường cho một cột phương tiện quân sự và nhìn về phía đám đông người tị nạn xung quanh.

'Ừ...mơ mộng.'

Thở dài, cậu rẽ đi và đến gần một tháp chung cư vừa được vội vàng dựng lên. Cái này trông khá hơn đa số những cái còn lại, nhưng mà cũng hơn không nhiều. Ngước lên, cậu nhìn thấy một mặt cửa sổ dài rộng, với hàng ngàn người đang tránh khỏi cái lạnh ở bên trong.

Cậu liếc nhìn cây gai của ác quỷ, rồi ngượng nghịu xoay nó và đâm đầu nhọn vào mặt đất. Đem thứ như vậy vào tòa nhà là quá phiền phức, và Sunny chắc rằng sẽ không có ai trộm nó mất - cái thứ này nặng quá mức một người, hay thậm chí một nhóm người, có thể mang đi.

...Nhưng mà vấn đề là, cây gai sắc bén đến mức nó tiếp tục chìm vào mặt đất đông lạnh chỉ từ trọng lượng của nó. Sunny bực bội nhìn nó một giây, rồi lặp lại quá trình, chỉ là lần này cậu đâm nó vào đất bằng đầu không nhọn.

Cuối cùng thỏa mãn, cậu đi về phía lối vào tháp, nơi mà đang có một người đang lẻ loi dọn tuyết. Trong lúc cậu đi ngang qua, người đàn ông kia giật mình và trợn to mắt nhìn cậu chăm chú.

Sunny thầm thở dài.

'Mình thật sự đáng sợ vậy sao?'

"Đại úy? Đại úy Sunless, là ngài?"

Ngạc nhiên, Sunny nhướng mày.

"Ừm...ừ? Tính đúng ra là Thiếu tá rồi. Tôi có quen..."

Trước khi cậu nói hết câu, người kia thả ra cái xẻng xúc và nắm lấy tay cậu, bắt tay cậu hăng hái. Sunny đứng hình.

'Cái quái gì nữa đây?'

"Là ngài! Bậc Thầy Sunless, ngài...gia đình tôi và tôi chỉ còn sống nhờ ngài. Sau Đồng Erebus, tôi còn cho rằng...a, xin lỗi...nhưng ngài đã mang chúng tôi đến đây. Cảm ơn. Cảm ơn rất nhiều!"

Sunny không biết cách ứng xử trong tình huống này, nhưng biết ơn là, người dân kia cuối cùng thả ra tay cậu và vội vã mở ra cái tủi nhỏ treo trên thắt lưng của hắn. Một giây sau đó, Sunny thấy mình đang cầm một cái bánh sandwich được gói cẩn thận.

"Xin hãy nhận lấy nó! Tôi biết là không nhiều...nhưng mà vợ tôi đã chính tay làm nó. Ngài có lẽ không có nhiều thức ăn nhà nấu, ở trên tường như thế kia!"

Sunny muốn trả cái bánh sandwich lại cho người kia, nhưng rồi lưỡng lự. Những người tị nạn không có đói khát, nhưng cậu biết chắc rằng khẩu phần mà họ có là không khác gì thứ cậu đã quen thuộc khi ở ngoại ô. Có đủ nguyên liệu để làm món sandwich đơn giản này chắc chắn là không dễ...nó được làm với yêu thương và quan tâm. Có nghĩa là món quà nhỏ, nhưng chân thành này là có ý nghĩa nhiều hơn vẻ ngoài.

Cậu hỏi mỉm cười.

"Cảm ơn. Tôi sẽ thưởng thức nó."

Người kia có vẻ cực kì vui vẻ khi nghe vậy và rụt rè thả tay Sunny ra, nhặt lên cái xẻng của mình và tiếp tục dọn tuyết trong lúc huýt sáo giai điệu gì đó.

Đi vào trong tòa nhà, Sunny liếc nhìn cái sandwich và hơi cau mày. Cậu không thật sự biết nên cảm thấy như thế nào về cuộc gặp gỡ kì lạ này. Một mặt, thì thấy nỗ lực của mình có kết quả thực tế là rất tốt. Sau khi đoàn đến Falcon Scott, những người tị nạn đã nhanh chóng được giải quyết và đưa vào những tòa chung cư, nên Sunny đã không thấy ai trong số họ nữa.

Mặt còn lại, người đàn ông lạc quan này rõ ràng là đang tự gạt mình nếu ông ta cho rằng Sunny đã cứu gia đình ông ta. Toàn bộ Sunny đã làm là trì hoãn cái chết của họ được vài tuần...họ sẽ chỉ thật sự được giải cứu một khi được mang qua eo biển, đến Đông Nam Cực. Đến khi đó, một cây kiếm sắc vẫn còn treo trên cổ họ.

'...Càng thêm lý do để giữ bức tường chết tiệt kia lâu nhất có thể ha.'

Đột nhiên đăm chiêu, Sunny dùng một thang máy để xuống lòng đất và đến gần một cánh cửa. Vài giây sau khi cậu gõ cửa, Beth mở nó ra và nhìn cậu một ánh mắt thật lâu.

"Ồ, là cậu."

Cậu nâng tay lên với một nụ cười rộng.

"Tôi mang sandwich đến đây. Ừ thì...chỉ có một cái thôi."

Cô bước sang một bên để cho cậu vào và quay người.

"Giáo sư! Người Thức Tỉnh ưa thích của ông đến thăm ông kìa!"

Sunny hủy đi giầy của Áo Choàng Múa Rối trước khi vào trong. Động tác nhỏ nhặt này khiến cậu hoài niệm đến kì lạ.

'Hừm...cuộc sống thường dân. Sao mà mình gần như không thể nhớ nổi nó nhỉ?'